Không Thể Phản Kháng

Chương 15: 15: Không Buông Tay




Chuyện này không thể chỉ như vậy, không đem sự tình nháo lớn, tương lai không chừng còn có đầu trâu mặt ngựa nhào tới gây loạn.

- Dao Dao.

Triệu Đạc Trạch nhảy xuống ngựa, cẩn thận nhìn Khương Lộ Dao:

- ...Nàng không có việc gì?

- Ngươi nhìn ta có việc gì sao?

Khương Lộ Dao hỏi lại, thấp giọng nói:

- Có phải cảm thấy ta nên tránh ở một bên rớt hai ba giọt nước mắt mới là bình thường?

- Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy.

Ánh mắt Triệu Đạc Trạch hiển lộ áy náy, lôi kéo tay Khương Lộ Dao:

- Sao ta không hiểu được nàng? Chỉ là lo lắng cho nàng.

Khương Lộ Dao oán trách liếc mắt nhìn hắn:

- Ngươi mau đi vào cung đi, chuyện còn lại, ta không tiện nhúng tay, tốc chiến tốc thắng, đem tội danh thành thật, ta không tin trong đám người kia không có người không sợ tử vong. Chỉ cần có người sống, vẫn có thể có được khẩu cung.

- Cho dù không có khẩu cung, ta cũng sẽ làm người nào đó ăn không hết gói đem đi.

Triệu Đạc Trạch không thèm để ý tới chứng cứ, giả tạo chứng cứ, không phải hắn chưa từng làm qua? Nếu giảng nhân nghĩa đạo đức, hắn sẽ không có ngày hôm nay.

Khương Lộ Dao nói:

- Náo loạn một lúc lâu, ta có chút mệt mỏi, ta vào nghỉ ngơi, ngươi tiến cung...Đừng tìm thái hậu, trực tiếp tìm hoàng thượng...

Thấy Triệu Đạc Trạch hiểu rõ, Khương Lộ Dao tự giễu nói:

- Ta lo lắng có vẻ dư thừa, phụ thân ta nói, ngươi càng ngày càng dối trá, khôn khéo.

- Dao Dao mau đi nghỉ ngơi, chuyện này hãy giao cho ta, cho dù là ai, ta cũng không thủ hạ lưu tình.

- Ừ.

Dạo này Khương Lộ Dao rất dễ mệt mỏi, mới vừa rồi còn có thể cường nghạnh chống đỡ, Triệu Đạc Trạch tới đây, nàng liền thả lỏng tinh thần, mệt mỏi lại kéo tới...

Trạng thái này thật sự không thích hợp, Khương Lộ Dao cảm thấy thân thể của nàng có vấn đề.

Không muốn Triệu Đạc Trạch phân tâm, Khương Lộ Dao cười nói:

- Ngươi đừng lo lắng.

- Một lát nữa ta sẽ trở về với nàng, hôm nay nhất định phải kêu thái y đến đây, vừa lúc, liền nói nàng bị việc này chọc giận mà bị bệnh, hoặc là đang mang bệnh còn phải xử lý việc này...

- Giảo hoạt.

- Ta học theo Dao Dao nha.

Triệu Đạc Trạch cởi áo choàng khoác lên người Khương Lộ Dao:

- Nàng mặc quá ít, sau này phải che kín một chút.

- Có phải ta che luôn khuôn mặt, ngươi mới vui vẻ?

- ...

Triệu Đạc Trạch lắc đầu, sai hạ nhân đưa Khương Lộ Dao vào phủ, hắn phân một phần thủ hạ vây bá tánh xem náo nhiệt đưa tới nha môn Kinh Triệu phủ, phân phó phó tướng:

- Mệnh Kinh Triệu phủ doãn cho bổn thế tử một công đạo.

- Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Phó tướng hiểu ý tứ của thế tử gia là báo cho Kinh Triệu phủ doãn cứ việc dùng đại hình, thế tử gia chỉ cần một đáp án, không câu nệ thủ đoạn như thế nào, phái phó tướng tới đây, cũng là giám thị Kinh Triệu phủ doãn tránh nặng tìm nhẹ.

