Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 15




Cầm mê dược Thượng Quan Lưu Hiên cho y, Tư Không Vịnh Dạ tí ta tí tởn quay về tẩm cung.



Khó nén vẻ kích động trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn Tư Không Vịnh Dạ đỏ lên đáng yêu, một đôi mắt hoa đào thật to lưu ánh sáng ngọc, đối với người chung quanh phóng điện loạn cả lên.

Tuổi khá lớn còn may, các tiểu cung nữ nhỏ tuổi một chút bị cặp mắt phát ra điện của y làm cho chết đi sống lại, thiếu chút nữa không cầm giữ được trực tiếp bổ nhào.

Mà Tư Không Vịnh Dạ lại không có ý thức được y đang “hại nước hại dân”, tâm tư y hiện tại đã sớm bay về phía tẩm cung, y khẩn cấp muốn áp đảo Tư Không Viêm Lưu, hảo hảo yêu thương phụ hoàng vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ của y một phen.

Mà ở trên đường Tư Không Vịnh Dạ đi qua.

Cung nữ Giáp ( vẻ mặt háo sắc ): “Oa! Ngươi có cảm thấy Tứ điện hạ gần đây càng lớn càng tuấn không? ánh mắt kia a! Thấy mà tim ta nhảy thình thịch a!”

Cung nữ Ất: “Đúng vậy đúng vậy! Trước kia chỉ là cảm thấy y lớn lên thực đáng yêu, hiện tại quả thực chính là cấp bậc yêu nghiệt a, một nụ cười kia quả thực có thể trực tiếp giết chết người khác a!”

Cung nữ Bính: “Nhưng mà, Tứ điện hạ sớm đã là người của Hoàng Thượng rồi.”

Cung nữ Đinh: “Ai. . . . . . Cũng đúng, Tứ điện hạ một người hoàn mỹ như vậy, cũng chỉ có hoàng sắc đồng dạng hoàn mỹ mới xứng đôi .”

Cung nữ Mậu: “Vì cái gì thiên hạ nam nhân thật tốt đều thích nam nhân mà? Thượng Quan Hầu gia cũng vậy.”

Cung nữ Kỷ ( nhìn chằm chằm bóng dáng Tư Không Vịnh Dạ, mắt tỏa ra lục quang ): “Các ngươi đang thán giận cái gì a! Nam nhân hoàn mỹ giống bọn họ vậy, nếu để nữ nhân khác bắt cóc , không phải thực đáng giận sao? Huống hồ lúc bọn họ bốn siêu cấp mỹ nam tử cùng một chỗ không phải thực đẹp mắt sao?”

Cung nữ Canh ( lòng đầy căm phẫn ): “Đúng! Tuyệt đối không thể để bọn họ bị nữ nhân khác đoạt đi! Chúng ta phải kiên quyết duy trì hai cặp bọn họ! Thề sống chết chống cự ngoại lai xâm lấn!” (-_-! Chỉ nữ nhân hoặc nam nhân khác)

Cung nữ Tân, Nhâm, Quý: “Bô bô, xào xáo. . . . . .”

Thiên tính của đại đa số nữ nhân chính là thích tám nhảm cùng háo sắc, cung nữ cổ đại cũng vậy.

Từ khi quan hệ Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ công khai hóa, bọn họ trở thành thần tượng của các cung nữ phần đông còn khờ dại lãng mạn trong cung.

Hai nam nhân hoàn mỹ nhất trong cung cư nhiên yêu nhau, điều này đối với các nàng mà nói tuy rằng lúc đầu thực đả kích.

Nhưng là tưởng tượng bọn họ sẽ không bị nữ nhân khác cướp đi, hơn nữa bọn họ đứng chung một chỗ thật sự là rất xứng đôi , cơ hồ người từng nhìn thấy bọn họ bất luận phản đối hay không phản đối đồng tính luyến ái, đều sẽ có một loại cảm giác đột nhiên yếu đi.

Cho nên, trừ bỏ thỉnh thoảng có mấy đại thần gian ngoan già cả cùng phi tử khác phản đối, tình cảm hai phụ tử bọn họ cơ hồ đều được chúc phúc cùng duy trì.

Tư Không Vịnh Dạ tự nhiên không biết mấy thứ này, y bị Tư Không Viêm Lưu bảo hộ thật tốt quá, thế cho nên đến bây giờ y còn tưởng rằng quan hệ hai người bọn họ vẫn là một bí mật.

