Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 19




Một tay đặt Tư Không Vịnh Dạ ở dưới thân, Tư Không Viêm Lưu hé miệng, hàm lấy phân thân của y.



“Ngô ~ a ~! Phụ ~ phụ hoàng, không cần! Ngô ~”

Chỗ yếu hại mẫn cảm bị nam nhân hàm ở miệng, thân thể Tư Không Vịnh Dạ chấn động mãnh liệt, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, nguyên bản phân thân nam nhân đang hàm ở miệng nhất thời trượt đi ra.

“Vịnh Dạ, đừng ngừng, tiếp tục hàm chứa nơi đó của phụ hoàng, phụ hoàng sẽ làm Vịnh Dạ thực thoải mái.” Phun ra phân thân trong miệng, Tư Không Viêm Lưu có chút khó nhịn mở miệng nói.

Rơi vào đường cùng, Tư Không Vịnh Dạ đành phải lại đem phân thân của nam nhân hàm ở miệng.

Bởi vì thân cao sai biệt, bị vây phía trên Tư Không Viêm Lưu không thể không cong lưng, làm cho vị trí hạ thân của mình không cần ly miệng Tư Không Vịnh Dạ quá xa, nếu không tiểu tử kia so với hắn thấp hai cái đầu miệng căn bản là không gặp được phân thân của hắn.

Điều chỉnh tốt tư thế về sau, Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ lấy đầu vị trí bàn chân lần lượt thay đổi tư thế quỷ dị, lẫn nhau mút vào liếm thỉ phân thân vô cùng cứng rắn của đối phương, toàn tâm toàn ý dùng miệng cùng tay lấy lòng đối phương.

Tư Không Viêm Lưu dùng miệng chơi đùa phân thân Tư Không Vịnh Dạ, thậm chí còn có thể thường thường phun ra phân thân y, dùng đầu lưỡi liếm ngọc hành thẳng tắp của y từ trên đỉnh, sau đó đầu lưỡi một đường hướng xuống, từ hoa túi đáng yêu tinh xảo liếm đến mật huyệt của y.

Mà Tư Không Vịnh Dạ hai tay cầm cái thô to của Tư Không Viêm Lưu, dùng cái miệng nhỏ nhắn dùng sức mút vào , học bộ dáng nam nhân khi giúp y khẩu giao, đầu lưỡi càng không ngừng ở đỉnh đánh chuyển, thậm chí còn thường thường dùng đầu lưỡi len vào mặt trên lổ nhỏ, liếm nộn thịt bên trong.

Vì thế, ở trong đoạn thời gian kế tiếp rất dài, tiếng mút vào *** mĩ, tiếng nuốt, tiếng Tư Không Viêm Lưu thở cùng tiếng rên rỉ cực kì mê người của Tư Không Vịnh Dạ, hỗn hợp cùng một chỗ tràn ngập cả góc phòng, tấu ra một khúc cấm đoạn chi khúc cực kỳ tình sắc.

Phương thức khẩu giao tân kì như vậy, Tư Không Vịnh Dạ thật sự là văn sở vị văn.

Trước kia đều là Tư Không Viêm Lưu giúp y khẩu giao, hoặc là trái lại y giúp Tư Không Viêm Lưu khẩu giao, mỗi lần đều là chờ sau khi đối phương phát tiết, sau đó mới hoãn tới được, chuyện hai người cùng nhau khẩu giao giống như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên làm.

Tư thế như vậy làm cho Tư Không Vịnh Dạ thực cảm thấy thẹn, nhưng là khoái cảm so với thời điểm một mình Tư Không Viêm Lưu lấy lòng y mãnh liệt hơn rất nhiều.

Tiềm thức bên trong y lại phi thường thích tư thế như vậy, thậm chí ngay cả chính y đều không có phát hiện.

