Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 2




Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy góc áo Tư Không Viêm Lưu, nhẹ nhàng kéo kéo, tội nghiệp nhìn hắn: “Phụ hoàng, Vịnh Dạ sai rồi, tha thứ ta được không?”

Tất cả kiên trì tức khắc tan rả, lý trí Tư Không Viêm Lưu tuyên bố hỏng toàn diện.

Ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt cầu xin: “Phụ hoàng tha thứ ngươi còn không được sao? Cầu ngươi đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm, trẫm chịu không nổi .”

Tiểu tử kia như vậy căn bản là tiểu ác ma, căn bản là tới tra tấn người khác mà, nội tâm Tư Không Viêm Lưu không tiếng động khóc lóc.

“Ha ha! Vịnh Dạ yêu phụ hoàng nhất!” Được nam nhân tha thứ, Tư Không Vịnh Dạ lo sợ bất an rốt cục thả xuống, y đã rất lo được lo mất .

Nam nhân sắc mặt tuy rằng uể oải, nhưng không có giận dữ. Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy mặt hắn ủ rũ, đột nhiên cảm thấy hóa ra nam nhân có đôi khi cũng đáng yêu như vậy mà.

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời nhộn nhạo lên, kìm lòng không đậu ôm  cổ nam nhân, giống một con mèo con làm nũng, dùng mặt mình cọ tới cọ lui trên mặt Tư Không Viêm Lưu, nhưng khi vừa đụng tới mặt hắn, bị hồ tra* vừa dài ra trên mặt nam nhân làm thiếu chút nữa thét chói tai.

Nhìn thấy tiểu tử kia vội vàng thoát người mình đi, vuốt hai má bị chà đau, nước mắt lưng tròng trừng mắt với hắn, Tư Không Viêm Lưu cười vô cùng thoải mái.

Thật đúng là một con mèo con lơ mơ. Tư Không Viêm Lưu âm thầm nghĩ, vết thương trên tay cũng bị hắn hoàn toàn bỏ qua , giờ phút này hắn thầm nghĩ hảo hảo ôm Tư Không Vịnh Dạ, hảo hảo “yêu thương” y một phen.

Nhưng phương thức “yêu thương” của hắn lại làm cho cuộc sống Tư Không Vịnh Dạ về sau ăn tẫn đau khổ, cũng thành nguyên nhân duy nhất sinh ra tranh chấp của đôi phụ tử ngọt ngào đến phát ngán này, đó là sau này, tạm thời không đề cập tới.

Nam nhân hồ tra thực cứng, thế cho nên đau đớn trên mặt Tư Không Vịnh Dạ qua nửa ngày còn chưa giảm bớt, nhất thời nội tâm nén giận đứng lên: đang êm đẹp, để râu dài làm chi a, sạch sẽ không phải tốt lắm sao? Hoàn toàn quên  sự thật là tất cả nam nhân bình thường đều để râu.

Nhìn thấy tiểu tử kia vẻ mặt nén giận, Tư Không Viêm Lưu nhất thời đoán được ý tưởng nội tâm y giờ phút này, nhất thời muốn đùa dai.

“Hóa ra Vịnh Dạ thích cùng phụ hoàng cọ mặt a, ha hả a. . . . . .” Tư Không Viêm Lưu giang hai tay, làm ra bộ dáng đại hôi lang, thân thể chậm rãi đè ép lên y, âm hiểm cười  nói: “Vậy phụ hoàng nên hảo hảo thỏa mãn nguyện vọng của Vịnh Dạ nga.”

Tư Không Vịnh Dạ cái trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt nam nhân tà ác làm cho y lạnh sống lưng: “Phụ hoàng! Người, người muốn làm gì?”

Tư Không Viêm Lưu nụ cười trên mặt từ tà ác biến thành *** đãng, hai tay chế trụ mặt y, dùng sức đè xuống, tùy ý chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của y.

Tư Không Vịnh Dạ khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần co dãn bị đè ép có chút biến hình, đôi môi mỏng duyên dáng tức thì bị ép thành một hình chữ O buồn cười, xứng với hai mắt đen láy đẫm lệ sương mù của y, quả thực là đáng yêu cực kỳ.

Làn da Tư Không Vịnh Dạ là tốt bậc nhất, sáng trong như ngọc, óng ánh lấp lánh, so với trứng gà bóc còn bóng loáng trắng mềm hơn, nhưng cũng không làm cảm thấy tái nhợt, nét trắng hồng kia  đủ để cho vô số hậu cung tần phi dựa vào son phấn cùng thuốc bổ mới có thể ra khỏi cửa xấu hổ vô cùng.

Nhìn thấy khuôn mặt Tư Không Vịnh Dạ hồng như quả táo, Tư Không Viêm Lưu bị kích thích muốn cắn xuống.

