Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 8




Cửa sổ phòng đóng chặt, không có một khe hở, giống như không khí cả phòng đều đọng lại.

Chung quang tĩnh mịch, một mình Tư Không Vịnh Dạ ngồi trên giường trong tẩm cung.

Ánh sáng ngoài cửa chiếu qua giấy trên song cửa thành những ô trắng mờ mờ trên mặt đất, che chắn như đã từ rất lâu.

Rốt cuộc vẫn không thể cứu được Thượng Quan Lưu Hiên.

Tư Không Vịnh Dạ ngơ ngác nhìn nóc nhà thiếu điều muốn treo cổ tự tử, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.

Lúc này, Thượng Quan Lưu Hiên tuấn mỹ phong lưu đang bị cắt đi từng miếng từng miếng thịt trên da, mà nam nhân y yêu nhất chính là thủ phạm.

Y không thể chấp nhận sự thật này.

Phủ nhận vài ngày trái tim rốt cục đã bắt đầu mệt mỏi, Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy bản thân mệt chết đi, y không muốn để bản thân tiếp tục chìm trong hỗn loạn rối rắm vô vị này.

Nếu sự tình đã rồi, vậy cứ quên nó đi.

Tư Không Vịnh Dạ vô lực gục đầu xuống, cằm dựa trên đầu gối, hai mắt nhắm lại, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi Thượng Quan, ta thật là bất lực.” Bên trong ngữ khí tràn ngập mỏi mệt bất đắc dĩ, còn có cảm giác tang thương sâu sắc.

“Không cần lo lắng cho tên Thượng Quan Lưu Hiên kia, hiện tại hắn có lẽ đã được cứu rồi.”

Giọng nam trầm thấp khàn khàn truyền đến từ đỉnh đầu y, bên trong ngữ khí có pa mỉm cười, nhưng thanh âm kia nghe thập phần xa lạ.

Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn đứng trước mặt y, đúng là cách ăn mặc của thái giám.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết!” Tư Không Vịnh Dạ bình ổn nhịp tim đập kịch liệt, tức giận trừng mắt với người tới: “Ngươi sao vào không có tiếng động gì hết cả?”

Kẻ đứng trước mặt y không ai khác, chính là Trần Tiến Trung.

Nhưng cảm giác so với bình thường không giống nhau………… cảm giác có điểm quỷ dị………………

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảnh giác.

“Ta dọa ngươi?”

Trên mặt nam nhân mang theo ý cười sâu sắc, cúi thân thể về phía Tư Không Vịnh Dạ, đưa tay nắm lấy cằm y, tiếng nói trầm thấp ẩn chứa mị hoặc vô hạn: “Vậy…… muốn ta đền cho như thế nào mà?”

Gương mặt của Trần Tiến Trung bình thản vô kì lúc này đột nhiên trở nên tỏa hào quang, cặp mắt hổ phách lóe ra ánh sáng ngọc dị thường chói lọi, giống như mị lực điên đảo chúng sinh.

Tư Không Vịnh Dạ nhìn ánh mắt hắn, cả người không thể nhúc nhích. Bên trong cặp mắt thâm thúy giống như một cơn lốc xoáy đen sẫm, từng chút từng chút hút y vào bên trong.

“Bảo bối, ngươi quả thực rất đẹp mà.” Nam nhân nhẹ tay vuốt hai má Tư Không Vịnh Dạ, ngón tay trắng nõn nhỏ bé nhẹ nhàng lượn theo hình dáng khuôn mặt Tư Không Vịnh Dạ: “Trách không được phụ hoàng ngươi vẫn cứ giữ ngươi ở bên mình mà, báu vật nhân gian đẹp đến như vậy khiến cho ai cũng không bằng lòng buông tha đi.”

Ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ dần u ám xuống, cặp mắt dại ra nhìn hai mắt nam nhân, mặc cho tay hắn chạy trên gương mặt y.

Hình như thành công rồi.

Nhìn thấy bé giống như đã bị lấy mất linh hồn, trên khuôn mặt nam nhân lộ ra một nụ cười *** tà, ánh mắt màu hổ phách nhìn y lóe ra ánh sáng thú tính không hề che dấu.

