Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 27




Buổi hôn lễ hoành tráng làm rung động cả thế giới showbiz của Lâm Kinh Vũ được tổ chức vào ngày mặt trời chiếu rọi rực rỡ ngay sau khi tuyết ngừng rơi. Sau scandal tình ái, Lâm Kinh Vũ bị ảnh hưởng nhiều, đã rất lâu không có hoạt động gì mới, trong giới có những lời đồn đại rằng cô chuẩn bị rút lui. Dương Thu là người có liên quan đến scandal, danh tiếng hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng. Những người nhiều năm bị danh tiếng của hai người họ lấn át lúc này tiết lộ những chuyện cũ giữa hai người ra ngoài, trong giới showbiz gần như ai cũng biết quá khứ yêu đương của họ.

Khi tiếng nhạc cử hành hôn lễ vang lên, thành phố C bỗng đón một trận tuyết dày đặc dưới ánh mặt trời, một khung cảnh mới lãng mạn làm sao! Lâm Kinh Vũ mặc bộ váy cưới cô đã cất giữ suốt hai mươi năm, Dương Thu trong bộ âu phục vô cùng phong độ, từ từ bước lên thảm đỏ phía cửa lớn với khung cảnh trắng xóa ngoài trời làm nền.

Hôn lễ không có phù dâu, phù rể, người cầm nhẫn cưới là Cận Thụy, cô bé đang ở tuổi lớn, trong bộ váy bó ngực màu trắng tinh xảo được Lâm Kinh Vũ đặt làm trực tiếp từ Pháp và gửi về bằng đường hàng không, dáng người vô cùng xinh đẹp, gương mặt sắc sảo không tì vết, những người đã từng chứng kiến tình yêu của Lâm Kinh Vũ và Dương Thu chỉ cần nhìn là có thể nhận ra thân phận thật sự của cô bé.

Tối hôm nay Diệp Mộc đi gặp bố Dung Nham, cô phải chuẩn bị bộ quần áo sẽ mặc sau khi hôn lễ kết thúc, vì thế tới nhà thờ hơi muộn. Mọi người đều đã vào chỗ ngồi, hai người họ vừa đến đã có nhân viên hướng dẫn, đi tới hàng ghế thứ hai dành cho những bạn bè thân thiết, quan trọng. Nhìn thấy người đang ngồi phía đó, bước chân Dung Nham chậm lại, anh định đưa tay kéo lấy Diệp Mộc thì Diệp Mộc đã bước vào trong, thoải mái ngồi cạnh Lê Cận Thần.

Lê Cận Thần quay đầu nhìn Diệp Mộc, cảm xúc không thể diễn tả thể hiện qua nét mặt. Trần Phái Phái ngồi bên cạnh anh, sắc mặt không đổi, giơ tay ôm lấy anh ta, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lập tức lóe sáng. Diệp Mộc chẳng có cảm giác gì, mỉm cười với bọn họ, Dung Nham im lìm không nói, chỉ nhìn, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô.

Khi buổi lễ kết thúc, tuyết rơi thưa hơn một chút, những người tham dự đều là bạn bè thân thiết trong giới của hai vợ chồng Dương – Lâm, mỹ nữ độc thân nhiều không đếm xuể, bọn họ không quản giá lạnh đồng loạt yêu cầu tổ chức màn ném hoa. Diệp Mộc cũng háo hức muốn thử, nhưng bị Dung Nham giữ lại không cho đi, Mộng Mộng và nữ hoàng tiệc tùng phải cùng lúc ra tay, khó khăn lắm mới giành được Diệp Mộc. Lâm Kinh Vũ đứng trên bậc cao nhất, quay lưng về phía mọi người và ném bó hoa, ba người định leo lên nhưng không kịp nữa, bó hoa kia như có thêm đôi mắt, vun vút bay về phía bọn họ đang đứng, hai bàn tay Diệp Mộc bị Mộng Mộng và Triệu Vũ Triết khóa chặt, cô chỉ còn biết trừng mắt nhìn bó hoa rơi trúng đầu mình.

