Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 20




Buổi tối, Vong Ngữ lâu bắt đầu bận rộn lên hẳn, đàn sáo vang lên không ngừng bên tai, oanh ca yến hót, tràng cảnh rất náo nhiệt, nhưng phía trước có náo nhiệt tới đâu cũng chẳng ảnh hưởng tới hậu viện, khoảng sân ở giữa như tấm bình phong cách âm, bảo vệ sự yên tĩnh nên có của hậu viện.

Nhạn Hồi và Thiên Diệu được bố trí ở trong một tiểu lâu sau hậu viện. Nhạn Hồi có thể trông xuyên qua cánh cửa sổ để nhìn thấy những bóng người lắc lư trong Vong Ngữ lâu. Nàng gắp một đũa thức ăn, nhìn qua rồi nói: “Chốc nữa ăn cơm xong, chúng ta sẽ đi dạo một vòng quanh lâu.

Thiên Diệu nhướng mày, im lặng nhìn Nhạn Hồi với ánh mắt phức tạp.

Nhạn Hồi quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt này của Thiên Diệu thì thả bát xuống: “Ánh mắt này của huynh ý là gì đó, huynh cho rằng ta muốn đi chắc, đây là nơi đám quan lại quyền quý thành Vĩnh Châu tụ tập đông nhất đó, có rượu lại có mỹ nhân, nói không chừng lúc bọn họ bị tửu sắc mê hoặc đến chóng cả mặt, chúng ta có thể thu được tin tức gì đó cũng nên.”

Cũng đúng, đây vốn là nơi dễ dàng dò xét tin tức nhất.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi, ánh sáng trong đôi mắt khẽ chuyển: “Không phải cô đã nói với bạn cô rằng sẽ không tra chuyện này nữa hay sao?”

“Ta nói bao giờ thế? Ta chỉ nói Huyền Ca không cần tự đi điều tra nữa thôi… Chúng ta nhanh chóng qua đó trước khi bọn họ say không biết trời trăng gì đã.” Nhạn Hồi xới hai muôi cơm, nhai nuốt ngon lành, sau đó cũng mặc Thiên Diệu hẵng còn chưa no, nàng đã vội vội vàng vàng đẩy Thiên Diệu ra khỏi phòng, “Ta đi thay quần áo xong rồi chúng ta sẽ qua đó.”

Sau đó Thiên Diệu tay hẵng còn bê bát đũa chưa kịp buông xuống đã bị đẩy ra khỏi cửa.

Thiên Diệu bây giờ cũng đã hiểu phần nào tính cách vừa nói là làm của Nhạn Hồi, vì thế cũng chẳng buồn tức giận, hắn chỉ nhìn thức ăn trong chén, sau đó đứng ăn nốt phần còn lại.

Đợi đến lúc hắn ăn hết, Nhạn Hồi đã mở cửa ra: “Tóc đàn ông phải quấn lên thế nào nhỉ, huynh dạy ta đi!”

Nhạn Hồi trước mắt Thiên Diệu mặc một bộ đồ nam dài màu xanh đậm, có vẻ như đã bó ngực, trước ngực bằng phẳng đi nhiều. Nàng cầm lược, tay vẫn còn đang chải tóc, nhưng làm sao cũng không búi nổi, nàng chau mày, cố làm lại lần nữa rồi mới buông lỏng tay: “Không được rồi, huynh chải đầu giúp ta đi.”

Sau đó nàng liền bước vào phòng.

Thiên Diệu ngẩn ra, sau đó cũng chỉ bèn bước vào phòng theo nàng.

Nhạn Hồi ngồi xuống trước bàn trang điểm, chải hết tóc của mình lên đỉnh đầu, sau đó vẫy lược với Thiên Diệu: “Mau qua đây đi.”

Thiên Diệu bỏ chén đũa xuống bàn rồi đi tới sau lưng Nhạn Hồi, hắn vô thức nhận lấy lược trong tay Nhạn Hồi, nhưng chợt thấy bóng hai người trong gương thì động tác trên tay bỗng khựng lại: “Chải tóc là chuyện vô cùng thân mật, chỉ có cha mẹ hoặc chồng mới có thể giúp…”

“Cắn cũng cắn rồi, hôn huynh cũng hôn luôn rồi, chỉ là chải đầu thì còn nhen được chút lửa gì à?” Nhạn Hồi khinh thường liếc mắt, cắt lời Thiên Diệu, “Lúc nào rồi mà huynh còn đứng đó xoắn xuýt chút chuyện chải đầu này chứ? Yên tâm đi, hai chúng ta không thể nào đâu.”

