Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 6




“Ba vị xin đứng lên.” Tư Không Vịnh Dạ đi qua nâng họ dậy, mỉm cười xin lỗi: “Vừa rồi đúng là ta va phải vị công tử này trước, tất cả đều là tại ta, không liên can đến vị công tử này.”

Đôi vợ chồng trung niên nhất thời kinh sợ đứng dậy, ánh mắt tràn ngập cảm kích: “Đa tạ đại nhân không tính toán.”

Tư Không Vịnh Dạ hướng ba người cười nhẹ, đối Trần Tiến Trung hất đầu: “Chúng ta trở về cung thôi.”

Trần Tiến Trung lập tức khom người trả lời: “Dạ.”

Thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất ở cuối ngã tư đường.

Đám người đứng xem náo nhiệt, trong lòng có chút khó lý giải: tiểu thái giám này rốt cuộc là thân phận gì, sao vị công công kia ngàn y trăm thuận với y như vậy?

Mà nam hài bị nam nhân trung niên ôm trong lòng, nhìn về hướng Tư Không Vịnh Dạ rời đi, trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang không rõ ý tứ……

………………………

Hai người tiến cung thật thuận lợi, không hề bị ngăn trở về đến Cửu Hoa Cung.

Lúc này Tư Không Viêm Lưu còn ở Ngự thư phòng.

Nhẹ nhàng thở ra, Trần Tiến Trung vội vàng giúp Tư Không Vịnh Dạ đổi hoàng tử phục.

Các cung nữ khác tuy rằng thấy cảnh này, nhưng ngại mặt mũi Trần Tiến Trung nên cũng làm bộ như không phát hiện.

Bắt các nàng giữ bí mật tuyệt đối là chuyện không thể, nên Trần Tiến Trung dặn dò các nàng, trừ khi Tư Không Viêm Lưu hỏi, còn không các nàng tuyệt đối không nên tùy tiện nhắc tới chuyện này.

Tư Không Vịnh Dạ cũng không lo lắng chuyện đó, trong đầu y bây giờ chỉ có làm sao cứu được Thượng Quan Lưu Hiên.

Phương pháp có thể nghĩ ra y cũng đã thử cả rồi, nhưng không có chút hiệu quả nào, không khỏi hơi nản lòng.

Nếu có Nhan Tử Khanh thì đỡ rồi. Tư Không Vịnh Dạ vô cùng buồn bực nghĩ. Nhưng lão ấy hình như cực kỳ sợ Tư Không Viêm Lưu.

Tên yếu bóng vía, một chút cũng không đáng tin cậy.

Kế duy nhất hiện nay, e là phải giáp mặt cầu Tư Không Viêm Lưu.

Tư Không Vịnh Dạ ngồi trên giường, cúi đầu trầm tư.

Y ở tẩm cung đợi Tư Không Viêm Lưu. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu nam nhân cố ý không bỏ qua cho Thượng Quan Lưu Hiên, y cũng hết cách.

Màn đêm dần dần buông xuống, Tư Không Vịnh Dạ ngồi một mình trong phòng tối như mực chờ đợi.

Xuân Hà tiến vào châm đèn, bị y từ chối.

Chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chút hình dáng của những thứ xung quanh, cái gì cũng đen làm cho không khí trong phòng hơi quỷ dị.

Đầy cảm giác áp lực.

Cảm giác bị hắc ám nuốt hết cũng chả hơn gì, thậm chí làm cho y thấy có hơi sợ hãi. Nhưng Tư Không Vịnh Dạ lúc này thầm muốn bản thân chìm vào bóng tối.

Y cần bình tĩnh một chút.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa, từ xa đến gần. Nhịp bước quen thuộc này làm cho trái tim vốn an bình được chút đỉnh của Tư Không Vịnh Dạ đập nhanh lên.

Tư Không Viêm Lưu đã trở lại.

Hình như nam nhân cùng Xuân Hà thấp giọng nói gì đó ngoài cửa. Bên trong giọng nói của Xuân Hà có chút lo lắng, mà thanh âm Tư Không Viêm Lưu lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cách một lớp cửa, Tư Không Vịnh Dạ không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng lại phi thường hiểu được là Xuân Hà đang báo cáo với nam nhân mình hôm nay hơi bị khác thường.

Cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng ngọn đèn ngoài cửa xuyên qua khe cửa chiếu vào, hết sức chói mắt.

Thân hình cao lớn của nam nhân đứng trọn vẹn bên trong ánh sáng màu cam, chung quanh thân thể bị bao phủ bởi bảy ánh sáng nhàn nhạt, tựa như thần tiên hạ phàm.