Không biết khuôn mặt tiểu tử kia là tư vị gì mà? Cắn vào có phải thực thoải mái hay không? Có phải rất thơm hay không?

Tư Không Viêm Lưu ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn không chuyển mắt khuôn mặt Tư Không Vịnh Dạ, đầu lưỡi liếm trên đôi môi mỏng đậm màu, bộ dáng có chút. . . ách, hạ lưu.

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm nhất thời căng thẳng, đang muốn chạy trốn.

Còn không chờ y có động tác, Tư Không Viêm Lưu giữ chặt ót y, hé miệng, cắn xuống mặt y.

Ân, hương vị không tồi, nếm có vẻ ngọt ngào.

Tư Không Viêm Lưu một bên dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn khuôn mặt mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ, một bên âm thầm nghĩ. Còn thường thường vươn đầu lưỡi liếm tới liếm lui trên mặt y, khiến mặt y toàn nước miếng.

Tư Không Vịnh Dạ không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu nam nhân làm càn “quấy rối ***” , nghiến răng nghiến lợi nghĩ : “Ta không nghĩ tới hắn và Nhan Tử Khanh là cùng một dạng mà? Ai biết đương kim hoàng thượng lại có thể  là một siêu cấp đại biến thái thích” ngược đồng” a!

Nếu biết ý tưởng nội tâm Tư Không Vịnh Dạ giờ phút này, Tư Không Viêm Lưu phỏng chừng sẽ tức đến hộc máu, người mà hẳn dốc hết toàn lực sủng ái trong lòng lại có ý nghĩ không đỡ nổi như thế, xem ra không có ai làm Hoàng đế thất bại hơn hắn . ( vốn là vậy mà. . . . . . )

Ăn đủ “nhuyễn đậu hủ” của Tư Không Vịnh Dạ xong, Tư Không Viêm Lưu cảm thấy mỹ mãn liếm liếm miệng, giống một đại hôi lang đã ăn uống no đủ: ” Hương vị của Vịnh Dạ hảo ngọt mà!”

“Cầm thú!” Tư Không Vịnh Dạ bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn.

Bị mắng thành cầm thú, Tư Không Viêm Lưu không giận còn cười, hơn nữa cười một cách vô lại, rất giống một đại lưu manh không có hảo ý.

Nhìn thấy hắn cười xấu xa ba phần *** đãng bảy phân tà ác, Tư Đồ Vịnh Dạ nội tâm chấn động, vội vàng dờ tầm mắt khỏi khuôn mặt  tuấn mỹ bức người của hắn, trên mặt trở nên ửng đỏ.

Đây chính là cái gọi tiểu công không xấu, tiểu thụ không thương.

Tư Không Vịnh Dạ chết sống cũng hết cách phủ nhận y lại có thể bị vẻ mặt lưu manh của hắn mê hoặc, vì thế nội tâm hung hăng địa phỉ nhổ chính mình.

Nhưng sự thật đã xảy ra trước mặt.

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm kịch liệt tranh cãi một phen, vô cùng buồn bực tiếp nhận sự thật bản thân lại đi thích bộ dáng Tư Không Viêm Lưu xấu xa vừa rồi, hơi hoài nghi bản thân có phải có khuynh hướng thụ thích bị ngược hay không.

Thẹn thùng sao?

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy gương mặt từ hồng biến trắng, cười vẻ mặt sáng lạn: thật sự là đáng yêu a, chính là trẫm vẫn là thích nhất ngắm bộ dáng tiểu tử kia bị khi dễ nước mắt lưng tròng mà. Tư Không Viêm Lưu sờ sờ cằm, không phải không có ác ý.

Tâm động không bằng hành động. Tư Không Viêm Lưu thừa dịp Tư Không Vịnh Dạ bần thần, nhanh chóng đưa mặt mình qua, sau đó từng cái trên mặt y, nhẹ nhàng cọ cọ. . .

“A. . . !” Tư Không Vịnh Dạ kêu thảm thiết một tiếng, khuôn mặt mềm mại vô cùng bị hồ tra trên mặt nam nhân kia cứng rắn vô cùng chà đau rát.

Tư Không Viêm Lưu nghe được y “kêu thảm thiết” , cơ số ác liệt trong nội tâm hoàn toàn kích phát ra , vì thế động tác trên tay càng “tàn nhẫn” . Dùng sức chế trụ mặt Tư Không Vịnh Dạ, không cho y có không gian thoát đi, Tư Không Viêm Lưu dùng sức cọ a cọ, liền tra tấn Tư Không Vịnh Dạ đáng thương kêu thảm thiết liên tục.