Tất cả đều lặng im, chú rể Dương Thu hét lên đầu tiên: "Dung nhị thiếu gia! Cầu hôn đi!"

"Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!" Mọi người đồng thanh hưởng ứng. Tiếng huýt sáo vang lên không ngớt, Cận Thụy càng "đổ thêm dầu vào lửa", cầm chỗ pháo màu được bắn lúc hôn lễ kết thúc, phát cho Trần Nguyên cùng những người bạn nhỏ tuổi khác, trong một lúc, không khí trở nên náo nhiệt như có thêm một buổi hôn lễ nữa.

Dung Nham đang bực mình vì cô muốn giả vờ còn độc thân để chạy ra cướp bó hoa, lúc này nhìn thấy cô thực sự lấy được rồi bỗng cảm thấy vui. Anh đứng lên giữa sân khấu, nhìn sắc mặt Diệp Mộc xấu hổ đến nỗi không nói được gì, xoa xoa phần trán bị đụng phải khi nãy, ngước mắt nhìn về phía anh. Những bông tuyết nhỏ và những mẩu giấy nhiều màu đan xen nhau bay bay trong không trung, hai người im lặng nhìn nhau trong không gian náo nhiệt. Mãi đến khi Dung Nham đặt chiếc áo choàng trên tay xuống, chẳng hề để ý, bước xuống từng bậc, cả đất trời bỗng chỉ còn lại con đường nho nhỏ phía trước mặt anh, từng bước, từng bước một, trong đôi mắt Diệp Mộc chỉ còn có Dung nhị công tử, bước trên tuyết, từ từ tiến lại gần.

Dung Nham nhặt đóa hoa hồng trắng trên mặt đất đầy tuyết lên, khẽ mỉm cười, chẳng hề do dự quỳ một gối xuống trước ánh mắt của tất cả mọi người, ngẩng đầu nhìn Diệp Mộc, đưa bó hoa trong tay lên, Diệp Mộc nhận lấy, đưa tay kéo anh đứng dậy. Dung Nham khẽ hôn lên trán cô, dịu dàng yêu thương, đó là niềm hạnh phúc giản đơn mà cả đời này anh không thể hy vọng có thêm một lần nữa.

"Cận Thần?" Lê phu nhân mới cưới dịu dàng lên tiếng. Lê Cận Thần trở về với thực tại, khẽ mỉm cười đáp lại, ánh mắt rời đi chỗ khác, nhìn về một nơi bất định.

Sau khi trở về, lúc nào Dung Nham cũng bắt Diệp Mộc phải hứa rằng, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn. Diệp Mộc không thèm để ý đến anh, anh cứ bám riết phía sau, sốt ruột như đứa trẻ có kẹo mà không được ăn, vòng đi vòng lại khắp trong nhà. Diệp Mộc thay quần áo, xách túi, nói nhân lúc chưa đến giờ tan tầm, đường còn chưa tắc mau chóng xuất phát, còn anh vẫn nằm ườn trên sofa, không động đậy. Cô gọi tên anh, anh tức tối lườm lại cô.

Khoảng thời gian ấy thật tuyệt, trời dần chuyển về tối, nhà nhà đang chuẩn bị bữa tối, cô dựa vào tường thay giày, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh cười, trên chiếc tủ để đồ ngoài hành lang có một bình hoa, là bó hoa hôm trước anh tặng, nó nở rộ cạnh khuôn mặt cô, Dung Nham bỗng cảm thấy bứt rứt, sau đó lại trở về bình thường, cảm giác như có như không ấy tan biến.

Ding dong! Hai người đang âu yếm nhìn nhau bỗng giật mình, Dung Nham đứng dậy, Diệp Mộc xoay người ra mở cửa.

