Không Thể Thiếu Em

Chương 5




Cái này không giống như một vị hoàng đế, lại giống như một danh sĩ thích du sơn ngoạn thủy, Tây tuần cũng không phải là không có nguyên nhân, ba năm nghiệp lớn, Tùy Dạng Đế phái binh hùng tướng mạnh tới Tây Vực, đánh tan dân tộc Thổ Dục Hồn, thiết lập bốn quận.

Lúc này đi tuần dĩ nhiên là Tuyên dương võ huân, bình định Tây Bắc.

Trịnh Ngôn Khánh đẩy cửa sổ trúc ra, một luồng gió lạnh tràn vào khiến cho nhiệt độ trúc lâu liền trở nên có nhiệt độ thấp đi rất nhiều.

- Ngôn Khánh ca ca, huynh có nghe gì hay chưa?

Trịnh Hoành Nghị ngồi trong thư phòng cùng với Từ Thế Tích bên cạnh chơi đùa với nhau, thấy Ngôn Khánh quay lại thì cười hì hì nói.

Đậu Phụng Tiết đã đi nhưng không có nghĩa là Trịnh Ngôn Khánh có thể an tĩnh.

Sắp tới cuối năm, Nhan Sư Cổ lâu rồi vẫn chưa về nhà cho nên muốn quay về. Trịnh Nhân Cơ cũng không giữ lại được, có khả năng khi Nhan Sư Cổ quay về việc học của Trịnh Hoành Nghị và Từ Thế Tích sẽ bị chậm trễ.

Trịnh Hoành Nghị đã mười ba tuổi, năm sau sẽ phải nhập quan học, đây là thời điểm khẩn yếu.

Cho nên Thôi phu nhân nói:

- Nhan tiên sinh phải về nhà tế tổ, đây là chuyện không thể ngăn cản được.

- Việc học của Hoành nghị và Thế Tích không thể trì hoãn, không bằng để cho bọn họ đi Trúc Viên, chàng thấy thế nào?

Từ khi Trịnh Ngôn Khánh chủ động tới nhà, Thôi phu nhân đã mời Trịnh Ngôn Khánh viết vài chữ, quan hệ hai bên đã tốt hơn rất nhiều.

Kỳ thật hai bên cũng không có ân oán không giải được.

Lúc trước Trịnh Thế An ngăn cản con đường phát tài của Thôi phu nhân, trong lòng Thôi phu nhân cảm thấy không thoải mái, hiện tại Trịnh Thế An đã quy tông luận bối phận có thể là thúc phụ của Trịnh Nhân Cơ. Lại thêm Trịnh Ngôn Khánh thanh danh vang dội, mang tới vinh quang không ít cho An Viễn đường. Thêm với việc Trịnh Hoành Nghị đối với Trịnh Ngôn Khánh vô cùng thân mật, Thôi phu nhân dần cũng không còn oán niệm nữa.

Trịnh Nhân Cơ từ đầu không đồng ý, không phải là xem thường Trịnh Ngôn Khánh mà sợ rằng Ngôn Khánh tuổi quá nhỏ, mấy hài tử tuổi còn nhỏ ở cùng một chỗ, chỉ sợ chậm trễ việc học.

Thôi phu nhân nói:

- Trịnh Ngôn Khánh mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tính tình ổn trọng như là một tiểu đại nhân.

- Chàng đã quên chuyện của Hùng Đại Hải sao? Trịnh Ngôn Khánh có thể vô thanh vô tức, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.

- Cho nên Trịnh Hoành Nghị tới chỗ đó nhất định sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Cho nên lúc này Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị đã tới Trúc Viên.

Từ Thế Tích bỗng nhiên nói:

- Ngôn Khánh, ta nghe nói bọn Uy Nô đó...

Ngôn Khánh cất tiếng hỏi:

- Nghe nói chuyện gì?

- Uy Nô quốc man di thật là buồn cười, ở trong quốc sách của bọn họ viết: Thư này là thư của thiên tử xứ mặt trời mọc gửi thiên tử xứ mặt trời lặn.. Ta nghe nói bệ hạ xem xong thư này vô cùng mất hứng thậm chí đem người dâng thư trách mắng một trận thậm chí còn không triệu kiến sứ giả kia.

Về đam người Nhật Bản này Ngôn Khánh nhớ mang máng trong Tư Trì thông giám cũng viết Dương Quảng không cao hứng, nói là kẻ man di vô lễ.

Trịnh Ngôn Khánh có thể nhìn ra Từ Thế Tích đối với Uy Nô này rất xem thường.

