Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 14




Thoáng chốc đã qua hai năm, vốn vẫn là một thiếu niên nhỏ bé, đảo mắt Tư Không Vịnh Dạ đã gần mười bốn tuổi.



Trong hai năm nay, Đại Hoa triều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, trừ bỏ biên cương vẫn có người Hồ tác loạn, cơ bản có thể nói là phi thường yên ổn.

Mà hết thảy công lao đều là nhờ minh quân Tư Không Viêm Lưu.

Mà Tư Không Vịnh Dạ với sự bảo hộ cùng dạy dỗ của Tư Không Viêm Lưu, cũng đã trở nên chín chắn hơn so với trước nhiều, từ một thiếu niên ngây ngô mới lớn trưởng thành thành một thiếu niên nhanh nhẹn thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần.

Nhưng dân gian đối với diện mạo cực kỳ tuấn mỹ của vị Tứ hoàng tử này cũng không thực rõ, đây cũng là nhờ hàn tố pháp quyết liệt của Tư Không Viêm Lưu.

Hắn không cho phép bất cứ tin tức gì về Tư Không Vịnh Dạ ra khỏi cung, thậm chí cả trong cung cũng quản thực nghiêm, chỉ cần là lời đồn đãi về vị Tứ hoàng tử này, Tư Không Viêm Lưu sẽ cực kỳ nghiêm túc xử lý.

Nếu tốt thì còn tha, nếu nội dung lời đồn không tốt, hậu quả của kẻ tung tin đồn ác ý sẽ thực thảm.

Sau khi xử phạt thật nặng vài cung phi đồn đãi không tốt về Tư Không Vịnh Dạ, ý đồ hạ bệ y, trong cung không còn ai dám có ác niệm với Tư Không Vịnh Dạ.

Ai cũng chỉ biết nói là đương kim Hoàng Thượng đã sủng ái Tứ hoàng tử vô pháp vô thiên, cơ hồ là mù quáng cưng chiều, không phân biệt được thị phi.

Thế nhưng, phong bình của Tư Không Vịnh Dạ vẫn tốt lắm, chưa từng có những chuyện như được sủng mà kiêu, cả người tạo cho người ta có cảm giác phi thường ôn văn nho nhã, vô hình trung trở thành ấn tượng phi thường tốt đẹp trong lòng nhiều người.

Hơn nữa với khí chất cực kỳ thoát tục bên ngoài của y, có thể nói là hoàng tử được tôn sùng nhất trong hoàng cung.

Dưới sự bảo hộ kín không kẽ hở của Tư Không Viêm Lưu, cuộc sống của Tư Không Vịnh Dạ vẫn thực bình lặng, thậm chí cung biến xảy ra mấy tháng trước chấn động vua và dân cũng không ảnh hưởng đến y nửa phần.

Chẳng qua là có điểm quá bình lặng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một mình Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng bước đi trên con đường của Ngự hoa viên, cúi đầu, có vẻ rất có tâm sự.

Mà thời tiết lúc này cùng với tâm tình của y hoàn toàn tương phản.

Cuối thu khí trời thoáng đản, cảnh sắc tươi đẹp.

Ánh nắng ấm áp chiếu trên người đã không còn cay độc như hồi hè, có vẻ phi thường ấm áp, hơn nữa có gió thổi nhè nhẹ, cảm giác cả người đều dị thường thoải mái.

Trời đã vào cuối thu, cây cối hoa cỏ xung quanh đã có lá khô vàng, che kín trên con đường nhỏ ở Ngự hoa viên, hiện ra một mảnh vàng óng ánh, phi thường hữu tình.

Bước đi trên lớp lá khô chồng chất, phát ra từng tiếng vỡ vụn lạo xạo, Tư Không Vịnh Dạ chán đến chết lặp đi lặp lại động tác nhàm chán này, tuy rằng ngây thơ, nhưng trong mắt người khác là thập phần đáng yêu.

Sau khi chà đạp đủ đám lá đáng thương xong, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn không trung xanh thẳm trong suốt đến mức như sắp hút lấy y, sắc mặt mang theo một tia u buồn.

Bầu trời mùa thu đặc biệt luôn xanh, trong suốt sáng trong, giống như một khối thủy tinh màu xanh đẹp lạ thường, chân trời rộng lớn giống như đè từ trên xuống, tựa như vươn tay là có thể chạm được.