Cửa vừa mở cả hai người đều ngớ ra, trong ánh sáng đèn dịu dàng ngoài hành lang, trong bộ váy da cáo trắng muốt và một vầng hào quang sang trọng kiêu sa bao bọc, một khuôn mặt lạnh lùng, sắc sảo, tươi tắn như tỏa sáng, người đó dùng ánh mắt quét qua hai con người đang ở trong phòng. Dung Nham vội vàng xoay người lướt đến: "Cô, cô đã đến!" Diệp Mộc mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến?"

Tề Úc Mỹ Diễm khẽ cười khẩy: "Ồ? Hai đứa đang định ra ngoài sao? Đi đâu thế?" Dung Nham mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Chúng cháu đi ăn cơm với bố cháu. Thưa cô, nếu cô không mệt, chi bằng cùng đi với bọn cháu luôn?"

"Nếu mệt rồi thì sao?" Tề Úc Mỹ Diễm lạnh lùng hỏi lại, Dung Nham nghe đã biết là không ổn, nhưng mặt không hề biến sắc, nói vô cùng lễ phép: "Vậy cô cứ nghỉ ngơi ạ, ngay ngày mai cháu và Diệp Mộc sẽ mời cô dùng bữa tối ạ!" Tề Úc Mỹ Diễm khẽ "hừ" một tiếng nhưng trịch trượng, không nói gì thêm với anh, bước thẳng vào trong phòng. Dung Nham quay sang nhìn Diệp Mộc. Diệp Mộc khẽ đẩy anh ra ngoài, ra hiệu cho anh đi trước. Dung Nham không chịu, nắm lấy tay cô, bước vào trong phòng Tề Úc Mỹ Diễm.

"Mẹ... Tề Ngải Ức có sang không ạ?"

"Có, nó sang cùng với mẹ, còn có cả Khanh Thần." Tề Úc Mỹ Diễm như ngấu nghiến từng từ khi nhắc đến cái tên Lê Khanh Thần. Diệp Mộc bối rối chuyển chủ đề, Tề Úc Mỹ Diễm cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống sofa trong phòng khách, nhìn khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của Diệp Mộc, lạnh lùng buông một từ: "Nước."

Diệp Mộc cuống quýt rót một cốc nước ấm, ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà."

"Như thế nào?!" Tề Úc Mỹ Diễm cao giọng.

"Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, buổi tối bọn con về rồi mình nói tiếp được không ạ?" Diệp Mộc dịu giọng thương lượng.

"Con và bố mẹ nó đã hẹn, sắp muộn rồi phải không? Sốt ruột phải không?" Tề Úc Mỹ Diễm từ từ uống nước, quay đầu nhìn cô, hỏi. Diệp Mộc im lặng khẽ gật đầu. Trong đôi mắt tươi tắn của Tề Úc Mỹ Diễm lóe lên một tia sáng mạnh mẽ, bà đứng phắt dậy, vung tay, hất thẳng cốc nước lên mặt Diệp Mộc rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống, thu tay lại, giáng một cú bạt tai xuống khuôn mặt Diệp Mộc: "Cái đồ thân lừa ưa nặng này!"

Khi Tề Úc Mỹ Diễm đứng phắt dậy, Dung Nham đã cảm thấy có gì không ổn, nhưng anh đứng xa quá, tới nơi thì chỉ kịp kéo Diệp Mộc đã lãnh trọn cái bạt tai sang một bên. Diệp Mộc ngớ người, chẳng còn phản ứng, ôm mặt... Hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Tề Úc Mỹ Diễm đánh cô thực sự.

"Cô!" Dung Nham cực kỳ tức tối, nâng khuôn mặt trắng bệch của Diệp Mộc lên, xoa xoa, anh tức tối nhưng không dám nói, nhìn về phía bà mẹ vợ.