Nam nhân nắm tóc Tư Không Vịnh Dạ, dùng sức vặc ra sau, ngữ khí có chút kích động mở miệng nói: “Gọi ta chủ nhân.”

Đầu Tư Không Vịnh Dạ bị bắt ngưỡng lên, động tác quá mức mạnh làm cho cổ y phát ra tiếng ca ca giòn vang, nhưng trên mặt y không có một chút đau đớn nào, chính xác mà nói, là hoàn toàn không có biểu tình.

Giống như một món đồ chơi gỗ mất hết linh hồn, vô luận bị đối đãi thô bạo như thế nào, cũng không có hành động phản kháng.

“Chủ nhân.”

Đôi môi đỏ của Tư Không Vịnh Dạ khẽ mở, ngữ khí phi thường cứng nhắc, không có một tia bốn bề sóng dậy. Hai mắt tăm tối vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nam nhân, dáng vẻ hoàn toàn trầm lặng.

“Ha ha ha ha!” Nam nhân ngửa đầu lên cười điên dại, hung hãn đẩy Tư Không Vịnh Dạ ngã vào giường, hung tợn đối y mở miệng: “Lão tử rốt cuộc có được con rối hoàn mỹ nhất thiên hạ! Quá tuyệt vời!”

Động tác nam nhân quá mức thô bạo làm gãy cây trâm cài tóc của Tư Không Vịnh Dạ, sợi tóc lung tung bay trong không khí, như hoa tuyết rơi xuống.

Búi tóc Tư Không Vịnh Dạ bị xả ra, trong sợi tóc bay lung tung trong không khí, tản ra một mùi hương tươi mát đặc biệt của thiếu niên.

Nam nhân cầm trong tay một đoạn tóc ngửi ngửi, trên mặt lô ra biểu tình tham lam: “Thực thơm a! Thật không hỗ là nam hài đẹp nhất thế gian!”

Bị đẩy mạnh trên giường, Tư Không Vịnh Dạ vẫn không có phản ứng gì như cũ, ánh mắt dại ra, thân thể không có dấu hiệu nhúc nhích, nếu không phải trước ngực y phập phồng, ý là y vẫn còn hô hấp, thì trông y và người chết chẳng có gì khác nhau.

Tóc đen rối tung như thác nước mềm mại xõa ra trên mặt trên người y, khiến cho người ta có loại mị cảm hít thở không thông.

Vẻ tham lam trên mặt nam nhân tăng lên, đưa tay nắm tóc Tư Không Vịnh Dạ, đẩy đầu y lên nói: “Nói, ngươi là con rối của ta.”

“Ta là con rối của ngươi, chủ nhân.”

“Ngươi vĩnh viễn phải nghe theo mệnh lệnh của ta.”

“Ta vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, chủ nhân.”

Tư Không Vịnh Dạ không hề phản khác làm cho hắn thập phần thấy hiệu quả, buông tóc y ra, nam nhân tiếp tục mở miệng nói: “Cởi quần áo của mình, cầu chủ nhân hảo hảo hưởng dụng ngươi!”

“Dạ, chủ nhân, thỉnh hưởng dụng cơ thể ta!”

Không hề dừng lại, nghe mệnh lệnh của hắn xong, Tư Không Vịnh Dạ phi thường nghe lời bắt đầu cởi quần áo trên người mình.

Nửa thân trên hoàn mỹ huỳnh bạch như ngọc hiện ra trước mặt nam nhân, đường cong trên người Tư Không Vịnh Dạ lưu sướng mà tuyệt đẹp. Không phải loại mỹ nhân bệnh khô héo như củi khô, cũng không phải cơ bắp như đa số nam nhân, mà là sự mềm dẻo thon dài giữa hai loại đó.

Giống như một búp măng mới sắp trưởng thành thành tre, bên trong ngây ngô có ẩn hơi thở thành thục, có thể nói là thanh xuân bức người.

“Nghe nói đương kim Đại Hoa triều Tứ điện hạ là một cái ấm sắc thuốc, không ngờ dáng người ngươi lại có thể tốt như vậy!”