Thiên Diệu cân nhắc một chút.

Cũng đúng.

Hắn nhận lấy lược trong tay Nhạn Hồi, chẳng khách khí nữa mà cầm chặt tóc nàng.

Tuy quan hệ giữa hai bọn họ không bình thường, nhưng trong lòng cả hai đều có tính toán riêng của mình, đối với Nhạn Hồi bây giờ mà nói, nàng không thể nào dính tới chuyện tình ái được, với Thiên Diệu mà nói thì lại càng chỉ e tránh không kịp. Hai người họ quả đúng như Nhạn Hồi nói.

Vốn không có chút khả năng nào.

Thiên Diệu liền tạm gạt những băn khoăn kia ram cẩn thận chải đầu cho Nhạn Hồi thật chỉnh tề, sau đó cầm dây búi chặt tóc cho Nhạn Hồi.

Hắn làm rất chăm chú, ánh mắt không hề rời khỏi tóc nàng lấy một chút.

Nhạn Hồi nhìn khuôn mặt của Thiên Diệu trong gương đồng, lòng thầm nghĩ, Thiên Diệu này càng tiếp xúc thì càng phát hiện ra, thật ra hắn là người làm việc rất cẩn thận, tác phong trầm ổn, là người tôn thủ lễ tiết, bà lão ở sơn thôn trong núi Đồng La nuôi hắn lớn, hắn liền mang ơn bà ấy, có thể thấy được hắn là người có ơn tất báo… Từ đó có thể thấy, hai mươi năm trước, chắc hẳn hắn cũng là một yêu quái tính cách ôn hòa.

Mà bây giờ… Hắn lại trở thành một người mà ngay cả cười cũng không cười, cứ im lặng lạnh nhạt tới vậy.

Tố Ảnh Chân nhân chẳng những đã hủy được đạo hạnh ngàn năm của Thiên Diệu mà còn làm rối loạn quỹ đạo sống của hắn nữa.

“Được rồi.” Thiên Diệu nâng mắt lên đã nhìn thấy hình ảnh Nhạn Hồi đang ngẩn người nhìn mình trong gương. Hắn chau mày, “Trâm đâu rồi? Cô tự cài đi.”

Nói xong, hắn liền quay người bỏ đi.

Nhạn Hồi lập tức cài trâm vào tóc, đi theo Thiên Diệu về phía Vong Ngữ lâu trước mặt.

Nhạn Hồi phe phẩy chiếc quạt xếp trước ngực, dáng vẻ như thể công tử nhà giàu. Các cô nương trên đường đi đều biết nàng, thấy nàng liền vừa cất tiếng chào vừa cười: “Nhạn công tử, Nhạn công tử.”

Nhạn Hồi cũng rất thản nhiên, hiển nhiên đã làm chuyện này rất nhiều lần.

Hai người bước vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi liền dẫn Thiên Diệu lên lầu hai, tìm một vị trí rồi ngồi xuống, sau đó hỏi Thiên Diệu: “Huynh dạy lại ta tâm pháp lần trước huynh dạy trong rừng đi, pháp thuật mà có thể để ta nhìn rất là xa ấy, để ta dò xét một chút.”

Thiên Diệu liếc nàng: “Thứ ta dạy cô thì một lần là phải nhớ rồi chứ.”

“Lúc đó tình thế câp bách mà, học được để dùng chứ đâu có để trong lòng, lần này huynh dạy nhất định ta sẽ nhớ kỹ.”

Thiên Diệu đành nói lại với Nhạn Hồi, quả nhiên Nhạn Hồi liền sử dụng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã bịt chặt hai tai: “Ồm quá.”

“Lần trước là trong rừng cây, bốn phía yên tĩnh, hôm nay chung quanh ồn ào như vậy, cố phải khống chế ý niệm, nghe những gì cô muốn nghe, nhìn những gì cô muốn nhìn.

Vẻ mặt Nhạn Hồi đau khổ: “Nói thì dễ lắm.” Tuy rằng nàng nói vậy nhưng vẫn chậm chạp buông tay xuống, chịu đựng âm thanh ầm ỹ và ánh sáng chói mắt quanh mình, từ từ thích ứng với hoàn cảnh.