"Im mồm!" Tề Úc Mỹ Diễm nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn. "Tôi dạy dỗ con gái tôi, ai dám nói chen vào?! Cậu! Cút khỏi đây! Lập tức cút khỏi đây!"

Dung Nham hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng bừng như ngọn đuốc. Diệp Mộc vội vã kéo anh lại, thấp giọng nói rối rít: "Em không sao đâu, anh mau đi đi, đi gọi Tiểu Tề." Nhưng sao Dung Nham có thể đi được, định mở miệng lý luận thì Tề Úc Mỹ Diễm liền cười khẩy, hùng hổ tiến sát lại, đánh Diệp Mộc một cái như trời giáng, nhưng ánh mắt như tóe lửa kia hoàn toàn hướng về phía Dung Nham: "Cậu có đi không?!"

Diệp Mộc bị đánh, không nói thêm lời nào, quay mặt đi, vẻ mặt không chút cảm xúc. Dung Nham xót xa như có ai vừa móc tim anh ra rồi dùng kim chọc: "Cô, cháu sẽ đi ngay." Anh đứng chắn trước mặt Diệp Mộc, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Tội lỗi gì cũng là cháu hết, nếu muốn đánh muốn giết cháu cũng được, nhưng cô không cần phải dùng Diệp Mộc để uy hiếp cháu, cháu không tin là cô xót cô ấy ít hơn cháu."

"Đừng nhiều lời! Nhanh biến đi!" Tề Úc Mỹ Diễm vênh mặt, lạnh lùng nói.

Dung Nham mang vẻ mặt u ám rời đi, cửa lớn vừa đóng lại, Diệp Mộc ngẩng lên. Tề Úc Mỹ Diễm ngồi phịch xuống, trừng mắt nhìn Diệp Mộc, thở gấp, bất ngờ đôi bàn tay trắng như bóc của bà ôm lấy mặt, khóc nức nở.

Diệp Mộc sao có thể biết được bà làm như vậy là đi trước một bước, sợ cô sẽ tính sổ với bà chứ. Cô bất lực thở dài, rút một tờ giấy ăn đưa cho bà: "Con còn chưa khóc, sao mẹ lại khóc rồi?"

"Tránh ra!" Đôi lông mày dày và đậm của Tề Úc Mỹ Diễm nhướn lên, nước mắt lã chã, đẩy tay con gái ra. "Kiếp trước tôi chắc chắn đã giết cả nhà họ Diệp nhà cô rồi, thế nên kiếp này bố con cô mới làm khổ tôi thế này!"

"Mẹ nói thì cứ nói con, đừng kéo cả bố con vào được không?"

"Thế cô nói đi! Lê Khanh Thần rõ ràng đã đồng ý sau khi tour diễn kết thúc sẽ chuyển cô về tổng công ty ở Hồng Kông,tại sao cô lại không chịu, cứ phải bám riết lấy Dung Nham?"

"Chị Sunny vừa sinh em bé vẫn còn ở lại Hồng Kông, lúc này con trở về, vị trí của chị ấy gần như đã nằm trong tay con, khó khăn lắm con mới có thể thăng tiến một chút, con không muốn trở về Hồng Kông để làm lại từ đầu. Vả lại, cơ hội phát triển ở đây cũng nhiều hơn."

"Lằng nhằng! Chẳng qua là cô không muốn trở về Hồng Kông! Diệp Mộc, tôi biết rồi, cô không muốn sống cùng với tôi phải không? Từ nhỏ cô đã như thế rồi, cánh vẫn chưa cứng đã muốn bay lượn, đến một đồng tiền của tôi cũng không cần! Tôi thật không hiểu nổi, tôi đã làm gì có lỗi với cô nào? Cô thử nói xem, chuyện hai năm trước, tôi đã giúp cô lo toan ổn thỏa thế nào, tại sao cô lại còn trở về làm lành với nó! Trên đời này có bao nhiêu đàn ông, lẽ nào trong mắt cô chỉ có mỗi thằng khốn đó thôi sao?!..."

