Không Thể Phản Kháng

Chương 50: 50: Mang Thai




Diệp Khiêm vừa mới nói xong, ba gã bảo tiêu không khỏi ngừng lại, ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm. Ánh mắt của lão đầu cùng nữ nhân cũng không khỏi chuyển qua, cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, lão đầu khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Như thế nào? Muốn xen vào việc của người khác? Ngươi phải nghĩ kĩ thân phận của mình."

Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười một tiếng, cất bước đi đến trước mặt Mã Hoành Trung, vịn hắn dậy, hỏi: "Không có sao chứ?"

Mã Hoành Trung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, gian nan lắc đầu, nói: "Cảm ơn ngươi." Trên mặt toàn là vết thương, cả khuôn mặt đều đọng máu ứ sưng vù.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn lão đầu kia, nói: "Ngươi đã đoạt lão bà của người ta rồi, còn đánh người ta làm gì? Cho dù ngươi có tiền cũng không thể khi dễ người như vậy a?"

"Lão tử có tiền, lão tử thích làm như vậy đó, ngươi có thể làm gì ta. Ta nói cho ngươi biết, thời đại bây giờ chỉ cần có tiền là có tất cả, loại người nghèo kiết xác như các ngươi, cả đời đều bị người khác dẫm nát dưới chân." Lão đầu ngạo mạn nói.

"Nói như vậy, ngươi có rất nhiều tiền hả?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm nói.

"Không phải có rất nhiều tiền, nhưng ít nhất so với các ngươi thì nhiều hơn. Nhìn xem, ta ở chính là biệt thự, đi xe BMW, thu nhập một năm ít nhất 1000 vạn, những người giống như các ngươi, cả đời cũng kiếm được không được nhiều tiền như vậy a." Lão đầu đắc ý nói.

"Oa, 1000 vạn a, thiệt nhiều nha." Diệp Khiêm bộ dáng rất sợ hãi thán phục, nói, "Nói ra cũng không sợ mất mặt, thu nhập một tháng của lão tử so với ngươi nhiều hơn rất nhiều lần. 1000 vạn, BMW là thứ gì!" Vừa nói vừa đi đến bên cạnh xe của mình, lấy ra một ống tuýp hướng xe BMW của lão đầu nện xuống.

Lão đầu không khỏi kinh ngạc, nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?" Sau đó nhìn ba gã bảo tiêu quát: "Còn không mau đem hắn bắt lại cho ta, xe BMW của ta!"

Ba gã bảo tiêu nghe thấy lời lão đầu nói liền cuống quít hướng Diệp Khiêm đánh tới. Diệp Khiêm khinh thường hừ một tiếng, cầm lấy ống tuýp hung hăng nện tới. Chỉ nghe từng tiếng kêu thảm thiết, ba gã bảo tiêu lập tức ngã trên mặt đất, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta thấy các ngươi cũng chẳng qua là người làm công ăn lương, nên không làm khó dễ các ngươi, về sau đừng có để ta thấy các ngươi, cút ngay cho ta."

Ba gã bảo tiêu chèo chống nhau bò lên, liếc nhìn nhau một cái, thở dài, quay người rời đi. Trong đối chiến vừa nãy, bọn họ đã biết rõ chênh lệch giữa họ cùng Diệp Khiêm không phải một đoạn hai đoạn, mà là cách biệt một trời, người như vậy bọn hắn đắc tội không nổi.

Chỉ một lát, chiếc xe BMW của lão đầu đã bị nện hoàn toàn thay đổi. Không có bảo tiêu bên cạnh, lão đầu cũng không còn kiêu ngạo giống như ban đầu, mà nơm nớp lo sợ chỉ vào Diệp Khiêm nói: "Mày... Mày ngon thì đừng đi, tao đã báo rồi, mày đợi ngồi tù đến mọt gông đi."

"Yên tâm, ta sẽ ở chỗ này chờ." Diệp Khiêm nói.

Mã Hoành Trung nghe thấy, cuống quít đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nói: "Tiên sinh, ngươi hãy đi nhanh lên a, chúng ta đấu không lại những kẻ có tiền này đâu, vạn nhất cảnh sát đến lại đem ngươi bắt đi, thì ta cả đời đều không an lòng."

Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ngươi yên tâm đi, không có việc gì." Nói xong, Diệp Khiêm lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại của Thi Văn Tử, nói: "Thi thị trưởng, ta nơi đây xảy ra chút việc, muốn phiền toái ngươi ah. Có một lái xe thiếu chút nữa đụng vào ta, may mắn ta tránh được, thế nhưng mà người kia lại nói ta làm hư xe của hắn, muốn vơ vét tài sản ta."

"Hồ đồ, quả thực là coi trời bằng vung. Diệp tiên sinh, ngươi yên tâm, ta lập tức phái người đi qua xử lý, ngươi bây giờ ở nơi nào?" Thi Văn Tử sợ nói gấp.