Ánh mắt nam nhân lộ ra một vẻ kinh ngạc tán thán, thân thể bắt đầu xao động bất an, hạ phúc bắt đầu dâng lên một dòng nhiệt chảy mãnh liệt.

Không đợi Tư Không Vịnh Dạ cởi xong y phục trên người, nam nhân liền tham lam bổ nhào về phía trước, đặt y dưới thân.

“Mẹ nó, đúng là tiểu yêu tinh câu nhân! Lão tử nếu hôm nay mặc kệ ngươi thì còn gì là danh hào Ma giáo đệ nhất thải hoa* đạo tặc!” Một phen kéo y phục trên người Tư Không Vịnh Dạ, nam nhân vội vã hôn lên da thịt trước ngực y.

Tư Không Vịnh Dạ không có phản kháng gì, mặc cho nam nhân cuồng loạn khằng cắn trên người. Nhưng ánh mắt y vốn đang dại ra đột nhiên chuyển động một chút, đôi mắt u ám không có ánh sáng không phục lại thần thái trước đó.

Song nam nhân bị thú tính làm mê loạn không chút nào chú ý tới.

Ngay sau đó, một chủy thủ sắc bén đâm vào sau lưng nam nhân.

Vị trí đó, chính là vị trí của tim.

Máu đỏ lập tức phun trào ra, bắn lên sàng đan màu kim hoàng như một đóa hoa đỏ tươi.

……………………………

Ngoài ngọ môn.

Cơn lốc hoa thình lình xảy ra làm cho mọi người trở tay không kịp.

Tốc độ đóa hoa bay cực nhanh, hơn nữa cánh hoa phi thường sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào một chút sẽ cứa vào da.

Nhưng cũng không hơn, sẽ không tạo thành thương tổn lớn hơn cho người khác.

Bị đau nhức, mọi người hoảng loạn ào ào, hơn nữa không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, vì thế mọi người ở đây bắt đầu đùn đẩy chen chúc.

Một vài người không cẩn thận bị ngã, vì thế bị bao phủ dưới chân người khác, bị họ giẫm lên sống dở chết dở, càng nhiều người bị ngã, thương vong lại càng thảm thống.

Đúng là ác tính tuần hoàn.

Hơn cả đóa hoa, người hoảng loạn giẫm lên nhau làm thương tổn còn lớn hơn.

Tiếng kêu tê tâm liệt phế cùng tiếng rên thảm thiết truyền đến, liên tiếp, tràn ngập cả quảng trường. Cùng với tiếng cười sắc nhọn giống như quỷ mị của kẻ không mời mà đến, làm cho người ta có cảm giác như bị vùi sâu trong địa ngục.

Tư Không Viêm Lưu ngồi đó mà lòng không loạn, đóa hoa bay tán loạn tiếp xúc cơ thể hắn nháy mắt cháy đen, sau đó hóa thành một làn khói nhẹ, tan thành tro bụi.

Đối với tiếng kêu thảm thiết thê lương chung quanh mắt điếc tai ngơ, tầm mắt Tư Không Viêm Lưu không ngừng dao động bên trong cơn lốc hoa, tìm kiếm thân ảnh kẻ không mời mà đến thần bí kia.

Đúng lúc này, một màu hồng thật dài xuyên qua đám hoa đang bay tứ tung, phi thẳng đến giữa hình thai, cuốn lấy đầu ba hành hình thủ.

Ba kẻ đáng thương đầu thân mỗi chỗ khác nhau, máu tươi từ cổ phun ra, đỏ cả hình thai.

Rồi sau đó, một nữ tử thân thể mềm mại đáng yêu nhẹ nhàng dừng ở giữa hình thai, đứng trước Thượng Quan Lưu Hiên đang bị trói.

Hóa ra là cấu kết lẫn nhau sao? Thượng Quan Lưu Hiên, uổng phí ta khổ tâm với ngươi.

Khóe miệng Tư Không Viêm Lưu nhếch lên một nụ cười lạnh, mủi chân dùng sức nhẹ chạm trên mặt đất, thân thể lập tức bay lên không trung, hướng về phía hình thai.

Phía trên hình thai.

