Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 3




Từ sau khi Thượng Quan Lưu Hiên bị nhốt, không khí trong hoàng cung thực áp lực, một vài người ghen tị gã nội tâm tự nhiên vô cùng vui mừng, hận gã không thể lập tức bị xử tử. Mà người bị bề ngoài phong độ cùng tuấn lãng của gã khuynh đảo thì tự nhiên là phi thường tiếc hận.

Bởi vậy tuy rằng Tư Không Viêm Lưu hạ hàn lệnh, không cho phép công khai thảo luận chuyện này, nhưng là cả hoàng cung vẫn là âm thầm chia làm hai phái, hơn nữa thái độ phi thường minh xác. Kẻ xem Thượng Quan Lưu Hiên coi là cừu địch thì một người làm quan cả họ được nhờ, thừa cơ hãm hại ; mà người xem Thượng Quan Lưu Hiên là thần tượng thì ức phẫn nan bình*, nhưng là ngại hoàng mệnh cũng không dám nói gì, chỉ là nội tâm bênh vực gã.



Mà ở dân gian, ý kiến về Thượng Quan Lưu Hiên hoàn toàn là nghiêng về một phía, cơ hồ tất cả mọi người đều đối phiên phiên tuấn công tử sinh ra ở dân gian này có cảm tình, rất nhiều cô gái trẻ đối gã xuân tâm ám động, vì gã âm thầm bỏ ra phương lệ, không ít người vì gã lên chùa vào miếu dâng hương cầu phúc, hy vọng gã có thể tránh được kiếp nạn này.

Mấy ngày Thượng Quan Lưu Hiên bị giam giữ, Tư Không Vịnh Dạ cơ hồ là dùng hết biện pháp cầu Tư Không Viêm Lưu buông tha gã, nhưng lại hoàn toàn vô ích.

Các quân vương chấp chưởng thiên hạ phần lớn đều là cao thủ đùa bỡn lòng người, công phu đi đường lòng vòng tự nhiên là xuất thần nhập hóa. Tuy rằng mỗi lần Tư Không Vịnh Dạ đều là phi thường nghiêm túc muốn cùng Tư Không Viêm Lưu đàm phán, nhưng mỗi lần lại đều bị nam nhân giảo hoạt chuyển hướng đề tài không hề hay biết, thậm chí bị quẳng lên  giường “chà đạp” chết đi sống lại.

Sau vài lần suýt nữa bị “cật kiền mạt tịnh”**, Tư Không Vịnh Dạ rốt cục ý thức được, Tư Không Viêm Lưu lần này là hạ quyết tâm phải trừng trị Thượng Quan Lưu Hiên , hơn nữa khả năng giết chết gã cũng phi thường to lớn.

Chính là, Tư Không Vịnh Dạ như thế nào cũng không đoán được sự tình sẽ nhanh đến như vậy.

Khi Thượng Quan Lưu Hiên bị giam giữ được nửa tháng, Tư Không Viêm Lưu hạ chiếu thư tuyên cáo thiên hạ: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tiện dân Thượng Quan Lưu Hiên, thái độ làm người tàn nhẫn, âm hiểm giả dối, mưu toan hại đương triều Tứ Hoàng Tử, tội không thể thứ, hai ngày sau ra ngọ môn vấn trảm.

Thánh chỉ hạ xuống, hết thảy bụi bậm bay mất, đúng là không nửa đường để sống.

Tư Không Vịnh Dạ nghe tin tức như đất bằng dậy sóng này xong, vô lực ngồi xuống đất, trên mặt không có chút huyết sắc, môi ngập ngừng nửa ngày, đúng là không có cách nào nói ra một câu.

Từ xưa đế vương đều vô tình, minh quân được dân chúng kính yêu thì càng vô tình. Thân cùng nhân ái chỉ là mặt nạ bọn họ mang trên mặt, dưới mặt nạ bản chất bọn họ phần lớn đều là tàn nhẫn ngoan độc, duy ngã độc tôn. Bọn họ không thể chịu đựng được người khác vượt quyền của họ, xúc phạm đến bọn họ là nghịch lân, bọn họ sẽ nghĩ hết biện pháp trừ khử không còn một móng.

Tư Không Viêm Lưu tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn tác phong từ trước đến nay sắc bén, xử lý sự vụ chưa bao giờ dây dưa dài dòng, là một Diêm vương mặt lạnh điển hình.