"Công viên Dương Minh Sơn!" Diệp Khiêm hồi đáp.

"Tốt, ta đây lập tức phái người đi qua, Diệp tiên sinh, xin ngươi cũng đừng vì con sâu làm rầu nồi canh này mà có ấn tượng không tốt đối với hoàn cảnh đầu tư của thành phố Đài Bắc, chính phủ nhất định sẽ nghiêm khắc đả kích những phần tử này." Thi Văn Tử nói.

"Như thế, vậy thì phiền toái Thi thị trưởng." Diệp Khiêm cười nói xong, cúp điện thoại.

Quay đầu nhìn Mã Hoành Trung, Diệp Khiêm hỏi: "Ngươi làm nghề lái xe taxi?"

"Đúng vậy, ta lái xe taxi, một tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn nhân dân tệ, thế nhưng mà nhi tử lại bỗng nhiên bị bệnh nặng cần phải giải phẩu, mà chi phí phẫu thuật lại hơn năm mươi vạn, ta lam sao lấy ra nhiều tiền như vậy ah. Chắp vá lung tung, đến bây giờ còn thiếu hơn 20 vạn. Nữ nhân này lại chê ta nghèo, chạy theo người khác, chẳng lẽ không có tiền là không có gì hết sao? Cái thế đạo này có còn một điểm nhân tình nữa hay không." Mã Hoành Trung sắc mặt sa sút tinh thần nói.

Diệp Khiêm thở dài, nói: "Trên đời chung quy vẫn có nhiều người tốt, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chi phí phẩu thuật của con trai ngươi ta sẽ thay ngươi trả." Vừa nói vừa từ trong túi tiền móc ra một tờ chi phiếu, ở phía trên mặt chi phiếu xoát xoát xoát viết xuống một chuỗi con số, đưa tới, nói: "Đây! Ngươi hãy cầm lấy."

Mã Hoành Trung ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, quả thực không thể tin được, thưa dạ nói: "Cái này... Cái này... Như vậy sao được a, ta sao có thể vô duyên vô cớ lấy tiền của ngươi." Chứng kiến con số 100 vạn trên tờ chi phiếu, Mã Hoành Trung quả thực lắp bắp kinh hãi.

"Cho ngươi thì cứ cầm lấy, hơn nữa số tiền này cũng không phải cho không ngươi, ta có việc còn cần ngươi giúp." Diệp Khiêm nói.

"Ta... Ta cũng không trả nổi a." Mã Hoành Trung nói.

"Phương pháp trả tiền có rất nhiều loại." Diệp Khiêm nói, "Ngươi đã lái xe taxi bao lâu rồi?"

"Mười lăm năm rồi!" Mã Hoành Trung hồi đáp.

"Vậy ngươi khẳng định biết rất nhiều tài xế xe taxi. Kỳ thật ta cũng muốn mở một công ty xe taxi, thế nhưng mà đối với phương diện này cũng không hiểu rỏ ràng lắm, vừa vặn ngươi ở phương diện này làm lâu như vậy, ngươi có thể giúp ta nha." Diệp Khiêm nói.

"Chuyện này tự nhiên không có vấn đề. Ta chạy xe taxi lâu như vậy, cũng được coi như là lão đại ca. Chỉ cần ta nói một tiếng, những huynh đệ kia sẽ cùng theo đến." Mã Hoành Trung nói.

Vỗ vỗ bả vai Mã Hoành Trung, Diệp Khiêm nói: "Cứ quyết định như vậy đi, số tiền này ngươi cứ cầm trước, về sau lại từ trong tiền lương của ngươi trừ dần, bệnh của nhi tử vẫn quan trọng hơn nha."

Mã Hoành Trung cắn răng, nhận lấy, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Khiêm, nói: "Đại ân đại đức ta cả đời cũng không có biện pháp báo đáp ngươi, về sau mạng này của ta sẽ là của ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm cuống quít đem hắn kéo lên, nói: "Dưới đầu gối đàn ông là vàng, đừng tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác. Ngươi cũng không cần nghiêm trọng như vậy, ta muốn mạng của ngươi để làm cái gì ah. Ta là người ưa thích kết giao bằng hữu, tam giáo cửu lưu cũng có thể, ngươi đem số điện thoại của ta ghi nhớ, về sau có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta."

Mã Hoành Trung thiên ân vạn tạ, chỉ cảm thấy hôm nay đã gặp được Bồ Tát sống. Hồ Hôi đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Rất biết thu mua nhân tâm nha."

Diệp Khiêm liếc nàng một cái, nói: "Sao lại nói như vậy, đây gọi là kết giao bằng hữu a."

Đang khi nói chuyện, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy nhanh tới, đến bên cạnh thì dừng lại. Bởi vì không phải tai nạn xe cộ, cho nên cũng không phải là cảnh sát giao thông tới. Vài tên cảnh sát từ trong xe đi xuống, liếc nhìn mọi người, một vị đầu lĩnh hỏi: "Là ai gọi điện thoại báo cảnh sát?"