Cừu non khóc: “A. . . Phụ hoàng! Tha Vịnh Dạ đi, Vịnh Dạ chịu không nổi ! A! Đau a! Ô ô ô. . .” ( bốn ” móng vuốt nhỏ” cuồng loạn quơ trong không trung, ngón tay bởi vì thống khổ mà có chút vặn vẹo, đang khóc um sùm. . . )

Đại hôi lang biến thái: “Ha hả, Vịnh Dạ đang nói gì a, phụ hoàng yêu Vịnh Dạ như vậy, chẳng lẽ Vịnh Dạ không thích? Phụ hoàng hảo thương tâm a.” ( bởi vì “bi thương quá độ” nên càng thêm hăng say chà đạp cừu non. . . )

Cừu non khóc T^T: “Ô ô ô. . . Phụ hoàng ta hận ngươi.” (giãy giãy giãy )

Đại hôi lang biến thái ( nhe răng cười ): “Không quan hệ, hận càng sâu, yêu càng sâu, trẫm sẽ làm ngươi càng hận trẫm.” ( thuận thế ác lang đưa tay tới mông cánh hoa của tiểu cừu kia, ăn nhiều nhuyễn đậu hủ. )

Lúc sau, Tư Không Viêm Lưu hóa thân thành sói lấy thủ đoạn “tàn nhẫn” khiến kẻ khác giận sôi làm cừu non đáng thương Tiểu Dạ bị khi dễ chết đi sống lại kêu cha gọi mẹ, trường hợp kia vô cùng thê thảm cực kỳ bi thảm tàn ác vô nhân đạo. . .

Tư Không Viêm Lưu cởi hết y phục trên người mình, đem Tư Không Vịnh Dạ đặt dưới thân, khi y còn chưa phản ứng một phen tách hai chân y ra, lấy ngón tay đùa bỡn cúc huyệt phấn nộn của y, ngón trỏ tay phải cường ngạnh dò xét vào nội bích không thông của y.

Tư Không Vịnh Dạ thân thể một trận run rẩy, cái loại cảm giác quái dị này làm cho cả người y đều không thoải mái, giống như có vô số con kiến chính cắn khắp người y, vì thế không khỏi kêu sợ hãi: “A. . Phụ hoàng! Người làm gì? Ngô. . Mau. . Ngón tay mau rút ra đi. . A! Không cần ấn nơi đó. . !”

“Nga? Vịnh Dạ thoạt nhìn thực thoải mái a, ha hả, ngươi xem, Tiểu Tiểu Dạ của ngươi lập tức liền nhếch lên này, a hảo đáng yêu! Còn chảy nước mắt mà. Ha hả, để phụ hoàng nếm thử,chút xem Tiểu Tiểu Dạ của Vịnh Dạ có phải có mỹ vị như Vịnh Dạ không a.” Tư Không Viêm Lưu nhẹ nắm tiểu phân thân đáng yêu thẳng tắp của Tư Không Vịnh Dạ, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi, cúi đầu, đem nó nuốt vào miệng, tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

Khoái cảm kịch liệt làm cho Tư Không Vịnh Dạ có chút cầm giữ không được, thiếu chút nữa trực tiếp bắn ra.

Tư Không Vịnh Dạ thân thể không ngừng vặn vẹo , phát ra khó có thể tự giữ rên rỉ: “A. . Ngô. . Phụ hoàng người đang làm gì? Mau nhổ ra a! Ngô. . Không cần hút a! Aha! Chịu. . Chịu không nổi , Vịnh Dạ mau ra đây !”

Trả lời y chính là tiếng hút *** mĩ liên tiếp.

“A. . Ra. . Đi ra !” Dù sao cũng là mới quen ***, Tư Không Vịnh Dạ đối loại cảm giác xa lạ mà lại mất hồn này cơ hồ không có sức chống cự, phát ra vài tiếng rên rỉ làm cho người ta cảm giác mất hồn thực cốt, run rẩy  đạt tới  cao trào trong miệng Tư Không Viêm Lưu.

Một nhiệt dịch nóng bỏng bắn vào miệng Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Viêm Lưu không chút nào tránh né, ngược lại phi thường hưởng thụ đem chất lỏng niêm trù mang theo mùi nam nhân đặc thù nuốt hết vào trong bụng.

Cao trào ngập đầu cơ hồ làm cho Tư Không Vịnh Dạ ngất xỉu đi, cả người thoát lực ngã trên giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mị nhãn như tơ, môi đỏ sẫm. Vô số mồ hôi tinh mịn trải rộng trên thân thể tuyệt đẹp bị *** mà nhuộm thành ửng đỏ của y, rạng rỡ sinh huy, đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

Nhìn thấy bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ mê người, Tư Không Viêm Lưu hạ phúc nóng lên, thiếu chút nữa không cầm giữ được chính mình.