Cũng may nàng học nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể khống chế lọc ra những gì nàng muốn nghe, hơn nữa còn nghe được càng lúc càng rõ ràng.

Nàng bắt đầu cẩn thận nghe ngóng.

Tiếng các cô nương cười khẽ, tiếng đám đàn ông cao giọng trò chuyện đều lọt vào tai, nhưng chẳng có bất cứ ai bàn luận về chuyện mua bán yêu quái cả. Dường như cả thành Vĩnh Châu chẳng có ai hai biết chuyện này vậy.

Nhạn Hồi cau chặt mày.

Nhưng đúng lúc này, Nhạn Hồi chợt nghe một giọng nói quen thuộc truyền tới từ ngoài Vong Ngữ lâu: “Có thật không? Cô ấy tới đây rồi sao?”

Nhạn Hồi lập tức nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy một … tên béo đầy vẻ thư sinh mặc bộ đồ cẩm bào tơ lụa bước vào Vong Ngữ lâu. Dường như có cảm ứng gì đấy, tên béo kia lập tức nhìn lên lầu hai, vừa hay bốn mắt chạm nhau với Nhạn Hồi.

“Haiz, phiền toái lại tới rồi…” Nhạn Hồi vô thức thì thầm.

Thiên Diệu nghe nàng nói vậy thì bèn nhìn theo ánh mắt nàng, cũng nhìn thấy được tên thư sinh mập mạp kia.

Người nọ giẫm thình thịch bước lên lầu, mặc những ánh mắt đang nhìn mình, đi thẳng tới bên Nhạn Hồi. Anh ta nhìn Nhạn Hồi: “Nhạn…Nhạn Hồi.” Dường như anh ta rất kích động, nói cũng lắp bắp. Sau đó anh ta lại cẩn thận hỏi, “Cô về rồi sao?”

Nhạn Hồi nhấp một ngụm ra, sau đó mới đảo mắt nhìn anh ta: “Thì ra là Vương Bằng Viễn công tử, đã lâu không gặp.”

Chỉ một câu nói đã khiến cho Vương Bằng Tử đỏ bừng cả mặt, anh ta nghẹn lời hồi lâu, sau đó mới lắp ba lắp bắp nói, “Ừ… Đã lâu không gặp, trước đây nghe nói cô cũng đã tới đây, nhưng lúc đó ta, ta đang bận, vì thế mới bỏ lỡ, hôm nay, hôm nay…”

“Hôm nay ta phải đi rồi.” Nhạn Hồi đứng lên cười cười, sau đó nắm lấy tay Thiên Diệu. Thiên Diệu muốn rút tay về, nhưng lại bị Nhạn Hồi nắm chặt lấy. Nhạn Hồi quay đầu nhìn Thiên Diệu, nụ cười ngây thơ như cún ẩn ý cảnh cáo, “Đi theo ta nào, Thiên Diệu.”

Thiên Diệu: “…”

Vương Bằng Viễn ngây ra, nhìn Nhạn Hồi nắm tay Thiên Diệu, sau đó hơi ngạc nhiên nhìn Thiên Diệu: “Nhạn Hồi… Anh ta… Anh ta là?”

“À.” Nhạn Hồi hời hợt đáp một câu, “Bây giờ ta đang ở bên chàng ấy.”

Khóe miệng Thiên Diệu hơi giật, Nhạn Hồi liền quay đầu nhìn hắn, hơi nghiến răng cười với hắn: “Có phải không, Thiên Diệu?”

“…”

Vương Bằng Viễn như thể bị sét đánh: “Ở… Ở bên? Các người…”

Nhạn Hồi cũng mặc kệ anh ta, kéo Thiên Diệu đi lướt qua Vương Bằng Viễn, để lại mình Vương Bằng Viễn ở lầu hai muốn khoong nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Đến hậu viện, Nhạn Hồi thở phào một cái: “Ban ngày đã trốn rồi mà, sao vẫn gặp cơ chứ?”

Thiên Diệu hất tay Nhạn Hồi ra, xoa tay mình: “Đấy là công tử nhà ai bị cô mê hoặc trở thành đoạn tụ đấy à?”