Tuy rằng Tư Không Vịnh Dạ không nhận thức được, vài năm gần đây, tính cách Tư Không Viêm Lưu nhu hòa rất nhiều, nhưng là giang sơn dễ đổi, có vài thời điểm, phong cách của hắn vẫn là sắc bén khó sửa, vẫn quyết tuyệt như cũ.

Lần này chuyện Thượng Quan Lưu Hiên chính là một ví dụ điển hình. Tư Không Viêm Lưu vốn đã không ưa gã, từ mấy năm trước gã thiếu điều gián tiếp hại chết Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu ghi hận trong lòng, hận không thể chặt gã thành tám mảnh cho hả giận, chỉ vì bắt không được nhược điểm của gã. Mà lần này gã vì muốn có Mã Nhược Phàm, âm kém dương sai làm cho dư độc trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ phát tác, thiếu chút nữa bị mất mạng. Điều này làm cho trái bom ngầm trong lòng Tư Không Viêm Lưu bùng nổ, vì thế nên mới dẫn đến sự tình kế tiếp .

Đây hết thảy chỉ là Tư Không Vịnh Dạ suy đoán, tuy rằng không biết ý tưởng thật trong nội tâm nam nhân, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ chắc cũng đúng tám chín phần mười.

Y đương nhiên không có cách nào trơ mắt nhìn Thượng Quan Lưu Hiên bị xử trảm như vậy, cho nên y đương nhiên muốn nghĩ biện pháp đi cứu Thượng Quan Lưu Hiên, hơn nữa sự tình còn chưa tới nỗi không thể cứu vãn, chỉ cần Thượng Quan Lưu Hiên chạy ra khỏi Thiên lao, là tránh thành vong hồn dưới đao.

Nhưng mà, nội lực Thượng Quan Lưu Hiên bị cái gông trên người khống chết, căn bản không có biện pháp thi triển võ công, cho nên dựa vào chính bản thân gã là hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa, từ ngày Tư Không Vịnh Dạ cùng Nhan Tử Khanh bị Tư Không Viêm Lưu bắt quả tang trước cửa Thiên lao, Nhan Tử Khanh cũng không biết trốn chạy đi đâu, cũng không có biện pháp dựa vào lão .

Kẻ khác trong cung càng không có khả năng , không ai nguyện ý mạo hiểm đầu người nghĩ cách cứu viện một kẻ sắp lên đoạn đầu đài.

Tư Không Vịnh Dạ tư tiền tưởng hậu, cuối cùng mới phát hiện chính mình vô kế khả thi, nhất thời có chút ủ rũ.

“Không có biện pháp, chỉ có ra cung đi tìm Mã Nhược Phàm .” Tư Không Vịnh Dạ bất đắc dĩ nghĩ, y không xác định Mã Nhược Phàm rốt cuộc có cảm tình với Thượng Quan Lưu Hiên hay không. Có lẽ có, mà cũng có lẽ không, mà có lẽ là đường sống cuối cùng của Thượng Quan Lưu Hiên.

Nếu ngay cả Mã Nhược Phàm cũng thờ ơ, chuyện Thượng Quan Lưu Hiên chết là ván đã đóng thuyền.

Vỗ vỗ hai má cứng ngắc, Tư Không Vịnh Dạ cố gắng làm cho biểu tình lạnh lên, đối với ngoài cửa mở miệng nói: “Người tới.” Y muốn tìm một kẻ tương đối có quyền trong cung dẫn y xuất cung.

Người ngoài cửa chần chờ  một chút, lúc này mới mở miệng nói: “Vâng, Tứ điện hạ.”

Đại môn bị đẩy ra, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm bên trong mảnh ánh sáng thân ảnh có chút mơ hồ.

Người tới đúng là Trần Tiến Trung.

Hắn hiện tại không phải là cùng A Viêm sao? Như thế nào chạy đến đây? Tư Không Vịnh Dạ nội tâm thập phần kinh ngạc.

Làm thái giám tổng quản vẫn hầu hạ bên người Tư Không Viêm Lưu, Trần Tiến Trung vẫn luôn là hầu hạ  bên người hắn, hắn lẽ ra là đang đứng phía sau Tư Không Viêm Lưu ở Ngự thư phòng chứ, đột nhiên xuất hiện đây, thật sự làm cho Tư Không Vịnh Dạ có điểm trăm tư không giải được.