"Con không thể dứt bỏ anh ấy." Diệp Mộc đặt hai tay lên cạnh chiếc ghế, nhún vai, đầu cúi thấp, trả lời thành thật, Tề Úc Mỹ Diễm bị cô cắt ngang, chỉ biết nói: "Cô... cô...", một hồi lâu không nói được gì nữa.

"Trên thế gian này đàn ông nhiều hay ít chẳng liên quan gì đến con. Con đã đi vòng quanh khắp thế giới, nhìn biển hoa hồng ở Áo, những bông tuyết ở Canada, từng đôi trai gái nắm tay nhau, ôm ấp, bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu, con đều nhớ đến anh ấy. Nếu không có sự cách biệt hai năm, con lúc nào cũng ở đây, có thể lần hiểu lầm ấy thực sự sẽ khiến con và anh ấy xa nhau, nhưng hai năm qua con không nhìn thấy anh ấy, trong lòng còn càng hiểu rõ hơn, con yêu anh ấy thực sự." Má vẫn nóng bừng, Diệp Mộc dùng tay thấm thấm nước, nhè nhẹ đắp lên, trầm giọng nói. "Mẹ, cũng giống như cho dù mẹ có lấy ai, có cùng ai sống hết đời, trong trái tim mẹ cũng chỉ có một mình bố con vậy."

Tề Úc Mỹ Diễm cẩn thận lau lớp phấn vừa bị nước mắt làm nhòe đi, tức tối ném tờ giấy ăn lên người Diệp Mộc: "Con thử hỏi mình xem, con có giữ được nó mãi mãi không?! Tại sao mẹ lại bị bố con làm chậm mất mười năm? Bởi vì mẹ quá yêu ông ấy, yêu đến không thể khống chế được bản thân, vì thế càng không thể khống chế được ông ấy. Diệp Mộc, con có chắc chắn rằng mình sẽ sống hạnh phúc với nó? Tình yêu của con có thể giữ chân được nó bao nhiêu năm?"

Diệp Mộc ngẩng đầu, nói: "Con cũng không thể vì những điều chưa biết trong tương lai mà từ chối hạnh phúc trước mắt. Mẹ, mẹ có một tình yêu đáng để ghi nhớ suốt đời, tại sao con không thể?"

"Con..." Tề Úc Mỹ Diễm không còn lời nào. Mỗi khi ngang bướng, điệu bộ Diệp Mộc giống hệt bố cô, người đàn ông điển trai có đôi mắt sáng và ngang ngạnh ấy khiến cho Tề Úc Mỹ Diễm yêu một nửa đời người và cũng căm hận một nửa đời người, hôm nay đối diện với đôi mắt giống như thế và một câu chuyện giống như thế, bà bị bất ngờ, không thể thốt nên lời.

Đúng lúc hai mẹ con lặng không nói một lời, Tề Ngải Ức đi đến, Tề Úc Mỹ Diễm dựa vào vai anh, thút thít: "Nó thực sự muốn mẹ tức chết sao? Tiểu Tề... Từ nay về sau mẹ chỉ còn có con thôi..." Diệp Mộc quay mặt đi. Tề Ngải Ức dỗ dành bà như dỗ dành một cô gái, dịu dàng, nhỏ giọng an ủi, cuối cùng cũng làm cho bà mềm lòng, trở vể phòng nghỉ ngơi.

"Chuyện gì thế? Sao mẹ lại ra tay thế này?" Tề Ngải Ức nhúng chiếc khăn vào nước lạnh, cầm tới đưa cho Diệp Mộc rồi ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận xem xét chỗ đau của cô. Diệp Mộc đỡ lấy chiếc khăn tay, ngả về đằng sau một cách mệt mỏi, thở dài: "Em không sao. Bà ấy chỉ dọa Dung Nham thôi, không ra tay thực sự."