Chẳng qua, là một cái bí mật công khai.

. . . . . .

Trở lại tẩm cung, Tư Không Vịnh Dạ nóng vội khó nhịn ngồi trên giường, đợi Tư Không Viêm Lưu trở về.

Thời gian giống như đột nhiên trôi qua rất chậm, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác mỗi một khắc mỗi một giây, đều là dài như vậy, y khẩn cấp muốn nhìn thấy hình ảnh Tư Không Viêm Lưu ngã vào trước mặt y.

. . . . . .

Từng lớp từng lớp lấy hết y phục nam nhân, sau đó dùng tay sờ ngực rắn chắc của hắn, sau đó liếm liếm sáu khối cơ bụng cũng rắn chắc của hắn.

Dùng miệng ngậm nhũ tiêm màu đỏ sậm kiên quyết mê người trên ngực nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ tham lam mút vào , xúc cảm cùng hương vị tốt đẹp như vậy thật sự là làm cho y điên cuồng không thôi.

Bàn tay chậm rãi đi xuống tìm kiếm, bàn tay Tư Không Vịnh Dạ tham nhập dưới thân nam nhân, lướt qua hắc sắc tùng lâm dưới thân vô cùng mê người của hắn, trực tiếp cầm phân thân nam nhân đã muốn kiên quyết vô cùng, cứng rắn lại thô to rung động trong tay y, tản ra nhiệt độ kinh người, Tư Không Vịnh Dạ thậm chí có thể cảm giác được mạch máu nhảy lên.

Tiết tấu dồn dập mà mạnh mẽ.

Chịu không nổi rồi Cầu Cầu!

Như thế nào lại có nam nhân khêu gợi như vậy?

Tư Không Vịnh Dạ lấy tay xoa bóp mông cánh hoa nam nhân kia nhanh kiều rắn chắc mê người, một phen tách hai chân nam nhân ra, đặt trên vai, sau đó dụng lực thẳng lưng. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Ô ô ô ~ Vịnh Dạ, ngươi sao có thể đối phụ hoàng như vậy? Cư nhiên dùng mê dược đánh ngất phụ hoàng? Phụ hoàng hận ngươi! Ô ô ô ~”

Tỉnh lại phát hiện thân thể chính mình bị Vịnh Dạ mạnh mẽ giữ lấy, Tư Không Viêm Lưu lúc này giống như một tiểu ái nhân bị cường bạo, hai tay bụm mặt, luyến bi ai khóc sướt mướt.

Mà ở một bên”ăn uống no đủ”, Tư Không Vịnh Dạ còn lại là vẻ mặt khí sảng, vẻ mặt lãnh đạm nhìn nam nhân khóc sướt mướt, một bên cầm tăm xỉa răng, một bên không kiên nhẫn quát lớn nói: “Khóc cái gì mà khóc, đã là người của ta , ngươi liền ngoan ngoãn nhận đi.”

Nửa vai trần run run, Tư Không Viêm Lưu nâng mặt từ hai tay lên, nước mắt mông lung nhìn y: “Vịnh Dạ về sau thật sự sẽ đối phụ hoàng hảo?”

Tư Không Vịnh Dạ một phen kéo hắn vào trong lòng mình, khốc khốc mở miệng nói: “Đó là đương nhiên, Vịnh Dạ về sau tuyệt đối sẽ hảo hảo yêu thương phụ hoàng mà.”

Tư Không Viêm Lưu ngã vào trong lòng y, hai tay nhẹ nhàng đấm  hắn ngực y, gắt giọng: “Xấu lắm, Vịnh Dạ! Phụ hoàng không cần ngươi yêu thương mà.”

“Phải không?” Tư Không Vịnh Dạ nâng cằm nam nhân trong lòng, cười xấu xa nói: “Vậy Vịnh Dạ sẽ thử xem, phụ hoàng muốn Vịnh Dạ yêu thương hay không nga.”

Tư Không Viêm Lưu ( quá sợ hãi ): “Ngươi ~ ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói thử?” Một phen bổ nhào vào nam nhân hoa dung thất sắc, Tư Không Vịnh Dạ nhe răng cười.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“A ~ không cần! Vịnh Dạ ~ ngô ~ a ~ đau quá!”

“A, hảo thích! Hảo thích! Phụ hoàng thân thể thật sự là rất mất hồn ! Phụ hoàng người thật lớn!”

“Uy, Vịnh Dạ? Vịnh Dạ?”