Trong cảnh sắc vốn là tốt đẹp như vậy, dù là ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái nhàn đạm, nhưng mà trong lòng Tư Không Vịnh Dạ lại có chuyện nôn nóng đến cực điểm, thậm chí có thể nói là hơi thất kinh.

Qua mấy ngày nữa y sẽ tròn mười bốn tuổi.

Không nói đến là y đã bước vào tuổi trưởng thành, mà là nói đến ước hẹn khi y mười bốn tuổi với Tư Không Viêm Lưu.

Điều này làm cho y thực đau đầu.

Tưởng tượng đến xích thốn khủng bố của Tư Không Viêm Lưu, da đầu Tư Không Vịnh Dạ run lên.

Y không có cách tưởng tượng thứ thật lớn đó cắm vào mặt sau của mình, sau đó sáp sáp trừu trừu mấy giờ liền.

Đó kinh khủng lắm nha.

Y sợ còn chưa kiên trì đến lúc nam nhân phát tiết, bản thân đã bị hắn giết chết rồi.

Mà ánh mắt Tư Không Viêm Lưu gần đây nhìn y càng ngày càng cơ khát, cơ hồ mỗi lần chạm mắt hắn, nam nhân đều dùng biểu tình vô cùng “*** tà” nhìn y chăm chú cười, tầm mắt dừng ở mông y không rời đi, giống như dùng ánh mắt cởi bỏ từng lớp y phục trên người y, sau đó……

Tư Không Vịnh Dạ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt trắng trợn của hắn đều sợ hãi cả người, hình như có thể tưởng tượng được hình ảnh hạ cấp trong đầu nam nhân kia.

Cảm giác bị nhìn kỹ rất là thống khổ, huống chi mỗi ngày đều phải chịu đựng ánh mắt “*** đãng” vô chừng mực của nam nhân kia, đối với Tư Không Vịnh Dạ mà nói là một loại tra tấn khổ sở đến cực điểm.

Nhưng cũng may Tư Không Viêm Lưu tuy rằng thực “háo sắc”, nhưng cũng coi là giữ lời hứa.

Có vài lần Tư Không Vịnh Dạ bị “đùa giỡn” cơ hồ sắp không giữ được, Tư Không Viêm Lưu lại kỳ tích mạnh mẽ áp chế dục vọng đi xuống, chỉ là làm cho Tư Không Vịnh Dạ cùng miệng hay tay giúp hắn.

Tính nhẫn nại cực mạnh này làm cho Tư Không Vịnh Dạ bội phục không thôi.

Vì thế trong tình huống nam nhân như hổ rình mồi nhẫn nại bất động, “xử nam trinh tiết” tràn ngập nguy cơ của Tư Không Vịnh Dạ mới có thể bảo tồn tới hôm nay.

Nhưng là, nụ “hoa cúc” vô cùng mềm mại, ngượng ngùng vài ngày nữa sẽ tràn ra.

“Ai…”

Tư Không Vịnh Dạ chán đến chết ngồi trong bát giác đình ở Ngự hoa viên, một tay chống cằm, thở dài thật lâu.

Y cơ hồ có thể tưởng tượng được tình huống chính mình bị “khai bao” thảm thiết.

Chăn đệm hỗn độn, vấy đầy máu tươi xử nam và dịch thể nam nhân.

Thiếu niên sau khi bị giữ lấy thô bạo đáng thương cuộn người lại, sớm bị chà đạp đến hấp hối.

Giọng nói bởi vì kêu thảm quá độ mà khàn khàn, không thể phát ra một âm tiết đầy đủ, chỉ có thể dùng tiếng khóc bi thảm khàn khàn hô “cứu mạng”.

Mà nam nhân phát tiết mấy lần còn chưa thỏa mãn, nhe răng cười nhào tới thiếu niên đã bị tra tấn mất nửa cái mạng, giống như sói đói, lại một lần nữa tiến hành chà đạp cực kỳ tàn ác đối với y, trong miệng còn hung tợn nói: “Dù ngươi có kêu rách cổ họng, cũng không ai cứu ngươi đâu, a ha ha ha ha ha ~~~!”