Tề Ngải Ức bật cười: "Dung Nham vẫn đang ở dưới chờ tin tức, em mau đi gọi cho anh ta đi."

Diệp Mộc tránh xa căn phòng Tề Úc Mỹ Diễm đang nằm nghỉ, bước đến phòng bếp cách xa gọi cho Dung Nham. Giọng của Dung Nham rõ ràng là vô cùng lo lắng: "Diệp Mộc?"

"Em không sao..." Diệp Mộc nhẹ nhàng nói.

Dung Nham im lặng một lúc, khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Chỗ bố mẹ anh, anh đã thu xếp xong rồi, hôm nay mình không đến nữa, em đừng lo lắng."

Diệp Mộc tựa vào cửa sổ, nhìn người đang đứng trong tuyết cạnh ngọn đèn đường trong đêm kia, đầu cúi thấp, dáng đứng rất thẳng, cái bóng cao lớn dưới ánh đèn vàng vọt đổ dài. Anh quay mặt về hướng cô đang đứng, cánh tay đang cầm điện thoại khẽ kéo chiếc áo khoác màu đen lên một chút, làm lộ ra một góc chiếc áo len màu nâu. Diệp Mộc còn nhớ rất rõ hai ngày trước, trước khi trời tối sầm, cô đã thu dọn tất cả số quần áo ban ngày giặt sạch sẽ cất vào tủ, cầm chiếc áo len ấy có một cảm giác vô cùng êm ái, dễ chịu. "Dung Nham!" Cô gọi anh khe khẽ. "Anh cũng đừng lo lắng nhé!"

Dung Nham trở về nhà thì đã rất muộn, tầng trệt của căn nhà rộng lớn, sang trọng nhà họ Dung chẳng có ai, ngọn đèn tường im lìm phát sáng, những tia sáng u ám thật rất phù hợp với tâm trạng anh lúc này. Anh đứng đó một lúc rồi ngồi cạnh một chiếc kệ nhỏ, cúi đầu tìm một chai rượu mà ông nội anh cất giữ đã lâu, im lặng uống một mình.

Hai cú bạt tai ấy của Tề Úc Mỹ Diễm quá mạnh, cảm giác xót xa không lúc nào nguôi trong trái tim anh đến giờ vẫn chưa tan biến đi, nghĩ lại khung cảnh tiểu quái thú không nói một lời ăn hai cái bạt tai, Dung Nham nghiến răng, thiếu chút nữa thì bóp vỡ vụn cốc rượu trong tay.

"Một mình trốn vào đây uống rượu." Một giọng nam trung niên trầm ấm vang lên. Dung Nham không cần quay đầu nhìn lại, uể oải trả lời: "Bố, bố vẫn chưa ngủ à?"

"Mẹ con làm ầm đến khi con về đến nhà, bố ngủ được sao?" Bố Dung Nham nói, bước đến trước mặt Dung Nham, giữa hai người là cái kệ nhỏ, tự rót một cốc rượu: "Con trai, cô gái nhỏ ấy của con, đây là lần thứ hai con bé cho bố leo cây rồi đấy nhé!"

"Lần này thực sự không trách cô ấy được." Dung Nham lập tức nhìn về phía bố, cười khổ sở. "Chiều nay bọn con định đến thì mẹ cô ấy tới, cho cô ấy hai cái bạt tai như trời giáng ngay trước mặt con."

"Cái bà Tề Úc Thị ấy?" Bố Dung Nham nhớ lại vẻ quý phái của Mỹ Diễm, mỉm cười.

"Vâng... Cuối cùng đuổi cả con đi. Nếu như con sớm biết sẽ có một cục diện khó khăn như hôm nay, những chuyện hư hỏng trước đây, có đánh chết con cũng không làm. Bây giờ trong lòng con vô cùng khó chịu."