Thế tử gia muốn một đáp án, mặc kệ người chủ mưu việc này là ai, thế tử gia cũng không dễ dàng bỏ qua.

Triệu Đạc Trạch hạ lệnh đám binh lính còn lại về trạm dừng chân, hắn tự cưỡi ngựa vào hoàng cung, mang theo lệnh bài tùy thời gặp hoàng đế.

Hoàng đế đã sớm nhận được tin tức, vừa mới bắt đầu, hoàng đế còn cảm thấy Tần vương phủ làm trò khôi hài coi rất vui vẻ.

Sau lại liên lụy đến thái tử, hoàng đế từ trong miệng hoàng hậu biết được chuyện Tần vương phi chữa bệnh cho thái tử, hoàng đế vừa tức lại vừa giận, đập rất nhiều đồ vật để phát tiết.

Nếu không phải cung nhân bên người liều mạng che chở, trấn an, không chừng hoàng thượng sẽ tức giận mà hộc máu.

Hoàng đế vô lực dựa vào đệm mềm, nhắm chặt mắt, cánh tay không tự chủ mà run rẩy, không thể loạn, không thể loạn!

Lúc này nếu hắn có gì tốt xấu, đám hoàng tử kia sẽ đem tổ tông giang sơn lật qua.

- Bệ hạ, Tần vương thế tử cầu kiến.

- Không gặp...

Hoàng đế suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Cho hắn tiến vào.

Triệu Đạc Trạch đem bảo kiếm đeo bên hông giao cho nội thị canh cửa, rồi bước vào cửa cung.

Vừa lúc hoàng đế ngẩng đầu, Triệu Đạc Trạch phản quang chiếu sáng, như ánh mặt trời làm bối cảnh, một thân nhung trang, anh khí bức người, khuôn mặt tuấn tú không hề có nếp nhăn, thanh xuân phi dương( tuổi trẻ khỏe mạnh), khí phách hăng hái.... Hoàng đế không tự giác xoa xoa đôi mắt già nua mơ hồ, môi mấp máy:

- Tiểu đệ.

Trong nháy mắt, hoàng đế nghĩ tới ấu đệ mà một tay hắn nuôi lớn.

Trước kia lúc ấu đệ còn chưa liên hôn cùng Dương gia, có cái gì cũng nói cùng hoàng đế, muốn cái gì, cũng sẽ nói thẳng, luôn vây quanh hoàng đế gọi hoàng huynh, hoàng huynh.

Hắn không biết từ lúc nào, tiểu đệ xa lạ, xa cách với hắn, ấu đệ mà mình đã từng tín nhiệm, trong đáy mắt nổi lên cảnh giác, phòng bị, cũng có vài phần dã tâm, sao hoàng đế lại nhìn không ra?

Vì thấy rõ ràng, hoàng đế mới thương tâm, hắn có thể ra tay tàn nhẫn với bất cứ triều thần nào, bởi vì đám người kia đều là thần tử, là thần tử của hắn, hắn muốn thần tử chết, thần tử phải chết.

Lão Tần vương lại là tiểu đệ của hắn, huynh đệ chí thân, đều nói hoàng gia vô tình, hoàng đế cũng không hoài nghi ấu đệ quá nhiều, trừ chuyện ấu đệ là hắn nuôi lớn ra, càng quan trọng hơn là tính tình của ấu đệ không thích hợp làm hoàng đế.

Vị trí hoàng đế này, nhìn thì phong cảnh vô hạn, nhưng ngồi trên cao trừ quyền bính ra, cái gì cũng không có, hơn nữa cũng không dễ làm.

- Thần bái kiến bệ hạ.

- A.

Hoàng đế bừng tỉnh, tiểu đệ đã chết, chết bất đắc kỳ tử, mẫu hậu trách hắn tâm tàn nhẫn, tuy bá tánh ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định nghĩ hắn không dung được ấu đệ công cao chấn chủ, hoàng đế có giải thích như thế nào cũng không có ai tin tưởng.