Nơi này là trung tâm gió lốc, nên trống trơn thoáng đãng, mưa hoa vây kín xung quanh nơi này, nhưng không bừa bãi xoáy vào.

Nếu nhìn lên phía trên, có thể thấy một mảnh bầu trời trong xanh, làm cho người ta có ảo giác như đang đứng trong một cái giếng sâu màu phấn hồng.

“Ngươi tới làm gì?” Thượng Quan Lưu Hiên thập phần đau đầu nhìn nữ tử xinh đẹp quyến rũ trước mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn mở miệng nói: “Trước đây ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chúng ta không có khả năng, ngươi không cần cứ quấn lấy ta.”

Nữ tử đứng trước mặt gã dung mạo phi thường xinh đẹp, ngũ quan thập phần hoàn mỹ.

Nhưng, khuôn mặt kia vì bôi phấn trân châu mà có vẻ trắng bệch, đôi môi màu đỏ khiến nàng càng thêm chói mắt, thoạt nhìn giống nữ diễn viên kịch Nô của Nhật Bản. Đẹp thì đẹp, nhưng màu sắc đối lập vô cớ làm cho người ta rợn gai ốc.

“Ân, ngươi thật xấu xa, chơi đùa người khác xong bỏ chạy, tìm một dã nam nhân không biết xấu hổ, ngươi đồ tồi vong ân phụ nghĩa, người ta ghét đồ chết bầm nhà ngươi!”

Nữ tử khẽ cắn môi đỏ thắm, giống như giận dữ trừng mắt liếc gã một cái, nhưng ý tứ ẩn chứa trong ánh mắt dùng “phong tình vạn chủng” hình dung là hoàn toàn không đủ.

Trong mắt Thượng Quan Lưu Hiên bắn ra một tia hàn quang sẳng giọng, cười lạnh nói: “Ta đến bây giờ cũng chưa làm gì ngươi. Còn nữa, ngươi tốt nhất đừng vũ nhục A Phàm của ta, nếu không, ta sẽ cho người chết rất khó coi!”

“Đáng ghét!” Nữ tử không hề sợ ánh mắt sắc bén của gã tí nào, ngược lại hờn dỗi một tiếng, ôm cổ gã, thanh âm nhão làm cho người ta nổi da gà: “Người ta sao kém tên nam nhân vừa đen lại to lớn kia a! Đáng ghét muốn chết.”

Trong mắt Thượng Quan Lưu Hiên hiện ra một tia ôn nhu, khóe miệng cong lên một mỉm cười nhẹ nhàng: “Tiểu Phàm cái gì cũng đều tốt nhất, bất cứ ai cũng không so được với hắn.”

Khóe miệng nữ tử nhếch lên, oán hận liếc gã một cái, dáng vẻ ghen tỵ. Khóe mắt hơi hơi cong lên khiến nàng nhìn giống hồ ly tinh trong truyền thuyết, ánh mắt hoa đào đầu nước liễm diễm giống như lúc nào cũng phóng điện, như hồn xiêu phách lạc.

Nếu giờ phút này đứng trước mặt nàng là một nam nhân bình thường, chỉ sợ đã sớm bị nàng mê hoặc thất điên bát đảo, ngay cả hồn cũng bị nàng dẫn đi rồi.

Nhưng mà, nội tâm Thượng Quan Lưu Hiên hiện tại đã bị Mã Nhược Phàm khó tính kia chiếm cả rồi, không có một khe hở cho người khác chen vào. Nói cách khác, trừ Mã Nhược Phàm, Thượng Quan Lưu Hiên đời này sẽ không động tâm với bất cứ kẻ nào khác.

Cho nên, mặc cho nữ tử thi triển sức quyến rũ của mình như thế nào đi nữa, Thượng Quan Lưu Hiên đều thờ ơ.

Đúng lúc này, nữ tử phi thường nhạy cảm cảm thấy được sát khí đậm đặc từ phía sau truyền tới, lập tức xoay người, thân ảnh sắc mặt âm hàn từ trong mưa hoa bay nhanh về phía nàng……

Hết chương thứ tám mươi bảy.

Thải hoa*: hái hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.