Một phen chế trụ cái ót bé, Tư Không Viêm Lưu hung hăng hôn môi y, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại nhỏ xinh của y, bá đạo đoạt lấy  nước bọt ngọt ngào trong miệng y.

Tư Không Viêm Lưu trong miệng còn sót lại hương vị dịch thể lưu chuyển trong miệng lưỡi hai người, cái loại mang chút hàm tinh vị đạo thiên vị này đối với Tư Không Viêm Lưu mà nói là thôi tình tề** tốt nhất, nhưng là lại làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác phi thường không thoải mái.

Y chán ghét loại hương vị này.

Dùng sức đấm ngực kiên cố của Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ muốn đẩy nam nhân bá đạo lại cường thế ra, chính là nắm tay như bông mềm mại chỉ có thể làm cho không khí giữa hai người trở nên càng thêm tối, làm cho Tư Không Viêm Lưu có loại ảo giác được chào đón, giống như bé dưới thân đang đối hắn mời gọi không lời.

Tư Không Vịnh Dạ không khí trong phổi vốn còn không nhiều lắm, bị hắn hôn như sói, lại cơ hồ không thể hô hấp.

Phổi quặn đau càng ngày càng rõ ràng, Tư Không Vịnh Dạ có chút sợ hãi nghĩ mình có thể bị hắn hôn đến hít thở không thông mà chết hay không, nhưng là Tư Không Viêm Lưu lại ngoài ý muốn “thương hương tiếc ngọc” , trước khi y hôn mê một khắc phi thường đúng lúc buông y ra.

Rốt cục được tự do, không khí trong lành lần thứ hai dũng mãnh vào phổi, Tư Không Vịnh Dạ vô lực tê liệt ngã vào lòng Tư Không Viêm Lưu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

“Cảm giác thế nào?” Tư Không Viêm Lưu lấy ngón tay nâng cằm y, cười ngả ngớn, bộ dáng làm cho Tư Không Vịnh Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể phập một cái cho hắn chết.

Chính là, khi Tư Không Vịnh Dạ phát tiết  xong, Tư Không Viêm Lưu cũng không có đối y làm chuyện quá đáng gì, cũng không có mạnh mẽ giữ lấy y, chính là cưỡng bức lợi dụ hắn dùng miệng chứa cực đại phân thân kinh người của hắn, làm cho y vì mình thổi tiêu.

Tư Không Viêm Lưu lực kéo dài luôn luôn kinh người, thế cho nên Tư Không Viêm Lưu thật vất vả trong miệng của y phun trào ra, cằm Tư Không Vịnh Dạ đã muốn chết lặng không có cảm giác gì.

Sau đó. . . . . .

“Nôn, phụ hoàng người. . . Người cư nhiên bức ta nuốt vào thứ này, thật ác quá mà!”

“Ngoan, thứ này rất có dinh dưỡng, phụ hoàng về sau còn có thể uy ngươi ăn nga, cam đoan thân thể của ngươi về sau sẽ càng ngày càng cường tráng!”

“Ta. . . Ta không cần! Người biến thái!”

“Phụ hoàng như thế nào là biến thái mà? Đây chính là long tinh a! Bao nhiêu người muốn ăn còn ăn không đến mà. Bao nhiêu người muốn ăn đều ăn không có mà. Vịnh Dạ, ngươi xem phụ hoàng vẫn là ngạnh như vậy, cho nên, Vịnh Dạ lại dùng miệng giúp phụ hoàng hút đi ra được không? Ngoan ~”

“Không! Không cần! Người muốn làm gì, ngô ~ ngô ~ ngô.”

“A! Hảo thích! bên trong miệng Vịnh Dạ hảo mềm mại, hút phụ hoàng thật thoải mái a, lại dùng lực một chút, đúng! Cứ như vậy! A ~~~”

“T^T?” Khuất nhục chảy nước mắt ~~~

Bên trong đại môn cảnh tượng hương yên nóng bỏng, mà ngoài cửa, một chúng thái giám cung nữ đứng ở ngoài, bị bắt nghe lén kích động che miệng lại, nghe mặt đỏ tim đập cả người nóng lên, tứ chi như nhũn ra, một vài kẻ yếu đuối thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu đi.

Lúc sau, nhân khí đôi bích nhân phụ tử Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ này ở trong cung thậm chí dân gian tăng ào ào, trực tiếp thôi động nam phong thịnh hành cả Đại Hoa triều, ảnh hưởng to lớn, thậm chí ghi vào sử sách, vì sự nghiệp tốt đẹp xã hội thiên hạ đại đồng cùng với cuộc sống hạnh phúc tất cả đồng chí hảo nam phong cống hiến trọng đại.

Hết chương thứ tám mươi mốt

hồ tra*: râu

thôi tình tề: thuốc kích thích, kích thích cái gì thì tự biết đi a >”<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.