"Phong lưu chán rồi mới nói những lời này, quá muộn rồi." Bố Dung Nham nâng chiếc cốc lên, cười rồi chạm cốc với anh.

Trong một đêm chớm xuân sau khi tuyết rơi, không thực sự quá lạnh, rượu mạnh sau khi uống vào, hơi cay nóng thở ra dường như lại ấm áp. Một bên mặt Dung Nham khuất trong bóng tối, hàng mi hơi cụp xuống phản chiếu lên khuôn mặt vẻ u tối. Thế thì anh phải làm sao? Hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều đã qua. Chuyện đáng buồn nhất trên thế gian này đó là, khi làm biết bao chuyện hoang đường thời còn trẻ, chàng trai tên Dung Nham hoàn toàn không biết rằng sau này sẽ gặp phải một tiểu quái thú tên Diệp Mộc.

"Muộn quá rồi, bố không ngồi với con nữa." Bố Dung Nham đặt cốc rượu, cười thoải mái, khẽ vỗ vỗ lên vai con trai vài cái: "Chỗ mẹ con tạm thời con đừng để ý nữa, lần này mẹ người ta có đồng ý gả con gái cho con hay không cũng còn chưa dám chắc chắn."

"Bố..."

"Hãy chủ động một chút, nhưng đừng giống ông anh Dung Lỗi của con. Nếu như con cũng làm một cuộc kháng chiến tám năm liền thì thể diện của bố mất hết đấy."

Sáng hôm sau, Dung Nham dậy sớm, lái xe một tiếng đồng hồ tới khu phố cổ mua đồ ăn sáng rồi lại lập tức lái xe trở về nhà Diệp Mộc.

Hôm nay, Tề Úc Mỹ Diễm bất ngờ hớn hở đón khách, nhìn thấy Dung Nham xách món sủi cảo lúa mạch nóng hổi trong tay, tươi cười quay lại gọi: "Diệp Tử, mau dậy! Dung nhị thiếu mang đồ ăn sáng đến đây này!"

Dung Nham cúi đầu, lễ phép bước vào trong. Diệp Mộc đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà, nhìn thấy anh không kiềm chế được liền lè lưỡi, nhỏ giọng: "Anh sớm thật đấy."

"Chim dậy sớm dễ bắt mồi..." Dung Nham ghé sát vào tai cô, giọng nói ngọt ngào, trầm ấm. Anh đưa tay kiểm tra má cô. Diệp Mộc áp tay anh vào tay cô, xoa xoa.

"Đây là món gì thế? Úi, món này ngon lắm đây!" Tề Úc Mỹ Diễm cười rồi bày bát đũa. "Bố Diệp Mộc hồi đấy đạp xe đưa cô đi ăn món này suốt."

Dung Nham trong lòng vui sướng đến phát khóc, ngay sau đó khuôn mặt lại méo đi... chỉ nghe Tề Úc Mỹ Diễm hướng về phía Diệp Mộc, nhẹ nhàng buông một câu: "Con đi gọi Tiểu Tề và Khanh Thần qua đây cùng ăn sáng." Diệp Mộc lúc này đứng chống nạnh uống cốc nước đầu tiên của buổi sáng, nghe thấy vậy chút nữa thì bị sặc.

Tề Ngải Ức và Khanh Thần cũng không cho rằng đây là ý hay. Một buổi sáng trong lành, bốn người trẻ tuổi ngồi quanh bàn ăn sáng không nói một lời, đồ ăn không có vị gì. Chỉ có Tề Úc Mỹ Diễm là tỏ ra vui vẻ, hào hứng: "Khanh Thần, sao ăn ít vậy? Cháu không ăn thử món cháo này sao? Ngon lắm đấy!"