Thời gian dài ngồi trong bóng tối làm cho hai mắt không thể chịu được ánh sáng mạnh như vậy, Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân của nam nhân truyền tới, mang theo cảm giác áp bách đè nén, đi về phía Tư Không Vịnh Dạ.

Thân thể rơi vào một cái ôm ấm áp kiên cố, nam nhân theo thói quen khẽ hôn lên trán y, ngữ khí ôn nhu mở miệng: “Sao còn chưa ngủ? Tiểu đông tây? Đang đợi phụ hoàng sao?”

Tư Không Vịnh Dạ mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm trầm của nam nhân, thản nhiên nói: “Vịnh Dạ chờ phụ hoàng trở về suốt.”

Trong mắt thâm thúy của nam nhân mang theo ý cười, trong bóng đêm tản ra u quang lấp lánh, giống như một lốc xoáy hút y vào sâu bên trong, xét nát và phá hủy trái tim y.

Bản thân quả nhiêu không có cách chống cự mị lực của hắn mà, Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên nghĩ. Khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.

“Xuân Hà nói ngươi cứ ở trong phòng, không ăn gì cũng không đốt đèn, rốt cuộc là tại sao? Phát sinh chuyện gì không vui ư?”

Thanh âm nam nhân ôn nhu như trước, nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại nghe ra chút thay đổi.

Hắn rõ ràng là biết.

Mặt Tư Không Vịnh Dạ tựa vào ngực rắn chắc của nam nhân, nghe tiếng tim nam nhân đập mạnh mẽ đều đặn, thở dài một hơi: “Phụ hoàng, tại sao Vịnh Dạ không vui, phụ hoàng không phải rất rõ ràng sao? Còn làm bộ không biết gì nữa?”

Độ ấm trên người nam nhân giảm xuống thấy rõ.

Trong phòng có mấy ngọn nến đỏ, ánh sáng màu cam nhu hòa lan ra khắp phòng, xua tan cảm giác áp lực trước đó.

Thời gian vốn vì bóng tối mà như là dừng lại lại bắt đầu dao động. Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại cảm giác lần lượt xuyên qua không gian, giống như một người xuyên không đến.

Nửa ngày nam nhân cũng không nói gì, ôm ấp ám áp lúc này lại lạnh lùng như một khối băng.

Quả thực vẫn không được sao?

Nội tâm thở dài, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu trong lòng nam nhân, ánh mắt nhìn hắn mang theo cầu xin, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, ta biết người rất hận Thượng Quan Lưu Hiên. Nhưng hắn dù có phạm tội cũng không đến nỗi chí tử, van cầu người, tha cho hắn đi.”

Hai mắt sâu thẳm của nam nhân nháy mắt ảm đạm lại, sau đó trở nên sắc bén mà hung ác.

“Hôm nay ngươi chuồn ra khỏi cung chính là vì tìm Mã Nhược Phàm cứu hắn.”

Nam nhân dùng ngữ khí khẳng định, giống như đã sớm đoán được Tư Không Vịnh Dạ sẽ làm như vậy.

Sắc mặt Tư Không Vịnh Dạ bỗng chốc trắng bệch, dưới ánh sáng đong đưa nhìn rất quỷ mỵ.

Hóa ra hắn đã sớm phát hiện……

Vậy tại sao còn thả mình đi ra ngoài?

Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên thấy mình như một con khỉ buồn cười, diễn xiếc xong bị người cười nhạo.

“Đúng là hôm nay ta đi ra ngoài, cũng như người nói đó, muốn đi cầu Mã Nhược Phàm cứu Thượng Quan Lưu Hiên, đáng tiếc bị y không chút do dự cự tuyệt!” Giãy khỏi ngực nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt phẫn nộ trừng hắn, ngữ khí đột nhiên rất cao: “Tất cả còn không phải tại người sao? Người rốt cuộc không chịu để yên a! Thượng Quan Lưu Hiên rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với người, người lại đẩy hắn đến tình trạng này, hắn bị người tra tấn trong lao còn chưa đủ thảm sao?”

Tư Không Vịnh Dạ rống xong, cả phòng lập tức im phăng phắc, im đến nỗi tiếng nến cháy cũng nghe rất rõ.

Không khí trở nên áp lực dị thường, hàn ý phát ra từ người nam nhân lạnh thấu xương. Bạo khí hắn vốn che dấu rất tốt lúc này đây lại ào ra không kiềm được, thổi về phía Tư Không Vịnh Dạ.