Tư thế như vậy có thể ở thời điểm bị đối phương lấy lòng, còn có thể lấy lòng đối phương, vẫn cảm giác chính mình quá mức bị động làm Tư Không Vịnh Dạ luôn thấy “tiểu tâm linh” của mình bị thương cuối cùng chiếm được một tia an ủi.

••••••••••

Dưới song trọng kích thích từ trong lòng cùng cảm quan, dục vọng trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ nguyên bản bị áp chế đi xuống, nhất thời lại một lần nữa hừng hực bốc cháy lên.

Hơn nữa ở dưới tác dụng của xuân dược, dục vọng của Tư Không Vịnh Dạ thậm chí so với trước còn mạnh liệt hơn rất nhiều.

Lửa từ đâu lại ở trong thân thể dấy lên, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác dục vọng mãnh liệt bắt đầu lẻn ở chung quanh trong cơ thể, cảm giác kích thích quen thuộc làm y không tự giác rên rỉ đứng lên.

“Ngô ~ a ~ phụ ~ phụ hoàng ~, Vịnh ~ Vịnh Dạ hiện tại cảm giác thật là khó chịu!”

Từng ngụm từng ngụm thở phì phò, Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu khó nhịn vặn vẹo dậy thân thể của chính mình, cố gắng hướng về phía trước nâng thắt lưng, muốn càng tiến vào chỗ sâu trong cổ họng nam nhân.

Cảm giác được bé dưới thân không thích hợp, đang vùi đầu khổ “Ăn” Tư Không Viêm Lưu vội vàng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía Tư Không Vịnh Dạ: “Vịnh Dạ làm sao vậy?”

“Phụ ~ phụ hoàng, ngô ~ Vịnh Dạ ~ Vịnh Dạ thật là khó chịu ~ nóng quá ~ mau ~ sắp rớt ~ ngô ~”

Lúc này độ ấm trên người Tư Không Vịnh Dạ cao dọa người, màu ửng đỏ trên người vừa mới thối lui lần thứ hai hiện lên, hơn nữa so với nhan sắc lúc trước càng thêm nồng đậm, càng thêm mê người.

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ giống như một con tôm bị nướng chín, Tư Không Viêm Lưu nhất thời phát hiện: vừa rồi là xuân dược lại phát tác.

Nếu là xuân dược, vậy phải dùng phương thức hoan ái đến giải quyết, nếu không sẽ phi thường khó chịu, hơn nữa rất nhiều người sau khi trúng xuân dược sẽ bị lạc thần trí, sau đó chủ động cầu người hoan ái •••

Nếu như vậy … như vậy Vịnh Dạ •••

Nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ thống khổ khó nhịn, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười đến tà ác: tiểu tử kia, xem ngươi lần này như thế nào chạy khỏi lòng bàn tay trẫm •••

Chậm rãi từ trên người Tư Không Vịnh Dạ đứng lên, Tư Không Viêm Lưu quay hướng thân thể lại, hai tay chống hai bên sườn y, nhẹ nhàng áp lên người Tư Không Vịnh Dạ, mỉm cười mở miệng nói: “Vịnh Dạ rất khó chịu sao không?”

Ngón tay vuốt phẳng gương mặt tiểu tử kia ửng đỏ một mảnh, Tư Không Viêm Lưu ngữ khí mềm nhẹ mà giàu từ tính, tóc dài như mặc ngọc chậm rãi rơi xuống, trên hai bên mặt Tư Không Vịnh Dạ.

Cảm giác được ngón tay nam nhân hơi thô ráp lưu luyến trên mặt mình, rốt cuộc không chịu đựng được trêu chọc, thân thể Tư Không Vịnh Dạ khó có thể ức chế run rẩy lên: “Phụ ~ phụ hoàng ~ không cần ~ như vậy làm cho Vịnh Dạ cảm giác thật là khó chịu ~ ngô ~”

Khó nhịn vặn vẹo thân thể, Tư Không Vịnh Dạ mày nhanh nhíu lại.