Rồi thiếu niên vô lực giãy dụa giống như một con rối bị phá thành mảnh nhỏ, bị nam nhân tra tấn tàn nhẫn đến chết ngất đi…… (-.-! Cái này chỉ là do cá nhân Tư Không Vịnh Dạ tưởng tưởng, thỉnh các vị xem qua không cần liên hệ Tiểu Viêm “ôn nhu” với mấy tên nam nhân vô lương, sẽ bị đánh đòn đó, thực đáng sợ nha……)

Vừa hình dung thấy mấy tình tiết cẩu huyết trong phim tình cảm đau khổ của Đài Loan, Tư Không Vịnh Dạ vốn giàu trí tưởng tượng nháy mắt bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu.

Hung hăng đập bàn, Tư Không Vịnh Dạ bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt thất kinh lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ?”

“Lương phan lạc*!”

Giọng nói nam trầm thấp mà giàu từ tính truyền từ phía sau đến, bên trong ngữ khí mang theo ý cười nồng đậm.

Tư Không Vịnh Dạ bị thanh âm bất thình lình làm cho hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy nam nhân sau lưng mặc một áo bào trắng thanh lịch, thân hình cao lớn thon dài, phong độ phiên phiên, tướng mạo tuấn mỹ, cùng với dấu hiệu là tóc bạc và mắt đỏ, đích thị là Thượng Quan Lưu Hiên.

“Ngươi tới làm gì?” Tư Không Vịnh Dạ ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu lại, ngữ khí lạnh như băng mở miệng nói: “Hiện tại ta rất phiền, không đếm xỉa đến ngươi, ngươi về nhà tìm Tiểu Phàm của ngươi chơi đi.”

Thượng Quan Lưu Hiên thập phần tốt tính lượn đến trước mặt y, ngồi trên ghế đối diện y, tay phải chống cằm, cười tủm tỉm nhìn y: “Ngươi đang phiền não gì thế?”

Tư Không Vịnh Dạ liếc gã một cái, có chút không kiên nhẫn khoát tay: “Đi đi đi! Ta hiện tại rất là phiền, muốn đi hóng mát thì đi đi, đừng phiền đến ta.”

Sắc mặt Thượng Quan Lưu Hiên không thay đổi, lúm đồng tiền vẫn như hoa.

“Có phải là vì vài ngày nữa sẽ bị phá thân mà phiền não không?” Nhìn dáng vẻ Tư Không Vịnh Dạ sầu mi khổ kiếm, Thượng Quan Lưu Hiên mỉm cười mở miệng nói.

“Sao ngươi biết?”

Tư Không Vịnh Dạ kinh ngạc nhìn gã, sau đó ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng dùng tay che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ bừng.

“Quả là thế a, ta chỉ là tùy tiện nói thôi mà, không ngờ liền đoán trúng như vậy.” Nhìn thấy dáng vẻ y quẫn bách, Thượng Quan Lưu Hiên thập phần vô lương tiếp tục trêu chọc y: “Tiểu tử kia còn nhỏ mà đã nghĩ đến việc này, ha hả, thật là đáng yêu mà.”

Tư Không Vịnh Dạ bị gã nói xấu hổ vô cùng, nhất thời cảm thấy mất mặt đến cực điểm, hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào.

Cúi đầu thấp xuống, Tư Không Vịnh Dạ lắp bắp phản bác: “Ai~ ai nói ta nghĩ đến mấy thứ kia?”

“Ta đương nhiên biết, ai bảo ngươi là con nuôi của ta mà?” Lấy tay chọt chọt cái trán y, Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt cười xấu xa nói: “Trong tiểu não này của ngươi nghĩ gì ta đều biết hết.”

Một phen chụp móng vuốt sói của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ hung tợn trừng mắt nhìn gã, cắn răng nói: “Ai là con nuôi ngươi? Ngươi đi tìm chết đi!”

Thượng Quan Lưu Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Đúng là tiểu tử lươn lẹo, ngay cả cha nuôi cũng không biết.”

Dứt lời, Thượng Quan Lưu Hiên lại thần bí lấy từ trong ngực ra một bao giấy màu vàng đất, đưa cho y: “Thứ này có thể giải trừ hết toàn bộ phiền não của ngươi, không chỉ có thế, dùng thứ này, ngươi có thể thực thích nữa.”

Tư Không Vịnh Dạ nhận lấy bao giấy, để trong tay quan sát kỹ càng, ngẩng đầu, có chút cảnh giác theo dõi gã: “Đây là thứ gì?”

“Mê dược.” Thượng Quan Lưu Hiên cười rất có thâm ý, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ này.

“Gì? Mê dược?” Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt khó hiểu nhìn gã: “Ta dùng thứ này chi?”