Sẽ không có ai tin tưởng, sau khi tiểu đệ chết bất đắc kỳ tử, hắn đã không ăn uống ba ngày, sẽ không có ai tin tưởng vì ấu đệ chết, hắn khóc rống mỗi đêm, đem đồ vật ấu đệ lưu lại thiêu đốt, ấu đệ tự tay hắn dạy dỗ...

Khi còn nhỏ bọn họ cũng từng cùng tẩm cùng thực(cùng ăn uống, tắm rửa).

- A Trạch?

- Dạ.

- Ngươi lớn lên rất giống tiểu đệ.

Thanh âm hoàng đế trầm thấp, tràn đầy hoài niệm:

- Năm đó hắn cũng giống như ngươi, khí phách hăng hái nói với trẫm đang lúc lâm vào khốn cảnh, phải vì hoàng huynh bình định Man Di. Khi đó giang sơn ngoại ưu nội loạn, tuy có Vĩnh Ninh hầu cùng Dương...Có hắn, trẫm không tin bọn họ, cho nên trẫm đem tất cả cho tiểu đệ, hắn không làm trẫm thất vọng, lãnh binh xuất chinh mười trận thắng mười, trẫm kiêu ngạo, trẫm tự hào. Đáng tiếc hắn càng ngày càng xa cách trẫm, chiến công cao, tâm cũng lớn.

- Trẫm hối hận a, hối hận để hắn lãnh binh xuất chinh, nếu hắn ở bên người trẫm, trẫm còn có người có thể trò chuyện.

- Bệ hạ, tổ phụ sẽ không hối hận, người cũng vậy.

Triệu Đạc Trạch sẽ không bị hoàng đế nói mấy câu liền tin, giang sơn trước mặt, ai cũng có thể hy sinh.

Hoàng thượng không tín nhiệm thần tử, lại không muốn tổ phụ xuất chinh, chẳng lẽ trơ mắt thấy giang sơn đình trệ? Chờ Man Di đánh tới kinh thành?

Hoàng đế cười trầm thấp:

- Cũng chỉ có ngươi mới dám nói như vậy với trẫm, ngươi cùng tiểu đệ không chỉ có lớn lên giống nhau, tính tình cũng giống. A Trạch, ngươi tin tưởng trẫm không có tâm tư hại tổ phụ của ngươi không?

- Ngươi tin tưởng không?

Ánh mắt hoàng đế thâm trầm, lúc này nào có dáng vẻ già cả mệt mỏi?

- Tin tưởng.

Triệu Đạc Trạch ngẩng đầu nói:

- Thần tin tưởng bệ hạ, nếu thời gian trở lại, bệ hạ vẫn như cũ sẽ phái tổ phụ xuất chinh, chỉ là lúc đó có lẽ người sẽ an bài vài hộ vệ ở bên người tổ phụ.

- Hộ vệ chưa cần nói tới, trẫm nhất định sẽ không để tiểu đệ ở bên tên họ Dương kia.

Hoàng đế hận Dương Soái, thậm chí cũng không muốn che dấu, nếu không phải tiểu đệ quá thân cận với tên họ Dương, sao tiểu đệ lại sợ hãi, xa cách hắn?

Nếu không phải Dương Soái dùng kinh thành làm mồi dụ để củng cố phòng tuyến phương bắc, sao hoàng đế có thể bị Man Di bắt làm tù binh sợ tới mức thiếu chút nữa tức nghẹn bỏ mình?

Nếu không phải Dương Soái mệnh lệnh tiểu đệ tiến công hướng tây, không cho ấu đệ chi viện, thì sao lão Tần vương lại trúng độc dược mà lưu lại tai hoạ ngầm?

Từng chuyện, từng sự kiện, sao hoàng đế có thể có hảo cảm với Dương Soái?

Năm đó hắn phái ấu đệ đi làm quân lương lại bị Dương Soái an bài tới địa phương nguy hiểm nhất, hắn chỉ là huynh trưởng muốn quan tâm ấu đệ mà thôi...

Dương Soái một chút lương thảo cũng không cho lão Tần vương, là vì lão Tần vương có thể đánh lén đoạt lấy, mà tướng sĩ thú biên còn cần lương thảo cung cấp nuôi dưỡng.