Nói thế này, ở trên giường khi cảm giác phần lớn có thể chia làm hai loại.

Một loại là thân mình đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng là vừa đến trên giường, tất cả khí chất đều tan hết , chỉ còn lại một cái xác ngoài đơn điệu, đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ có thể làm cho người ta sinh ra dục vọng, không thể làm cho người ta sinh ra tâm yêu thương.

Loại khác, là thời điểm ở trên giường so với bình thường càng thêm chói mắt, cơ hồ có thể làm cho tất cả nam nhân sinh ra dục vọng đồng thời cũng sinh ra cảm giác yêu say đắm nồng đậm, mà Tư Không Vịnh Dạ lại là người nổi bật trong số đó.

Lúc này, bên trong cặp mắt như quả nho đen của Tư Không Vịnh Dạ lóe sáng thủy quang liễm diễm, ánh mắt mê ly, giống như bao phủ một tầng hơi nước mỏng, bên trong thủy sắc mông lung nhộn nhạo  nồng đậm dục vọng, trong thanh thuần mang theo quyến rũ, trong quyến rũ mang theo câu dẫn, mà bên trong nét câu dẫn nhè nhẹ pha một chút  ý cự tuyệt thật thật giả giả, cái gọi là vừa ham muốn vừa chống cự, đại khái chính là ý tứ này .

Thuần khiết cùng sa đọa hai thứ khí chất cực kỳ đối lập ở trên người y hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, Tư Không Vịnh Dạ lúc này thật sự là đẹp không thể chối cãi, cũng không sẽ cho người khác thấy một nét nữ tính gì.

“Vịnh Dạ muốn phụ hoàng yêu thương sao?” Nhẹ nhàng đem ngón trỏ ấn vào miệng Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng quấy đầu lưỡi mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ, cực lực khiêu khích  chỗ mẫn cảm trong miệng y.

Nhìn thấy gương mặt nam nhân tuấn mỹ như thiên thần, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có điểm chịu mê hoặc gật gật đầu, từng chữ mơ hồ không rõ mở miệng nói: “Muốn ~”

Nhìn thấy tiểu tử dưới thân ánh mắt vô tội dịu ngoan giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác thập phần vừa lòng.

Mang theo khí chất trung tính đặc biệt khó phân biệt nam nữ trong thời kỳ thiếu niên trưởng thành, Tư Không Vịnh Dạ làm cho người ta cảm giác luôn luôn là ánh mặt trời thuần khiết, đối với Tư Không Viêm Lưu có chút rất nhỏ luyến đồng phích mà nói, thật sự là một loại hấp dẫn khó có thể kháng cự.

Hắn đã muốn khẩn cấp muốn giữ lấy thân thể tiểu tử kia.

Từ trên bàn cầm lấy một bình sứ nhỏ màu trắng đặt trong tay Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu tách đùi y ra, đặt ở trước ngực hắn, làm cho hạ thân mê người hắn cùng cúc huyệt phấn hồng của y hoàn toàn bại lộ trước mắt mình.

Trong mắt phiếm ra vẻ kinh diễm nồng đậm, Tư Không Viêm Lưu ôn nhu mở miệng nói: “Vịnh Dạ, phụ hoàng chờ một chút sẽ bắt đầu, ngươi hiểu chưa?”

Tư Không Vịnh Dạ cái hiểu cái không gật gật đầu, ánh mắt ngây thơ làm cho người ta muốn một cái đem y ăn luôn.

Nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp hóa thân thành sói, Tư Không Viêm Lưu thập phần có kiên nhẫn đối y mở miệng nói: “Vì không để Vịnh Dạ bị thương, cho nên, phải trước khuếch trương hậu diện của Vịnh Dạ, hiểu chưa?”

Tư Không Vịnh Dạ lại gật gật đầu, dưới dục vọng nóng bức, y đã không thể cự tuyệt yêu cầu nào của nam nhân.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời tà ác cười, đem thứ bên trong chai đổ vào trên tay y, “Như vậy, phụ hoàng và Vịnh Dạ cùng nhau khuếch trương thân thể Vịnh Dạ đi.”

