Không Thể Phản Kháng

Chương 46: 46: Quyết Định Rời Đi




Dịch: Bunnycrusher

Nhà thờ Tổ của Ôn gia là một trạch viện cực kì lớn.

Ôn Lương rất hi vọng có thể tìm được Ôn Nhu ở đây.

Ôn Lương gõ cửa, hạ nhân của nhà thờ Tổ vừa nhìn thấy Ôn Lương, không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi tìm ai?”

“Ta tới tìm lão gia nhà ngươi, Ôn Thắng Kiệt.” Ôn Lương nói.

Tên hạ nhân không tin nổi móc móc lỗ tai hỏi lại, “Ngươi nói ai cơ? Tên của lão tổ tông không phải để thứ như ngươi gọi trống không trống hoắc thế.”

Ôn Thắng Kiệt là thái gia gia của Ôn Học, tu sĩ đạt Trúc Cơ.

“Cút.” Tên hạ nhân đóng sập cánh cổng nặng nề lại.

Được vinh hạnh làm gia phó cho Tiên nhân, trong lòng của những kẻ hạ nhân này tự nhiên có không ít ngạo khí.

Ôn Lương ngại ngùng sờ sờ mũi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tiên lễ hậu binh, tiếp tục gõ cửa.”

Ôn Lương lại gõ cửa, tên hạ nhân lại ra mở cửa, thấy vẫn là Ôn Lương lập tức không chút suy nghĩ đóng cửa lại.

Ôn Lương vươn tay chống cửa, gã hạ nhân nghẹn đỏ mặt cũng không thể đóng cửa lại.

“Ngươi thật to gan, không muốn sống hay sao mà dám xông vào nhà lão tổ tông như thế hả?” Gã thấy sức lực không bằng Ôn Lương tức khắc sử dụng danh tiếng của Ôn Thắng Kiệt.

Ôn Lương cạn lời, bất kể kẻ nào dính một chút hơi rắm của Ôn Thắng Kiệt đều tự đắc treo tên tuổi của hắn bên miệng thì phải.

Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên.

Chính bởi có một thái gia gia đạt Trúc Cơ kỳ mà Ôn Học mới có thể muốn làm gì thì làm.

“Tốt nhất ngươi nên đi thông báo một tiếng, cứ nói ta tìm Ôn Nhu.”

“Ôn với Nhu cái giè, lão tổ tông đang bế quan, quấy rầy lão tổ tông bế quan, ngươi nghĩ mình có gánh nổi hậu quả không?”

“Ngươi biết nơi này có bé gái nào tầm mười tuổi không?” Ôn Lương tràn ngập mong đợi kiên nhẫn hỏi.

“Không có.” Gã hạ nhân trả lời một cách không kiên nhẫn.

Ôn Lương không muốn lãng phí thời gian với gã này nữa, mỗi lần thăm hỏi đều bị gã cản trở.

Ôn Lương trực tiếp đá văng cửa, không chào không hỏi đã đem muội muội của hắn đi, chẳng biết có lòng tốt gì.

Ôn Lương dồn khí đan điền, la lớn: “Ôn Thắng Kiệt, ngươi lăn ra đây.”

“Lăn ra đây.”

“Lăn ra đây.”

Tiểu hồ ly cũng ngẩng đầu non nớt la theo.

“Kẻ nào, dám ở nơi này lớn tiếng ồn ào.” Trị an ở nhà thờ Tổ tốt hơn căn nhà kia rất nhiều.

Chỉ trong chốc lát, người người đã lập tức vây quanh, trợn mắt nhìn chăm chăm Ôn Lương.

Những người này đều là đệ tử của Ôn Thắng Kiệt, có một số là hộ viện.

Ôn Lương nói thẳng: “Ta tới tìm Ôn Thắng Kiệt.”

“Làm càn! Kẻ như ngươi mà cũng xứng gọi thẳng tên húy của lão tổ tông sao!”

Ôn Lương nhàn nhạt đáp trả: “Tên không để gọi thì để làm gì, hắn là lão tổ tông của các người, chứ không phải lão tổ tông của ta.”

Lúc Ôn Lương nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm hình bóng của Ôn Nhu.

Nếu Ôn Nhu thật sự sống ở chỗ này, thì vì cớ gì bao nhiều năm trôi qua không có lấy một chút tin tức, cũng chẳng có người đưa tin thông báo.

Muội muội của cậu như bốc hơi khỏi nhân gian, bay màu không hề lưu lại chút dấu vết nào.

Ôn Lương mím chặt môi, ngạnh cổ, la lớn: “Ôn Thắng Kiệt! Lăn ra đây cho ta!”

“Làm càn! Mau bắt hắn lại.” Người xung quanh tức giận tiến lên.

Ôn Lương cực kỳ trấn định, thân thủ nhanh nhẹn, không dùng chút sức nào đã đánh bọn họ lăn đầy đất.

Chiến thắng áp đảo.

“Người không tìm núi thì núi đi tìm người, nếu ngươi đã trốn không ra thì ta sẽ tìm từng phòng một!” Ôn Lương vượt qua đám người nằm la liệt trên đất, định xông vào từng phòng tìm Ôn Thắng Kiệt.

“Thứ hạ đẳng xấc xược!” Một thanh âm rầm vang như sấm nổ bên tai.

Sau đó một người trung niên chừng 50 tuổi vạm vỡ bước ra.

Ánh mắt đầu tiên quét qua những người nằm trên đất, sau đó nhìn thẳng vào Ôn Lương, ánh mắt lại đảo qua người Ninh Thư rồi dừng lại trên người tiểu hồ ly.