Thanh âm thình lình xảy ra đánh vỡ ảo tưởng của Tư Không Vịnh Dạ, hình ảnh trong đầu Tư Không Vịnh Dạ vốn hương diễm đến cực điểm nhất thời hóa thành bọt nước.

Có chút phẫn nộ mở mắt ra, vừa định mở miệng mắng kẻ đánh gảy chuyện tốt của y, lại bị nam nhân trước mắt làm hết hồn.

Chỉ thấy Tư Không Viêm Lưu áo mũ chỉnh tề đứng trước mắt y, gương mặt bởi vì quá gần mà có chút biến hình.

Bị hoảng sợ, Tư Không Vịnh Dạ lập tức lui ra phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt, có chút không xác định mở miệng: “Phụ ~ phụ hoàng?”

Kinh nghi bất định nhìn nam nhân trước mắt, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên có chút không rõ ràng tình huống hiện tại .

Phụ hoàng không phải mới vừa bị mình đặt dưới thân, bị làm chết đi sống lại sao? Như thế nào hiện tại đột nhiên mặc quần áo đứng trước mặt mình?

Chẳng lẽ hiện tại đang nằm mơ? Hay là vừa rồi mới là nằm mơ?

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút mơ hồ. Đành phải dụi dụi mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn nam nhân trước mắt.

Nhìn thấy gương mặt Tư Không Vịnh Dạ bởi vì mơ hồ mà có vẻ vô cùng đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu không khỏi bật cười .

“Thật là, không biết suy nghĩ thứ sắc sắc gì đó, ngay cả nước miếng cũng chảy ra .” Lấy ngón tay lau nước miếng chảy ra ở khóe miệng y, Tư Không Viêm Lưu có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Tuổi còn nhỏ vậy mà cả ngày nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao, đúng là tiểu sắc quỷ!”

Vừa rồi hắn vừa tiến đến, liền phát hiện tiểu tử kia ngồi ở trên giường, vẻ mặt xuân triều bắt đầu khởi động, trong miệng còn đang không ngừng kêu linh tinh: “Phụ hoàng hảo thích”.

Dựa theo nội dung lời nói lúc ấy của y, Tư Không Viêm Lưu nghĩ y đang bị ảo giác bị mình khiêu khích, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Nếu hắn biết nội dung ảo tưởng của Tư Không Vịnh Dạ, phỏng chừng sẽ tức giận hộc máu ba thăng.

Lúc này, Tư Không Vịnh Dạ, vẻ mặt thiên chân vô tà, đơn thuần tựa như một đứa trẻ không rành thế sự. . . . . . Trừ bỏ một tia dục vọng chưa kịp thu hồi trong mắt y.

“Ai. . . . . . , Vịnh Dạ vì cái gì ngay cả lúc háo sắc cũng đáng yêu như vậy? Ta thật sự là trúng độc quá sâu . . . . . .” Nhìn thấy vẻ mặt tiểu tử kia dại ra, Tư Không Viêm Lưu có chút bất đắc dĩ nghĩ, vô cùng sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của y.

Chỗ bị nhéo trên mặt có chút đau, cảm giác rõ ràng làm cho Tư Không Vịnh Dạ lập tức hiểu được, hết thảy tốt đẹp vừa rồi chỉ là ảo tưởng của chính mình.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại cảm giác từ thiên đường bị nhốt vào địa ngục, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng đang rất thích, ô ô ô ~

“Làm sao vậy? Vịnh Dạ? Có phải vì phụ hoàng đánh gảy sắc mộng của ngươi mà sinh khí không a!” Nhìn thấy bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ chực khóc, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút tức giận mở miệng nói.

“Nào có? Ta không có nghĩ mấy thứ kia mà?”

Tâm sự bị chọc thủng, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng mở miệng phản bác nói, oán hận trừng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì quẫn bách mà đỏ lên, một đôi mắt hoa đào thật to thủy quang liễm diễm, giống như một viên dạ minh châu đắm chìm trong biển sâu, quang hoa lóng lánh, làm cho tim người ta đập thình thịch.

Nhìn thấy biểu hiện của y giấu đầu lòi đuôi, Tư Không Viêm Lưu lập tức muốn đùa dai.

“Nga? Không nghĩ mấy thứ kia?” Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt hoài nghi nhìn y, tiểu trướng bồng đã khởi động dưới thân y: “Vậy Tiểu tiểu Dạ của Vịnh Dạ vì cái gì mà ngẩng cao như vậy mà?”