"Xin lỗi bác, cháu không muốn ăn lắm." Sắc mặt Khanh Thần khá nhợt nhạt, nhỏ giọng nói. Tề Úc Mỹ Diễm mỉm cười, nghe xong lập tức quay sang Dung Nham: "Dung nhị thiếu gia sao cũng không ăn vậy, cháu cũng không muốn ăn à?"

Không khí lúc này trở nên bế tắc. Diệp Mộc cúi mặt, cắn mạnh cái màn thầu như có thù hằn gì với nó, chẳng nhìn ai. Lê Khanh Thần cúi mặt, nước mắt đã chỉ chực trào ra. Tề Ngải Ức im lặng đưa tay ra, khẽ ôm cô. Tề Úc Mỹ Diễm xoay xoay eo có vẻ rất hào hứng, hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng nhìn về phía Dung Nham, gương mặt Dung Nham không tỏ thái độ gì, múc sữa đậu nành đặt bên cạnh Diệp Mộc rồi quay lại, từ từ ăn hết chỗ cháo trong bát mình.

Tề Ngải Ức thấy không khí có phần không thoải mái, hắng hắng giọng, hỏi Tề Úc Mỹ Diễm: "Mami, hôm nay con cùng mẹ ra ngoài chơi nhé? Hai lần trước mẹ đến vội quá, không có thời gian thăm thú nơi này."

"Có gì để thăm chứ, mảnh đất này với mẹ chỉ có ấn tượng về gã đàn ông thối tha không có lương tâm..." Tề Úc Mỹ Diễm che miệng. "Dung Nham, cháu đừng để ý nhé, co không nói cháu đâu! Cô nói là nói bố Diệp Mộc, ông ấy không phải là một người có thể ổn định, cũng đi trêu ghẹo con gái nhà người ta, cuối cùng thì đường ai nấy đi, đúng là đồ khốn!" Miệng Dung Nham hơi méo đi, vẫn là nụ cười gượng gạo: "Thưa cô, cháu biết ạ!" Diệp Mộc đạp một cái thật mạnh vào chân anh dưới gầm bàn: "Bố em không phải là đồ khốn!" Dung Nham bị hai bên công kích, trong lòng khó chịu không thể kể xiết.

Cảm thấy bầu không khí không ổn, Tề Ngải Ức chuyển chủ đề: "Thế thì đi mua sắm vậy? Bây giờ đang là lúc quần áo mùa xuân vừa tung ra thị trường, con sẽ đi với mami!" Tề Úc Mỹ Diễm tỏ ra có chút hứng thú: "Mẹ đang định nói đến vội quá, không mang nhiều quần áo! Nhưng Tiểu Tề, không phải con phải đi làm sao? Chẳng phải con gần đây đang lo mấy việc cho buổi biểu diễn gì đó của Diệp Mộc sao?" Tề Ngải Ức "ồ" một tiếng, Dung Nham lập tức tiếp lời: "Cô, cháu đi cùng cô! Hôm nay thời tiết rất đẹp, Diệp Mộc và Tiểu Tề đều phải tới trường quay, cháu sẽ đi mua sắm cùng cô!"

"Được thôi." Tề Úc Mỹ Diễm mỉm cười, quay đầu nhìn Lê Khanh Thần đang im lặng. "Khanh Thần, cùng đi nhé? Diệp Mộc và Tiểu Tề đều bận bịu cả, cháu và Dung Nham đang nhàn rỗi, đi cùng với bác nhé?" Tề Ngải Ức nhìn xuống rồi lại nhìn lên. Diệp Mộc cầm cái màn thầu, cắn ngấu nghiến. Gương mặt Dung Nham như tái xanh.

"Một lúc nữa cháu cùng Diệp Mộc tới công ty, hôm nay không đi cùng bác được rồi, cháu xin lỗi." Lê Khanh Thần ngẩng lên, trả lời hết sức bình tĩnh. Tề Úc Mỹ Diễm cười khẩy một tiếng, đưa mắt nhìn con trai, Tề Ngải Ức lập tức trở nên bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.