Trên thực tế, trong lãnh thổ quốc gia của Đại Tùy có bao nhiêu người để mặt tới bọn Uy Nô.

- Sau đó thì sao?

Từ Thế Tích nói:

- Hai ngày trước, Trịnh gia thúc thúc nói, bệ hạ chuẩn bị phái người tới hải ngoại đáp lễ bọn họ.

Sao?

- Nghe nói lần này còn ban thưởng không ít thứ tốt.

Khóe miệng của Trịnh Ngôn Khánh nhếch lên, hắn lộ ra một sự vui vẻ.

Từ Thế Tích thấy Trịnh Ngôn Khánh cười lạnh nghi hoặc hỏi:

- Đây là chuyện mà Đại Tùy chúng ta lộ ra vẻ tuyên dương khí độ, Ngôn Khánh ngươi không cho là đúng sao?

- Ta nghĩ nếu ta là man di, ta cũng sẽ biết lên lớp giảng bài.

- Sao?

- Ngươi ngẫm lại xem, chỉ cần trình một tờ quốc thư, dập đầu mấy cái nói lời dễ nghe là có thể được ban thưởng, chuyện này thật quá lợi cho bọn họ.

Năm đó dân tộc Hung Nô chiếm cứ đất đai chúng ta, đánh thắng thì xông lên, đánh không thắng thì lại được hưởng nhiều chỗ tốt.

Trịnh Hoành Nghị không hiểu nhiều, nhưng không có nghĩa là Từ Thế Tích không hiểu.

Hắn hơi giận mình, suy nghĩ một lúc.

Một lúc sau hắn mới nhẹ giọng hỏi:

- Bọn Uy Nô quốc kia há có thể sánh với dân tộc Hung Nô, Ngôn Khánh ngươi nói những lời đó cũng hơi quá rồi.

- Hoắc Phiêu Kỵ lúc đuổi hồ nghìn dặm, chúng ta có nghĩ tới một ngày sẽ bị bọn Hung nô tàn sát không?

- Chuyện này...

Uy Nô quốc bây giờ là Uy Nô quốc, nhìn thì có vẻ nhỏ yếu dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng ngươi cho rằng bọn họ không thể gây ra tai họa ngầm sao?

Trịnh Ngôn Khánh biết rõ lúc này hắn cho dù đem những lời này truyền ra ngoài cũng không thể khuyên can tùy đế, nhưng có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh cũng tốt. Nhất là Từ Thế Tích, sau này hắn là quân thần một đời.

- Hoành Nghị, ngươi giúp ta xem Tế Yêu và Tứ Nhãn bọn chúng thế nào rồi.

Trịnh Hoành Nghị đáp ứng lập tức nhảy xuống dưới trúc lâu.

Ngôn Khánh nhìn Từ Thế Tích đối diện mà nói:

- Hiện nay Uy Nô quốc nhìn có vẻ thì kính cẩn nghe theo chúng ta, nhưng sau này làm sao có thể biết được.

- Ta cũng không phải nói chúng ta đóng cửa là tốt, mà cần phải cẩn thận.

- Thiên hạ hiện tại không ngừng biến hóa, không ngừng phát triển, đi giáo hóa bọn họ thì giáo hóa nhưng không cần phải dùng nhân đức cảm hoài, ta vẫn cho rằng giáo hóa dị tộc thì phải dùng thiết huyết mới có hiệu quả. Nhân đức chẳng qua chỉ là thủ đoạn phụ trợ, tuyệt đối không thể dùng nó làm chủ đạo.

Từ Thế Tích yên lặng lắng nghe, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Ngôn Khánh, tại sao ngươi lại nói với ta những lời này?

- Bởi vì ta cảm thấy tương lai nhất định ngươi sẽ là một đại thần.

- Sao?

Từ Thế Tích không khỏi ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Hắn cảm thấy được Trịnh Ngôn Khánh tài học kiến thức đều vượt xa hắn, nhưng hiện tại nhìn vào mắt Trịnh Ngôn Khánh lại không hề có một chút mỉa mai nào.

Những lời này, Ngôn Khánh nói ra là từ tận đáy lòng.

Từ Thế Tích không khỏi cảm động, Trịnh Ngôn Khánh không ngờ coi trọng hắn như vậy.

- Nếu như một ngày kia ta có thể đạt được như lời ngươi nói, ta sẽ nghe theo lời ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì nở ra nụ cười.

Hôm nay gieo một hạt giống, không biết ngày mai sẽ nảy mầm thế nào nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn cố gắng đi gieo hạt giống sau này sẽ có một rừng cây rậm rạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.