Không Thể Phản Kháng

Chương 30: 30: Có Con




Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Alice xem ra, chuyện thiếu lương thực đã được giải quyết, không cần tốn quá nhiều công sức. Chuyện quan trọng trước mắt là phải tuyển người để có thể mở quán.

Nhưng trong mắt người khác, nguy cơ thiếu lương thực mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Sẩm tối, Hunter mua số lượng lớn Cocacola, tiện thể hỏi thăm, “Lương thực đủ ăn không? Có cần giúp đỡ gì không?”

Alice biết tình hình của Hunter dạo này. Anh ta là người dẫn đầu mang sandwich đến học viện hoàng gia buôn bán, quả thực là lời một số.

Về sau những người khác cũng học theo, anh ta chẳng thèm cạnh tranh, dứt khoát bỏ việc buôn bán sandwich, đổi qua bán luôn Cocacola.

Đợi đến lúc việc buôn bán đồ uống thuận buồm xuôi gió, đến khi người ta học theo thì anh ta lại để cho tâm phúc của mình bán tại học viện hoàng gia, còn bản thân thì dẫn người chạy tới lãnh địa khác, mở ra thị trường mới.

Cứ như vậy so với trước, việc làm ăn ngày càng phát đạt. Dạo gần đây nghe nói còn thuê vài mạo hiểm gia, định thành lập một tiểu đội thương nghiệp.

“Anh muốn giúp thế nào?” Alice có chút hiếu kỳ hỏi lại.

“Hiện tại không phải tôi có ba thương đội, chuyên chạy ở học viện Hoàng Gia, lãnh địa Tử tước và lãnh địa Bá tước sao?” Hunter giải thích.

“Trước khi chạy một chuyến, cứ tới cửa hàng mang Cocacola đi. Nếu như cô cần thì tôi có thể để thủ hạ lúc quay về, thuận tiện mang theo lúa mì.”

“Về sau thì cứ lấy lương thực khấu trừ vào tiền hàng, theo giá thị trường là được. Còn nếu không cần thì thôi, lương thực mang về tới, tôi cũng không có cách nào xử lý.”

Trên thực tế, Hunter đã muốn quay lại lãnh địa kiểu đó, bù trừ cho nhau. Tiếc là bên ngoài không có đặc sản gì để vào mắt cả.

Mặt khác, ông ta còn phải cân nhắc việc ra tay như thế nào. Nếu như hàng bán không được, chi bằng tiết kiệm thời gian, chạy được hai chuyến còn hơn. Dù sao Cocacola của cửa hàng cũng là thứ dễ vận chuyển, đặc biệt bán chạy, có bao nhiêu hết bấy nhiêu, không hề lo lắng chuyện tiêu thụ.

“Theo giá thị trường khấu trừ à? Có thể.” Alice không hề do dự đáp ứng.

Tuy nói hiện tại không thiếu lương thực, có thể kéo dài, con đường tiếp tế ổn định, cô cũng không có gì phải từ chối cả.

Giao dịch thành công, trong lòng Hunter thầm oán, còn nói không thiếu lương thực sao? Đây không phải là đồng ý ngay lập tức à? Trên mặt thì giả vờ bình tĩnh, trong lòng có khi đã lo sốt vó rồi ý chứ!

Tiếp đó thì trong lòng lại thầm cầu nguyện, thượng đế phù hộ cho cửa hàng thực phẩm không xảy ra chuyện gì. Dù sao chuyện làm ăn kia của anh ta, tính ra cũng là do cửa hàng khó nhọc mà cung cấp.

Chuyện làm ăn năm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Vị Cocacola đặc biệt, lại không hề nâng giá, đúng là thương nghiệp có lòng tốt!

Nói thực ra, anh ta còn lo cửa hàng thực phẩm với Clayton xảy ra chuyện không may hơn cả Alice.

Còn về việc quay lại tiện thể mang theo một ít lương thực… đó cũng là thuận tiện thôi mà.

Hai người ăn ý với nhau, rất nhanh đã thỏa thuận xong.

Lúc gần đi, Hunter xác định được Clayton có thể vượt qua được chuyện này, lúc ấy mới cảm thấy yên tâm.

Hunter vừa đi, Alice lại tiếp tục suy nghĩ chuyện mở quán rượu.

Trước tiên thì bán ở trên thị trấn rất dễ, phần gặp vấn đề lớn chính là thời gian bảo quản ngắn, không để tồn được lâu.

Bởi vậy bất kể là sandwich, hay gà hoàng kim, bánh mì nhân, kem ly đều chỉ có thể buôn bán ở trên thị trấn.

Đôi khi có vài thương đội mua hàng đem đi bán ở học viện Hoàng Gia đã là rất xa. Còn đi xa hơn nữa, lại không được, lúc ấy thực phẩm đã biến chất rồi.

Đối với các hàng hóa hiện đang bán, chỉ có Cocacola không gặp vấn đề này. Chỉ cần bảo quản kín, đi đường dăm ngày nửa tháng cũng không đáng ngại.

Cho nên, Alice nhanh chóng cầm cốc lên. Như vậy, sản phẩm tiêu thụ xa hơn tăng lên vài thứ.

Đợi đến lúc dân ở vùng xa cảm thấy rượu được dùng quá ít, không đủ mà uống, còn sợ gì bọn họ không đến đây du lịch cơ chứ?

Theo kế hoạch từ đầu, sau khi kết thúc lễ hội ẩm thực, cửa hàng rượu nên khai trương. Chỉ là việc của lãnh chúa quá bận, việc lớn việc nhỏ gì cô cũng phải tự quyết định. Hơn nữa vấn đề lương thực xảy ra, phải dùng thêm chút tâm tư xử lý, kết quả là kéo dài đến tận hôm nay.

“Cửa hàng rượu sẽ mở ngay cạnh cửa hàng thực phẩm, hôm trước mới sửa sang xong. Chỉ là muốn sắp xếp tốt nhân viên, cũng cần phái người chuyên môn phụ trách, lúc nào cũng có thể khai trương.” Alice chống cằm suy tư, nghĩ xem ai là người phù hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.