“Có chuyện gì?” Ánh mắt Ôn Thắng Kiệt sắc bén nhìn chằm chằm Ôn Lương, uy áp cường đại đè nặng lên Ôn Lương.

Một mình Ôn Lương chịu tất cả lực uy áp cường đại này, tựa như một quả núi lớn đè lên người khiến gân xanh gân đỏ trên trán cậu thay nhau xuất hiện.

Ôn Lương cắn răng chịu đựng, điều động khí kình trong thân thể.

Ôn Thắng Kiệt thấy Ôn Lương thế mà có thể gánh vác được uy áp của bản thân, không nhịn được nhíu mày, chậm rãi thu hồi uy áp, nhàn nhạt hỏi: “Cứ vậy mà xâm nhập, ngươi không cảm thấy vô lễ sao?”

Mục đích Ôn Thắng Kiệt nói vậy là để dò xét thân phận của Ôn Lương.

Có thể đứng vững trước uy áp của hắn, thực lực khẳng định không yếu.

Lấy thân phận của Ôn Thắng Kiệt thì làm sao có thể nhận biết Ôn Lương được.

“Ta tới để tìm muội muội của ta, muội muội Ôn Nhu.” Ôn Lương nhìn chăm chăm Ôn Thắng Kiệt.

Đầu tiên Ôn Thắng Kiệt sững sờ, sau đó lập tức híp mắt, đánh giá Ôn Lương trên dưới một lượt, “Ta không biết Ôn Nhu trong miệng ngươi là ai.”

“Ôn Học nói Ôn Nhu ở chỗ này.” Ôn Lương vội vàng nói, vẻ mặt hốt hoảng.

“Muội muội của ngươi sao lại ở chỗ ta?” Ôn Thắng Kiệt lạnh nhạt nói, đứng chắp tay, bày ra dáng vẻ cao thủ.

Ôn Lương xoắn xuýt, theo lời Ôn Học cậu mới biết được chút tung tích của muội muội, vậy mà giờ Ôn Thắng Kiệt lại nói hắn chưa từng gặp Ôn Nhu.

Vậy cuối cùng Ôn Nhu đi nơi nào rồi?!

Ôn Thắng Kiệt nhìn gương mặt non nớt của Ôn Lương, vẫn là một đứa trẻ, đại nhân đại lượng tha thứ: “Thấy ngươi còn nhỏ tuổi, ta sẽ không trách ngươi làm loạn nhà thờ Tổ.”

Ôn Lương hít một hơi thật sâu để trấn định lại bản thân, hỏi Ôn Thắng Kiệt: “Thật sự không liên quan gì tới ông sao?”

“Không có.”

“Lão tổ tông…” Một tiếng hét bén nhọn hoảng sợ vang lên, tên hạ nhân của Ôn Học lảo đảo chạy tới, vừa nhìn thấy Ôn Thắng Kiệt vội vàng nói: “Lão tổ tông, Ôn thiếu gia bị người ta.. giết rồi!”

“Ai?” Lông mày Ôn Thắng Kiệt dựng thẳng lên, “Là ai dám động đến Ôn Học?”

Ôn Học là tằng tôn của hắn, tằng tôn của hắn bị giết ngay tại địa phương hắn đảm nhiệm, đây quả thực là cười vào mặt hắn.

“Là tên sao chổi, tên tiểu tạp chủng Ôn Lương kia giết chết thiếu gia!”

Khóe mắt gã hạ nhân vừa thấy Ôn Lương đã lập tức hoảng sợ chỉ vào cậu, “Chính hắn đã giết thiếu gia!”

Ôn Thắng Kiệt sắc bén nhìn chằm chằm Ôn Lương, “Vì sao lại giết Ôn Học?”

“Hắn cướp muội muội của ta, chiếm lấy nhà ở của ta, lại còn muốn giết ta, vậy thì tại sao ta lại không thể giết hắn?” Ôn Lương trấn định nói.

“Muội muội ta mất tích chắc chắn có quan hệ với bọn người các ngươi, muội muội ta có Linh căn, chính các ngươi đã bắt muội muội ta đi.”

“Tiểu súc sinh! Giết người Ôn gia ta, còn ăn không nói có chụp tội danh lên người ta, có phải vì ta đã quá lâu rồi không ra ngoài phát uy nên ngay cả con chó con mèo cũng dám tới bắt nạt chăng!” Ôn Thắng Kiệt cực kỳ tức giận, lập tức lấy Pháp khí ra.

Pháp khí của hắn là một lá cờ, lá cờ vừa vung lên lập tức có một luồng khói đen cuồn cuộn xuất hiện.

Trong làn khói đen xen lẫn thanh âm thê lương, có tiếng khóc của đứa bé, có tiếng khóc u oán của nữ nhân, tiếng rít gào dữ tợn của nam nhân.

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, là … linh hồn con người?

Nhét linh hồn con người vào trong lá cờ nhỏ, đem linh hồn luyện hóa với lá cờ, luồng khói đen và công kích dữ tợn của linh hồn này chính là linh hồn và thần trí của con người!

Chỉ có Ma tu mới có phương thức tế luyện Pháp khí ác độc đến vậy.

Những linh hồn bị hút vào lá cờ đời này sẽ không còn đường luân hồi trở về nữa, pháp khí chưa bị diệt ngày nào, thì ngày đó linh hồn vẫn bị giam cầm vào bên trong.

Cực kì thống khổ!

Ôn Thắng Kiệt vậy mà lại là Ma tu! Luồng khói đen cuồn cuộn thế này không biết đã hấp thụ biết bao nhiêu linh hồn.

Lại còn có cả linh hồn của những đứa trẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.