Tư Không Vịnh Dạ vẫn như cũ không chút do dự gật đầu, sau đó ý thức được ý tứ trong lời nói của nam nhân, gương mặt vốn đã ửng đỏ một mảnh nháy mắt hồng như quả hồng chín, đầu lưỡi thắt mở miệng phản đối nói: “Phụ ~ phụ hoàng ~ Vịnh Dạ ~ không cần làm cái loại này mà, phụ hoàng ~ ngươi ~ ngươi này ~ đại biến thái!”

“Nga? Không cần sao? Như vậy phụ hoàng cần trực tiếp tiến vào thân thể Vịnh Dạ, sẽ rất đau nga.”

Tư Không Viêm Lưu dứt lời, vẻ mặt cười xấu xa đem phân thân của mình để ở hậu huyệt Tư Không Vịnh Dạ, bắt đầu dùng sức hướng bên trong.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, mang theo nức nở cầu xin tha thứ nói: “Không cần! Không cần như vậy mà! Ta làm ~ ta làm còn không được sao? Ô ô ô ~”

Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười thập phần tà ác, giống như một đại hôi lang bắt được tiểu cừu.

Vì thế, dưới ánh mắt nam nhân như lang như hổ, Tư Không Vịnh Dạ nằm sấp, mông kiều cao cao, vẻ mặt không tình nguyện đưa tay đến mặt sau, đưa ngón tay nhập vào bên trong hậu huyệt chính mình chưa bao giờ đụng qua.

“Trước đưa một ngón tay đi vào. Đúng, cứ như vậy, chậm rãi khuếch trương, không cần sốt ruột, sau đó đưa ngón tay thứ hai vào đi, tốt lắm! Thật không hỗ là Vịnh Dạ trẫm thương yêu nhất, thật thông minh!”

Vẻ mặt cơ khát nhìn chằm chằm động tác Tư Không Vịnh Dạ cực kỳ mê người, Tư Không Viêm Lưu một bên “chỉ huy”, một bên dùng tay phải lộng phân thân kiên quyết chính mình, bên trong hai mắt phiếm sâu kín lục quang, giống như một con sói đói nhìn chằm chằm con mồi.

Dưới  ánh mắt nam nhân kia cực kỳ rõ ràng ***, Tư Không Vịnh Dạ cắn chặt môi dưới, mày nhanh nhíu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn ngập vẻ khuất nhục, bên trong đôi môi đỏ hé mở khó có thể ức chế tràn ra rên rỉ mê người, hoàn toàn che dấu không được dục vọng chính mình.

Ngón tay nhét vào thêm một ngón, cúc huyệt gắt gao khép kín của Tư Không Vịnh Dạ dần dần lớn ra.

Đương ngón tay tăng đến ngón thứ ba, Tư Không Vịnh Dạ trên mặt đã muốn phiếm ra một tia thống khổ.

Chưa từng bị tạo ra quá lớn như vậy, hậu huyệt Tư Không Vịnh Dạ đã bắt đầu có loại đau đớn xé rách.

Nhìn thấy cúc huyệt mê người gắt gao vây ngón tay y co rụt lại hợp lại, Tư Không Viêm Lưu hô hấp đột nhiên tăng thêm, trong mắt dục vọng chi hỏa nồng hậu cháy càng thêm mạnh .

Đang lúc Tư Không Vịnh Dạ chuẩn bị nhét ngón tay thứ tư vào, Tư Không Viêm Lưu đột nhiên đem ngón trỏ của mình nhét vào hậu huyệt Tư Không Vịnh Dạ đã sắp bị tạo lớn nhất.

Hết chương thứ chín mươi tám

Cảnh báo: Rating: MA (18+), chú ý kỹ trước khi đọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.