"Là ta, là ta." Lão đầu cuống quít nói, "Các ngươi làm việc hiệu suất cũng quá kém, đến bây giờ mới đến, các ngươi có biết hay không, ta và lãnh đạo các ngươi thường xuyên cùng nhau ăn cơm. Hừ, nhanh bắt người kia lại cho ta, hắn đem xe của ta cho nện thành như vậy, ta muốn tố cáo hắn."

Lông mày cảnh sát đầu lĩnh có chút nhíu lại, hiển nhiên là lão đầu này làm cho hắn có chút mất hứng, tuy hắn chỉ là đội trưởng cảnh sát hình sự, nhưng nói như thế nào cũng là nhân viên công vụ, không phải ai cũng có thể quát tháo.

Mã Hoành Trung cuống quít đứng ở trước mặt Diệp Khiêm, nói: "Xe là ta nện, cùng hắn không có quan hệ gì hết, muốn bắt thì hãy bắt ta đi." Thái độ rất kiên quyết, hắn có ý định thay Diệp Khiêm gánh tội, thế nhưng mà hắn lại không để ý đến, Diệp Khiêm có thể tùy thời xuất ra 100 vạn cho hắn, thì sao có thể là người bình thường? Coi như là tiến vào cục cảnh sát, tối đa cũng chỉ bồi tiền xe cho đối phương mà thôi.

Đội trưởng cảnh sát hình sự đi đến trước mặt Diệp Khiêm, rất là cung kính hỏi: "Xin hỏi, ngươi là Diệp tiên sinh sao?" May mắn lúc Thi Văn Tử gọi điện thoại phân phó, đặc biệt đã đem đại khái tướng mạo của Diệp Khiêm nói một chút, nếu không hắn còn tưởng lão đầu kia là Diệp Khiêm nữa nha.

"Đúng vậy, ta chính là Diệp Khiêm, ngươi là?" Diệp Khiêm nói.

"Ta là Hàn Hi Bằng đội trưởng đội cảnh sát hình sự, rất hân hạnh được biết ngươi." Hàn Hi Bằng khiêm cung nói.

"Ngươi đang làm gì đó? Ta kêu các ngươi tới bắt hắn, không phải cho ngươi tới nói chuyện phiếm, có tin ta gọi điện thoại cho lãnh đạo các ngươi, để hắn sa thải hết tất cả các ngươi không?." Lão đầu thấy hai người bọn họ vậy mà ở chỗ này hàn huyên, không khỏi phẫn nộ nói.

Hàn Hi Bằng khinh thường nở nụ cười một tiếng, đây chính là chuyện Thị trưởng phân phó, hắn có chỗ dựa vững chắc nên rất yên tâm, nơi nào lại sợ sự uy hiếp của lão đầu kia. "Người này có chút phiền. Diệp tiên sinh, nơi đây giao cho ta, ngài có thể đi trước nha." Hàn Hi Bằng nói.

"Chuyện này đành làm phiền ngươi, hôm nào cùng nhau ăn cơm." Diệp Khiêm nói. Sau đó quay đầu nhìn Mã Hoành Trung, nói: "Ngươi cũng đi thôi, nhanh đến bệnh viện nộp phí phẩu thuật của con trai ngươi đi. Đợi bệnh của con ngươi ổn định, chúng ta lại nói chuyện chính sự." Nói xong, lôi kéo Hồ Hội hướng bên trong công viên Dương Minh Sơn đi đến.

"Ngươi... Ngươi như thế nào lại thả bọn họ đi? Hắn đem xe của ta nện thành như vậy, ngươi lại không bắt hắn lại. Ta cho ngươi biết, ta và lãnh đạo các ngươi rất quen thuộc, ngươi phải nghĩ cho kỹ đừng làm việc hồ đồ." Lão đầu trông thấy Diệp Khiêm cùng Hồ Hội không coi ai ra gì ly khai, không khỏi sửng sốt một chút, phẫn nộ nói.

Hàn Hi Bằng khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Đây là phía trên phân phó, ngươi nếu như muốn tìm lãnh đạo của ta thì ngay hiện tại ta sẽ mang ngươi đi gặp hắn. Người tới, đem hắn bắt lại cho ta!"

Hắn vừa nói xong, hai cảnh sát đi qua bắt lấy hai tay lão đầu, cho lão đeo còng tay."Các ngươi... Các ngươi đang làm cái gì vậy? Ta muốn tố cáo các ngươi, để các ngươi không được làm cảnh sát nữa." Lão đầu thẹn quá hoá giận quát.

"Vậy ngươi nhớ kỹ, ta gọi Hàn Hi Bằng, nhân viên cảnh sát mã số 64088, hoan nghênh ngươi tùy thời tố cáo." Hàn Hi Bằng quơ quơ chứng nhận nhân viên cảnh sát của mình, nói, "Mang đi!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.