Tư Không Vịnh Dạ cúi đầu vừa thấy.

Quả nhiên ngẩng rất cao.

“. . . . . .”

Vội vàng dùng hai tay che dưới khố, mặt Tư Không Vịnh Dạ lập tức hồng đến mang tai.

“Ta! Ta!” Tư Không Vịnh Dạ “Ta” nửa ngày, đều không có “Ta” ra một chữ, hận không thể lập tức kiếm cái lỗ chui vào.

Thật sự là rất mất mặt .

Tư Không Viêm Lưu cười xấu xa nâng đầu y lên: “Vịnh Dạ không thành thực nga, lại háo sắc, là một tiểu hài tử hư.”

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, nước mắt đánh chuyển ở hốc mắt, đáng thương nhìn hắn.

“Tuy rằng là tiểu hài tử hư, nhưng là phụ hoàng lại vẫn thích nhất Vịnh Dạ mà.” Nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt y, Tư Không Viêm Lưu cười vô cùng ôn nhu, trong ánh mắt có vẻ sủng nịch nồng đậm: “Không ngừng thích, hơn nữa là càng ngày càng thích, hận không thể lúc nào cũng khắc khắc đều có thể nhìn thấy Vịnh Dạ, vĩnh viễn ôm Vịnh Dạ không buông ra.”

Nam nhân thâm tình chân thành thổ lộ , mà giờ phút này suy nghĩ Tư Không Vịnh Dạ đã bắt đầu rối tung lên.

Y nghe không thấy lời nam nhân nói, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng hình dạng vô cùng duyên dáng của nam nhân nhẹ nhàng hé ra hợp lại, khuôn mặt tuấn đĩnh phiêu dật mang theo tươi cười sáng lạn, cặp mắt phượng không phải phi thường lớn, nhưng là lại vô cùng mê người, giờ phút này lưu chuyển quang mang chói mắt, đệm cho cả người hắn thêm tuấn mỹ phiêu dật hẳn lên.

Nam nhân trước mặt nháy mắt trùng với hình ảnh nam nhân trong ảo tưởng. . . . . .

Thân hình mê người, rên rỉ mất hồn, ánh mắt mê loạn. . . . . . , trong đầu thân hình nam tính vô cùng mê người lại một lần nữa hiện lên sinh động trước mắt, bắt đầu đốt cháy thần kinh vừa mới hạ nhiệt của y.

Thân thể Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu lần thứ hai khô nóng lên, hạ thân trướng sinh đau.

Cực độ khát vọng phát tiết.

Nam nhân vẻ mặt lo lắng ở trước mắt y biến thành mơ hồ, choáng lấy chính là vẻ mặt nam nhân kia ẩn nhẫn mà mị hoặc.

Như thế gợi cảm mê người. . . . . .

Tư Không Vịnh Dạ cảm giác cái mũi nóng lên, sau đó một dòng chất lỏng nóng bỏng từ giữa bừng lên.

Cảm giác khác thường, làm cho Tư Không Vịnh Dạ lập tức phục hồi tinh thần lại.

Chỉ thấy nam nhân đối diện vẻ mặt xanh xao, trên người trên mặt dính đầy máu đỏ tươi.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cả kinh, lập tức cảm giác được  cái gì, động tác đông cứng lấy tay sờ sờ lỗ mũi chính mình, sau đó đưa tới trước mắt nhìn.

Lại chảy máu mũi .

“. . . . . .”

Sau khi loạn thất bát tao xử lý tốt máu mũi Tư Không Vịnh Dạ xong, Tư Không Vịnh Dạ trong lỗ mũi tắc hai miếng bông, vẻ mặt buồn bực ngồi ở trên giường ngẩn người.

Đã không nhớ rõ là bao nhiêu lần…

Mỗi lần chỉ cần tư thế hoặc hình tượng của Tư Không Viêm Lưu quá mức liêu nhân, Tư Không Vịnh Dạ sẽ luôn chịu không được, chả hiểu tại sao chảy ra máu mũi, hơn nữa dù thế nào cũng không có biện pháp chữa khỏi.

Cho nên hai năm nay, Tư Không Vịnh Dạ vẫn thiếu máu, lại càng phát nghiêm trọng hơn.

Mà lần này Tư Không Viêm Lưu căn bản là vẻ mặt đứng đắn đứng trước mặt y, Tư Không Vịnh Dạ lại có thể phun ra máu mũi, điều này làm cho y buồn bực, hận không thể trực tiếp tự tát hai bạt tai cho hả giận.