“Tứ điện hạ, ngươi có gì phân phó?” Trần Tiến Trung vẻ mặt cung kính hướng y làm lẽ, đối mặt  ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ nghi hoặc, mỉm cười mở miệng nói: “Gần đây trong hoàng cung có chút không yên ổn, Hoàng Thượng phái ta mấy ngày này hầu hạ Tứ điện hạ, để ngừa xuất hiện sơ xuất.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời hiểu được, hắn là Tư Không Viêm Lưu phái tới giám thị mình.

Lo lắng ta vậy sao? Tư Không Vịnh Dạ trái tim băng giá, cảm thấy Tư Không Viêm Lưu vẫn luôn miệng nói thương y, nhưng lại không tin tưởng y.

Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt nhất thời lạnh xuống.

“Ta muốn xuất cung, đến Thượng Quan phủ.” Tư Không Vịnh Dạ bên trong hai tròng mắt đen như mực thoáng hiện hàn mang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tiến Trung, lòng bàn tay nắm chặt lại bởi vì khẩn trương mà tràn đầy mồ hôi.

Đây là ván cuối cùng, tuyệt đối không thể buông tha. Tư Không Vịnh Dạ âm thầm đối chính mình nói.

Tư Không Vịnh Dạ cho người ta cảm giác từ trước đến nay là một người ôn nhuận mà đơn thuần, Trần Tiến Trung chưa từng nhìn thấy khí thế của y lãnh ngạnh như thế, cái loại uy nghiêm khí thế không để cho phản kháng này, cơ hồ là so với Tư Không Viêm Lưu không có sai biệt.

Quả nhiên là thân sinh phụ tử a, khí thế đều áp đảo như vậy. Trần Tiến Trung lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt khó xử mở miệng nói: “Nô tài cũng muốn giúp Tứ điện hạ ra cung a, chính là Hoàng Thượng phân phó nô tài, không cho phép Tứ điện hạ bước ra cửa cung một bước, nô tài cũng rất khó lo liệu a.”

Tư Không Vịnh Dạ đứng lên, cầm lấy chủy thủ trên bàn, dùng lưỡi dao bén nhọn để  ở cổ họng mình, trên mặt mang theo một tia cười lạnh nói: “Nếu dao nhỏ này nhẹ nhàng trượt trên cổ ta một chút, ngươi nghĩ phụ hoàng sẽ xử trí ngươi như thế nào mà?”

Tư Không Vịnh Dạ biết Trần Tiến Trung cũng không phải người tâm địa xấu xa. Hắn từ nhỏ tiến cung chính là hầu hạ hoàng đế, từ Hoàng đế đời trước đến Tư Không Viêm Lưu, vẫn là được bọn họ bảo hộ, cho nên tâm địa đơn độc tinh khiết thiện lương khó có được, rất ít khi tham dự lục đục trong cung, hơn nữa lá gan nhỏ đáng thương, bởi vậy cũng có chút nhát gan sợ phiền phức.

Tư Không Vịnh Dạ biết chỉ cần uy hiếp, Trần Tiến Trung khẳng định sẽ đáp ứng yêu cầu của y, cho nên trong lòng đã có dự tính.

Quả nhiên, Trần Tiến Trung vừa thấy bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ quyết tuyệt nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin nói: “Tứ. . . Tứ điện hạ! Người đang làm gì? Người đừng dọa nô tài a! Như vậy rất nguy hiểm! Nhanh buông chủy thủ!”

Tư Không Vịnh Dạ càng thêm dùng sức trên lưỡi dao chủy thủ, lạnh lùng nói: “Mang ta ra cung!”

Mắt thấy lưỡi dao sắc bén kia đã muốn chạm vào làn da cổ trắng nõn mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ, Trần Tiến Trung sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần, vội vàng mở miệng nói: “Tứ điện hạ! Đừng. . . Đừng! Nô tài đáp ứng người là được! Người khả ngàn vạn lần không được thương tổn chính mình a!”

Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày, gắt gao theo dõi hắn: “Lời này thật sao, không có gạt ta?”

Trần Tiến Trung khóc không ra nước mắt nói: “Nô tài thề, nếu ta Trần Tiến Trung dám can đảm lừa gạt Tứ điện hạ, tuyệt đối thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!”

Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt dịu xuống, một tay lấy chủy thủ bỏ vào vỏ đao, ánh mắt sắc bén theo dõi hắn: “Đây chính là ngươi nói, nếu ngươi dám can đảm gạt ta, ta tuyệt đối sẽ nghĩ hết biện pháp cho ngươi chết rất khó xem.”