Hắn nói lời lẽ rất chính đáng, hoàng đế có thể nói cái gì?

Chỉ có thể bóp mũi khen ngợi Dương Soái.

Sau đó lão Tần vương cũng vì vậy mà bị trúng độc chết bất đắc kỳ tử, hoàng đế càng cừu hận Dương Soái.

Hiện tại trên danh nghĩa Triệu Đạc Trạch vẫn là ngoại tôn của Dương Soái, nghe hoàng thượng nói lời này, Triệu Đạc Trạch ngẩng đầu:

- Bệ hạ...

Hoàng đế cong khóe môi:

- Ngươi biết, đúng không.

- Thần...

Triệu Đạc Trạch rùng mình, cúi đầu:

- Thần không biết nên làm như thế nào nói cùng bệ hạ.

- Có những lời này, ngươi không cần nói gì cùng trẫm nữa.

Hoàng đế vui mừng cười nói:

- Trẫm lợi dụng thần tử, có đôi khi thần tử cũng sẽ lợi dụng trẫm. Ngươi là cốt nhục của tiểu đệ, điều này trẫm vẫn luôn nhớ rõ, nếu không phải ngươi rất giống tiểu đệ, trẫm sẽ không đem Thần Cơ Doanh giao cho ngươi. Ngươi may mắn, vì cực kỳ giống tiểu đệ.

Vì vậy, hoàng thượng sẽ bảo hộ hắn, hậu đãi hắn.

Tần vương kế phi cũng có nhi tử, nhưng nhi tử của nàng không giống lão Tần vương, không có biện pháp khiến hoàng đế dâng lên cảm giác thân cận.

Triệu Đạc Dật rất có tài, chỉ tiếc tính tình rất giống tên họ Dương, huyết thống không tốt, nếu không phải hoàng đế niệm tình hắn có một nửa huyết mạch của lão Tần vương, thì hắn đã nâng tay trừ bỏ sinh mệnh của Triệu Đạc Dật

Vì sao thân thể Dương Gia Bảo lại không tốt?

Hoàng đế vẫn còn hận Dương Soái, thân thể của hắn có thể tốt sao?

Thứ hoàng đế muốn chính là Dương gia đoạn tử tuyệt tôn!

Dương phi dùng hết ám vệ mà lão Tần vương lưu lại, tuy bảo hộ được Dương Gia Bảo, nhưng hoàng đế cũng hạ độc trên người thân mẫu của Dương Gia Bảo, từ trong bụng mang theo bệnh kín, cho dù Dương Gia Bảo có thể sống thành niên, tuyệt đối không có khả năng có nhi nữ.

- Trẫm đã già rồi, tương lai còn phải nhìn các ngươi.

Hoàng đế cười chua xót:

- Trẫm nói với ngươi một câu thật lòng, thái tử nhiễm bệnh không thể trị, trẫm không muốn che chở hắn nữa.

- Bệ hạ?

Triệu Đạc Trạch chỉ cảm thấy kinh sợ, chuyện đại sự như vậy, hắn không nên nghe.

- Ngươi đừng sợ, trẫm còn chưa có ý sách ai làm hoàng hậu, trẫm muốn nhìn thật kỹ, hôm nay trẫm nói cùng ngươi những lời này, chỉ muốn ngươi giúp trẫm ổn định kinh thành, đừng để đám người kia tìm đường chết mà dùng phương thức nhi tử bức cung giết phụ.

- Trẫm chỉ muốn chết già.

- Thần hiểu rõ.

- Chuyện hôm nay, trẫm nghĩ là Dương gia làm, ngươi nói xem?

- Thần nghe theo bệ hạ.

Hoàng đế đứng dậy, nhìn Triệu Đạc Trạch một lúc lâu, cười nói:

- Ngươi thực tốt, rất tốt.

Tác giả muốn nói: xây dựng vị hoàng đế không phải là minh quân, cũng không phải là vị hoàng đế tùy tiện bị chơi đùa đến ngu ngốc, lời hắn nói có thực có giả, dù lúc hắn suy yếu nhất, người tin lời hắn nói đều đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.