Thật sự là rất mất mặt .

“Vịnh Dạ? Tốt hơn chút nào chưa?”

Tư Không Viêm Lưu ngồi vào bên cạnh y, vẻ mặt lo lắng.

Tư Không Vịnh Dạ hai năm nay luôn chảy máu mũi không rõ nguyên nhân, thật sự là làm cho hắn thực lo lắng.

Tiểu tử kia thân thể vốn không hảo, vẫn thiếu máu, uống nhiều thuốc bổ cũng không được tác dụng gì lớn, hơn nữa y cứ chảy máu mũi như vậy, thật sự là họa vô đơn chí.

Nhìn thấy vẻ mặt nam nhân lo lắng, Tư Không Vịnh Dạ âm thầm cắn răng: còn không phải ngươi yêu quái này làm hại! Không có việc gì nhìn đẹp như vậy, dáng người đẹp như vậy để làm chi?

“Vịnh Dạ, ngươi làm sao vậy? Như thế nào sắc mặt khó coi như vậy? Hay là không thoải mái? Muốn kêu thái y không?” Tư Không Viêm Lưu vô cùng lo lắng mở miệng nói, vươn tay, muốn thử độ ấm cái trán y.

Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng, né tránh tay hắn.

“Phụ hoàng, Vịnh Dạ không có việc gì.” Tư Không Vịnh Dạ mỉm cười mở miệng nói: “Vịnh Dạ chỉ là có thứ kinh hỉ không ngờ muốn đưa cho phụ hoàng, chỉ là sợ phụ hoàng không nhận thôi?”

Kế hoạch “phản công” tà ác của Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu như vậy đó.

“Nga? Là kinh hỉ gì?” Tư Không Viêm Lưu rất có hứng thú nhìn y, vẻ mặt chờ mong mở miệng nói: “Phụ hoàng đương nhiên muốn rồi, Vịnh Dạ chưa từng cho phụ hoàng kinh hỉ gì mà!”

“Vậy người nhắm mắt lại.” Tư Không Vịnh Dạ mỉm cười mở miệng nói, cười vô cùng khờ dại, giống một tiểu thiên sứ thuần khiết.

Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt hưng phấn gật gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại: “Nhanh lên nga, phụ hoàng chờ mà.”

Tư Không Vịnh Dạ lại mỉm cười, nhưng lần này cười phi thường tà ác, giống như một tiểu ác ma vô cùng tà ác: “Đã biết, phụ hoàng, rất nhanh thôi.”

Từ túi trước ngực lấy ra gói giấy Thượng Quan Lưu Hiên đưa cho y, Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi mở ra đến, bởi vì quá mức kích động mà động tác tay có chút hơi hơi phát run.

Gói giấy hoàn toàn mở ra, bên trong là một ít bột phấn trắng thuần.

Dựa theo Thượng Quan Lưu Hiên nói, bất luận là kẻ nào chỉ cần xoang mũi hoặc là khoang miệng lây dính một ít loại bột phấn này sẽ lập tức lâm vào trạng thái mê man, sau đó cho dù bị chém từng đao từng đao, cũng không có phản ứng gì.

Cho nên, chỉ cần đem mấy thứ này đưa tới trước mặt Tư Không Viêm Lưu dùng sức thổi một cái.

Tư Không Vịnh Dạ có chút kích động nuốt nước miếng, thanh âm có chút phát run mở miệng nói: “Phụ hoàng, muốn tới đây, ngàn vạn lần không cần mở to mắt!”

Tư Không Viêm Lưu hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt chờ mong mở miệng nói: “Hảo, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không mở to mắt.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời yên lòng, cái này hẳn là nắm chắc  đi.

Run rẩy đưa gói giấy tới trước mặt, Tư Không Vịnh Dạ đem nó nhắm ngay mặt Tư Không Viêm Lưu, hít một hơi thật mạnh, mở miệng ra  . . . . . .

Đúng lúc này. . . . . .

“Hắt xì!”

Tư Không Viêm Lưu đột nhiên hắt xì một cái, bột phấn còn chưa kịp bị thổi ra tới lập tức ập vào đầy mặt Tư Không Vịnh Dạ.

Tư Không Vịnh Dạ ( hoàn toàn hóa đá ): “. . . . . .”

Hết chương thứ chín mươi bốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.