Không Thể Phản Kháng

Chương 39: 39: Trương Nghị Và Lâm Y Tịnh 2




Sáng hôm sau

Vừa thức dậy đã thấy anh ngồi trên giường nhìn mình. Cô nhíu mày sau đó nằm lên đùi anh.  Anh nhếch môi nhẹ nhìn cô đang nằm lười kia khẽ cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô.

- " Chào buổi sáng". Anh nhìn cô nói. Cô không nói gì chỉ gật đầu rồi mỉm cười nhẹ với anh.  Anh chợt thất thần khi nhìn thấy nụ cười của cô.

-" Anh cho người chuẩn bị đồ cho em đi". Cô nói rồi nghịch bàn tay anh.

Anh nhìn cô rồi đưa tay lấy một chiếc váy cho cô. Cô nhìn anh thì ra anh đã cho người chuẩn bị đòi cho cô từ trước rồi.  Cô dang tay ôm ngang thắt lưng anh rồi ngồi dậy hôn nhẹ vào môi anh một cái xem như quà cám ơn anh.

- " Thấy đồ đi rồi anh đưa em đi mua ít đồ lại. Tên kia quăng hết đồ của em rồi". Anh nói rồi ngồi dậy nhìn cô. Cô gật đầu rồi đi thấy chiếc váy anh chuẩn bị cho mình.

Đứng trước gương cô chải tóc lại rồi ra ngoài với anh. Thấy cô mặc chiếc váy mình chọn anh hài lòng gật đầu. Chiếc váy trắng dài ngan đầu gối, tay áo được kết hợp với vải lưới, vừa giãn dị lại vừa thanh cao, nó lại làm nỗi bật lên vẻ đẹp của cô.

 Ảnh minh họa thôi nha Anh đi lại đeo lên cho cô một sợi dây chuyền mặt trái tim đôi

(Ảnh minh họa thôi nha)

Anh đi lại đeo lên cho cô một sợi dây chuyền mặt trái tim đôi.  Sau đó hôn nhẹ vào má cô một cái.

Cô mỉm cười nhìn anh hạnh phúc có lẽ chỉ vậy. Chỉ cần có anh và cô và có tình yêu thật đẹp của 2 người thì hạnh  phúc nhất định sẽ đến.

Nhưng hạnh phúc của họ có thể bao lâu? Khi bên cạnh anh còn rất nhiều người khác? Tiểu Dã kia vẫn luôn tìm cách chen vào anh và cô. Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô chợt giật mình vì tiếng gọi của anh. Cô nhẹ nhàng vào lòng anh và ôm thật chặt thắt lưng của anh.

- " Sao vậy?". Anh thấy cô như vậy liền lo lắng hỏi cô.

-" Nếu chúng ta cứ mãi hạnh phúc như thế này thì tốt quá". Cô nói rồi buông tay anh ra. Anh nhìn cô rồi đưa cô xuống nhà.

Khi vào phòng ăn tất cả mọi người đã ngồi vào vị trí của mình chỉ còn thiếu anh và cô à mà còn thiếu cô gái Tiểu Dã gì  gì đó nữa. Anh và cô nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.

Lúc này thì Tiểu Dã từ phòng bếp đi ra  trên tay cô ta cầm một dĩa thức ăn. Đặt xuống bàn rồi đi qua ngồi vào vị trí của cô ta.

- " Quân, hôm nay em nấu ăn đấy. Xem như chúc mừng sinh thần của anh". Cô ta nói rồi nở nụ cười tươi nhìn anh.

Cô nghe cô ta nói như vậy liền nhíu mày. Hôm nay là sinh thần của anh? Nhưng sao anh lại không nói gì hết vậy? Haizzz cô đúng là đồ vô tâm mà. Lại nhìn sang Tiểu Dã chỉ thấy cô ta tươi cười nhìn anh.

-" Tiểu Ngạn, mình ra ngoài ăn được không?".  Cô nhìn anh dịu dàng nói. Ánh mắt trong suốt nhìn thẳng vào anh.

- " Được vậy mình đi". Anh gật đầu nhìn cô.

- " Nè muốn đi thì cô đi một mình đi. Sao cứ ảnh hưởng tới chúng tôi vậy?". Tiểu Dã thấy anh cưng chiều cô như vậy liền tức giận nói.

-" Xin..... Xin lỗi, tôi không ăn được những món này. Tôi....nếu vậy thì tôi sẽ.. Sẽ đi một minh". Cô thây thái độ  hung hăng của cô ta liền lấp bấp nói. Ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi tột độ.

- " Đủ rồi, Tiểu Dã em nên sớm về lại Pháp đi". Anh nói rồi bế cô ra ngoài, hình như mèo nhỏ của anh đang rất sợ thì phải.

Hạ Khải Phong quan sát cô rồi chợt nhíu mày. Cả anh ta cô còn không sợ mà lại đi sợ Tiểu Dã? Có lẽ tại vì cô không có cảm giác an toàn khi bên cạnh Tần Ngạn Quân, hoặc là cô đã nhạy cảm hơn nên mới như vậy. Nghĩ vậy rồi anh ta gạt bỏ ý nghĩ trong đầu qua một bên. Lo ăn trước đi kẻo sáng mai anh ta phải đi Sahara hoặc là Amazon thì khổ.

Anh bế cô ra ngoài xe, để cô ngồi lên ghế phụ, bản thân thì tự lái xe đi cùng cô. Cô nhìn anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn sang cảnh vật bên đường.

-" Tiểu Ngạn hôm nay là sinh thần của anh?". Một lúc sau cô nhìn anh e dè hỏi.

Anh nghe cô hỏi vậy liền gật đầu một cái. Thật ra trước giờ anh cũng không quan tâm đến việc sinh thần của mình cho lắm. Người như anh mà có sinh thần ư? Kể cũng là nhỉ?

Thấy anh như vậy cô chợt cúi đầu không dám nhìn anh. Cô muốn anh phải lo lắng và yêu thương chăm sóc mình nhưng có vẻ cô đã quên rằng anh cũng là con người anh cũng cần được yêu thương và lo lắng.

-" Tiểu Ngạn xin lỗi anh, em không biết hôm nay là sinh thần của anh". Cô cắn nhẹ môi mình khẽ nói

- " Không sao, có em là món quà của anh rồi". Anh thấy cô như vậy trái tim chợt nhói lên.

Không biết vì sao khi thấy cô đau lòng hay chịu tổn thương gì thì trái tim anh như ai đó bóp nghẹn. Có thể là vì cô là người không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Cô là lẽ phải, là chân lí, là sự sống của anh. Và anh biết bản thân mình không thể nào thiếu cô được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.