“Mấy vị tỷ tỷ nói đùa với ta một chút thôi mà.” Nhạn Hồi nói, “Bây giờ anh ta biết ta là nữ rồi.”

Thiên Diệu chẳng có mấy hứng thú với chuyện này, chỉ mỉa Nhạn Hồi một câu rồi dừng, hỏi chuyện chính: “Vừa rồi trong lầu cô có nghe được chuyện buôn bán yêu quái không?”

Nhạn Hồi lắc đầu: “Nơi Vong Ngữ lâu này đều là quan lại quý tộc trong thành Vĩnh Châu, nhưng đừng nói tới chuyện mua bán yêu quái, ngay cả chuyện mê hương cũng chẳng có ai nhắc tới, cứ như thể cả thành chẳng có ai biết cả vậy.”

Thiên Diệu thoáng im lặng: “Hoặc là nói bọn họ vẫn còn chưa biết tới chuyện này?”

Câu nói này khiến đôi mắt Nhạn Hồi sáng lên. Chiếu theo lời Hồ Yêu nói, mê hương kia đều được bán cho vương tôn quý tộc, dù sao thứ này cũng được luyện thành từ máu Hồ Yêu, chắc hẳn mê hương có thể luyện được rất ít, có tiền chưa chắc đã mua được mà còn phải có quyền nữa…

“Đợi chút.” Nhạn Hồi bỗng nói: “Không chừng anh ta có thể nghe ngóng được tin tức gì cũng nên!”

“Ai?”

Nhạn Hồi cong ngón tay: “Tên mập vừa rồi đó.” Nhạn Hồi nói, “Huynh đừng nhìn anh ta thế kia. Thực ra anh ta là con trai thành chủ của thành Vĩnh Châu này, trước kia ta còn nghe nói anh ta có một tỷ tỷ được gả vào cung trở thành hoàng phi. Cha anh ta là người đứng đầu thành Vĩnh Châu này, chuyện muốn làm trong thành nhất định phải qua sự cho phép của cha anh ta.”

Điều này cũng khiến Thiên Diệu tò mò: “Thân phận như thế, tuy hơi béo nhưng chắc hẳn cũng không ít các cô nương vây quanh, sao anh ta lại thích cô?”

“Trước đây Lăng Tiêu thường xuyên đến thường xuyên đến thành Vĩnh Châu trừ yêu, thỉnh thoảng còn mang ta theo cùng, có lần tên mập này ra ngoại ô tháp hương bị yêu quái chặn đường, là ta đã cứu anh ta, sau đó… Ấy, đợi đã, đợi một chút, vừa rồi huynh nói vậy là có ý gì hả? Thích ta thì làm sao?”

Thiên Diệu nghiêm túc quay đầu quan sát lầu hai: “Đi hỏi chuyện anh ta đi.”

Vừa nói đến chuyện chính, Nhạn Hồi cũng liền nghiêm túc theo: “Hôm nay không được, bây giờ trở lại thì mục đích quá rõ ràng, ngày mai anh ta sẽ còn đến tìm ta, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ là được.”

Nhạn Hồi nói xong câu này, nhưng mãi sau vẫn chẳng nghe thấy Thiên Diệu lên tiếng, nàng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy Thiên Diệu đang nhìn nàng chằm chằm.

Nhạn Hồi lấy làm lạ: “Nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Thiên Diệu quay đầu sang chỗ khác, khóe môi hoi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng tới mức ngay cả Nhạn Hồi đứng ngay trước mặt cũng không nghe rõ: “Chỉ thấy anh ta hơi đần thôi.”

Thiên Diệu và Nhạn Hồi bước chân vào tiểu lâu, hai người không hề phát hiện ra phía sau họ, Vương Bằng Viễn đang trốn ở sau cây cột, ánh mắt mang vẻ oán hận nhìn hai người chằm chằm, mãi tới khi không thấy bóng họ đâu nữa vẫn chưa chịu đi.

“Công tử…” Một tên hầu ở bên cạnh khẽ gọi, “Chúng ta phải về thôi, bằng không lão phu nhân sẽ lo đấy ạ.”

Vương Bằng Viễn mím chặt môi: “Nhạn Hồi là của ta.”

“Công tử?”

“Ta muốn Nhạn Hồi là của ta.” Anh ta vừa nói, hai mắt vừa đỏ lên vì ghen ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.