“Ha hả.” Thượng Quan Lưu Hiên cười thập phần âm hiểm, đè thấp âm thanh nói: “Ngươi đã sợ đau, vậy cứ rõ ràng hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm tới cùng, dùng mê dược làm hắn ngất, sau đó trực tiếp thượng hắn, như vậy không phải được rồi sao?”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời sợ đến mực sắc mặt trắng bệch: “Sao làm được, ta sẽ bị phụ hoàng giết chết!”

Thượng Quan Lưu Hiên vươn ngón tay lắc lắc trước mặt y, dáng vẻ như đã dự định trước: “Không~ không~ không, ngươi không biết cái gì là tiên hạ thủ vi cường sao? Nói không chừng sau khi phụ hoàng ngươi trải qua lần này, lại thích cảm giác được thượng mà? Đến lúc đó ngươi sẽ vĩnh viễn ở mặt trên.”

Mắt Tư Không Vịnh Dạ trừng lớn, cả kinh nói: “Điều này sao có thể? Không phải nói là sẽ rất đau sao? Sao có thể để người mình yêu có cảm giác như thế?”

Thượng Quan Lưu Hiên cười vẻ mặt *** tà: “Tuy là nói lúc đầu sẽ hơi đau, nhưng sau đó sẽ có một cảm giác dục tiên dục tử, nam nhân nào cũng không có cách chống cự loại khoái cảm đến xương tủy này, sau khi phụ hoàng ngươi trải qua một lần, nhất định sẽ thích cảm giác như vậy.”

“Thật không?” Tư Không Vịnh Dạ bán tín bán nghi nhìn gã.

“Lừa ngươi ta là con chó nhỏ.” Vẻ mặt Thượng Quan Lưu Hiên “chân thành” nhìn y, trong mắt tỏa ra ánh sáng “thành kính”, dùng lời nói cực kỳ mê hoặc dụ dỗ y: “Chẳng lẽ ngươi muốn bị đặt dưới thân nam nhân sao? Chẳng lẽ không muốn hảo hảo hưởng thụ một chút thân hình tuyệt vời của phụ hoàng ngươi sao?”

Nhìn thấy trong đôi mắt màu đỏ của Thượng Quan Lưu Hiên tỏa ra vẻ mê hoặc dữ dội, Tư Không Vịnh Dạ có chút cơ khát nuốt nước miếng.

Thân thể của A Viêm???

Dung mạo tuấn mỹ cương nghị; mái tóc dài đen như thác nước mềm mại; dáng người thon dài; cơ thể rắn chắc; cơ ngực cùng cơ bụng cũng rắn chắc cực độ mê người; cùng với da thị trắng nõn bóng loáng của hắn; hai chân dài thẳng; còn có phân thân xinh đẹp ẩn núp trong hắc sắc tùng lâm kia???

Không được!

Chỉ mới nghĩ chút hình ảnh như vậy, Tư Không Vịnh Dạ có cảm giác khó có thể chịu được, thân thể lại xao động bất an, bộ vị hạ thân bắt đầu rục rịch.

Trong mũi có cảm giác nở một chút, một dòng chất lỏng ấm áp đang chảy.

Loại cảm giác này rất quen thuộc.

Thật giống như muốn……

Máu mũi sắp phun ra kìa!

Tư Không Vịnh Dạ sắc dục huân tâm lập tức phản ứng lại, vội vàng che mũi, ngăn chặn máu mũi thiếu chút nữa chảy ra.

“Thế nào, Vịnh Dạ kì thật cũng muốn thượng phụ hoàng ngươi đi.” Nhìn bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ không cầm giữ được, Thượng Quan Lưu Hiên còn e sợ thiên hạ không loạn tiếp tục mở miệng nói: “Tâm động không bằng hành động, nếu đã động tâm, vậy dũng cảm làm đi.”

Hoàn toàn bị gã mê hoặc tâm trí, trong đầu Tư Không Vịnh Dạ hiện ra một dục vọng mãnh liệt khó có thể che dấu.

Nắm chặt lấy cái mũi, Tư Không Vịnh Dạ có chút thống khổ gật đầu, ánh mắt lại thập phần kiên định: “Biết rồi, ta nhất định sẽ ở mặt trên!”

Nhìn thấy dáng vẻ y hùng tâm vạn trượng, nội tâm Thượng Quan Lưu Hiên cười gian không thôi: Phen này có trò hay để coi……

Hết chương thứ chín mươi ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.