Giống như đón một cơn nước lạnh, Tư Không Vịnh Dạ bỗng chốc lạnh run, ánh mắt lạnh lùng của Tư Không Viêm Lưu làm cho y lạnh tận xương cốt.

Tư Không Vịnh Dạ rống xong kỳ thật liền hối hận, nam nhân đang nổi nóng mà, y vừa rồi nói như vậy rõ là châm dầu vào lửa.

Nhưng chuyện đã ra như vậy, y cũng không muốn vác cái mặt đi lấy lòng Tư Không Viêm Lưu.

Lạnh lùng giằng co, hai người không ai dời tầm mắt, cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Nhìn vẻ mặt bé con bi thương mà lại quật cường, biểu tình trên mặt Tư Không Viêm Lưu dần dần mềm đi, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười nhẹ nhàng, nhu hòa dị thường. Dưới ánh sáng hôn ám đẹp làm cho người ta thở không nỗi.

“Ta không có chém đầu Thượng Quan Lưu Hiên.” Tay phải Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng xoa lên hai má Tư Không Vịnh Dạ, ngón tay chạy lung tung trên da mặt nhẵn nhụi bóng loáng của y làm cho y thấy thất thường.

Nội tâm nhất thời thả lỏng, Tư Không Vịnh Dạ nghĩ tâm nam nhân đã mềm. Nhưng lời nói kế tiếp của Tư Không Viêm Lưu lại đẩy y thẳng vào địa ngục.

“Ta xử hắn lăng trì.”

Ngữ khí nam nhân rất nhẹ, nụ cười trên mặt bình tĩnh như trước, giống như quyết định hôm nay mang đôi giày nào vậy.

Tàn nhẫn như thế, tuyệt tình như thế.

Xa lạ…… như thế.

…………………………………

Lúc sau, Tư Không Vịnh Dạ liên tục cầu xin, nhưng Tư Không Viêm Lưu cũng liên tục cự tuyệt bất lưu tình.

Một chút hy vọng còn sót trong nội tâm cũng dần biến mất, tâm Tư Không Vịnh Dạ đã hoàn toàn đông lại, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, sau đó biến mất không thấy.

Người y yêu nhất muốn giết chết bằng hữu tốt nhất của y, Tư Không Vịnh Dạ không có cách chấp nhận sự thật này.

Y nghĩ Tư Không Viêm Lưu là một người thiện lương, vẫn không thể ngờ hắn có thể tuyệt tình như vậy, phút chốc thấy mình trước đây tin tưởng hắn đúng là một trò cười.

Nói không chừng nếu ngày nào đó bản thân phạm sai lầm, Tư Không Viêm Lưu trong cơn giận sẽ giết chết y. Tư Không Vịnh Dạ bi ai nghĩ.

Cả buổi tối, Tư Không Viêm Lưu ôm chặt lấy Tư Không Vịnh Dạ ngủ, phi thường bá đạo không cho y và mình có một chút khoảng cách.

Tư Không Vịnh Dạ không phản kháng, y biết sức y so với nam nhân này không là gì cả, phản kháng hay giãy dụa cũng chỉ là trò cười trong mắt nam nhân thôi, cho nên y bị động cam chịu.

Đối với thái độ tiêu cực của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu cũng chỉ là thở dài thật lâu, càng dùng sức ôm thân thể lạnh lẽo của bé ép vào ngực mình.

Vốn yêu thật sâu, giờ phúc này lại dao động, trở nên đầy hoài nghi cùng nghi kỵ, thân thể hai người càng tiếp xúc thân mật, nhưng khoảng cách trái tim lại xa như vài năm ánh sáng.

Xa xôi mà lạ lẫm.

Tình yêu hóa ra không chịu nổi cú đánh như vậy. Giống như một bình hòa xinh xắn miệng hùm gan sứa, thoạt nhìn cứng rắn, nhưng chạm vào sẽ vỡ.

Một khắc này đây, Tư Không Vịnh Dạ biết trong lòng mình có thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi.

Thay đổi rồi sẽ mục nát, mục nát xong sẽ hóa thành hư vô.

Lúc đó, tình yêu của y sẽ hoàn toàn chết đi.

………………

Hoàng cung ban đêm thực im lặng, hai người dính sát vào nhau không có cách nào ngủ yên.

Thái giám tuần tra ban đêm truyền tiếng báo canh giờ, thanh âm vốn làm cho người ta an tường, phút chốc này lại càng thê lương.

Đơn giản là lòng người thay đổi, cảm giác tự nhiên cũng sẽ thay đổi………

Hết chương thứ tám mươi lăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.