“Nô tài tuyệt đối sẽ không lừa gạt Tứ điện hạ.” Trần Tiến Trung luống cuống tay chân bước qua, muốn cướp chủy thủ trong tay Tư Không Vịnh Dạ: “Tứ điện hạ, đồ vật này rất nguy hiểm , Tứ điện hạ nhanh giao cho nô tài đi, không cần xúc phạm tới vạn kim chi khu của Tứ điện hạ!”

Tư Không Vịnh Dạ né tránh tay hắn, đem chủy thủ giấu ra phía sau, cười lạnh nói: “Đương nhiên không được, một chút nữa ngươi đột nhiên đổi ý  thì làm sao bây giờ?”

Trần Tiến Trung thiếu chút nữa không khóc ra, tội nghiệp nhìn y: “Tứ điện hạ chẳng lẽ không tin nô tài như vậy sao?” Dứt lời, liền lấy tay áo lau lệ trên khóe mắt: “Ô ô, nô tài thật sự là rất thương tâm .”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời nổi da gà cả người, một nam nhân hơn ba mươi tuổi cư nhiên khóc sướt mướt giống tiểu nữ nhân, trận này thật sự quá mức kinh dị, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng ngăn hắn lại nói: “Câm miệng! Một đại nam nhân khóc sướt mướt còn thể thống gì? Mau dẫn ta ra cung! Ta không có dư thừa thời gian cùng ngươi nhiều lời!”

Tư Không Vịnh Dạ luôn luôn chán ghét ẻo lả, cho nên đi vào thế giới này, chỉ cần vừa thấy thái giám đi đường nữu ba nữu, còn dùng ngữ khí làm cho người ta nổi da gà nói chuyện, Tư Không Vịnh Dạ liền cảm giác cả người khó chịu.

Mà Trần Tiến Trung không giống thái giám bình thường, trên người không có một chút khí chất ẻo lả, cả người vẫn là giống một nam nhân bình thường, chính là ngẫu nhiên có điểm mơ hồ, có điểm yếu đuối thôi. So sánh với thái giám âm dương quái khí, vẫn là khá hơn, là thái giám duy nhất trong cả hoàng cung Tư Không Vịnh Dạ nguyện ý tiếp cận. Cho nên, y cũng không nguyện ý nhìn thấy thái giám duy nhất khá là bình thường kia cũng biến thành bộ dáng âm dương quái khí kinh dị.

Trần Tiến Trung thu hồi nước mắt, mím mím môi, vẻ mặt ủy khuất mở miệng nói: “Dạ, Tứ điện hạ, nô tài mang Tứ điện hạ ra cung.”

Sau đó, Trần Tiến Trung trộm trở về mang theo một bộ y phục tiểu thái giám lại cho Tư Không Vịnh Dạ thay, đây là biện pháp duy nhất có thể dẫn y ra cung.

Bình thường hoàng tử nếu không có kim bài Hoàng Thượng ngự ban là tuyệt đối không thể ra cung, mà Tư Không Viêm Lưu vì bảo hộ Tư Không Vịnh Dạ, vẫn không cho y kim bài mà đại đa số hoàng tử luôn có, cho nên, Tư Không Vịnh Dạ phải cải trang cách ăn mặc mới có có thể ra cung.

Ngay từ đầu Trần Tiến Trung nghĩ đến y sẽ bởi vì phải mặc vào loại y phục dấu hiệu  thân phận đê tiện này mà giận tím mặt, nhất thời có chút lo sợ bất an, nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại không chút do dự mặc vào , hơn nữa không có dấu hiệu tức giận, ngược lại còn vẻ mặt hưng phấn. Làm cho Trần Tiến Trung cũng ‘hai hòa thượng sờ không được ý nghĩ’.

Vì thế, hai người liền thật cẩn thận tiêu sái ra tẩm cung.

“Tứ điện hạ chờ một chút phải chú ý, ngàn vạn lần không được ngẩng đầu lên, nhất là đụng tới người trong cung có quen thuộc với Tứ điện hạ, biết không?” Trần Tiến Trung nắm tay Tư Không Vịnh Dạ, ánh mắt không ngừng chú ý  bốn phía, thấp giọng dặn dò nói.

Tư Không Vịnh Dạ đầu càng cúi thấp, nhìn chằm chằm vào trên tảng đá trên mặt đất, thấp giọng trả lời: “Đã biết.”

Hết chương thứ tám mươi hai

ức phẫn nan bình*: khó chịu, phẫn uất khó mà dằn xuống.

“cật kiền mạt tịnh”**: ý nói là bị “ăn” sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.