Không Thể Ngừng Yêu

Chương 19: Giữa sa mạc hoang vu - Đối đầu cùng sói dữ




Về sau cô cùng Tô Dần Chính gặp mặt lại, chính là ở lễ tang của Chu Trường An cùng Trương Lâm, cùng hắn đi vào còn có thư ký của Tô bộ trưởng. Ngày đó Tô Dần Chính ánh mắt ngưng trọng đối với cô nói: “Thương Thương, em phải kiên cường.”

Chu Thương Thương vẫn cho rằng kiên cường là một loại phẩm chất tốt, một người kiên cường càng có thể vượt qua khó khăn, nhưng là loại sinh ly tử biệt tai nạn ngập đầu này, không có biện pháp vượt qua, chỉ có thể đối mặt.

Tô Dần Chính trước kia ở trong thư có nhắc tới thành phố S ăn ngon nhất bánh bao thịt cua, da mỏng nhân bánh lớn, nước canh tươi thơm, nồng mùi thịt heo kèm theo gạch cua ngon miệng, cắn một cái miệng đầy mùi hương.

Lần này hắn chính là cố ý mang cô đi ăn món ăn vặt nổi tiếng của thành phố S. Buổi tối trên dưới 9 giờ là thời điểm quán bánh bao có nhiều khách nhất, Tô Dần Chính xếp hàng ở phía trước, dáng người hắn thon dài, tư thái cao ngất, mặc một chiếc T-shirt mỏng ngày hè tầm thường, phía sau lưng ẩn ẩn có thể nhìn đến sống lưng rất thẳng, là xương cốt đẹp đẽ trời sinh.

Lúc đến phiên hắn, lo lắng đến nhất trung S gác cổng ký túc xá nữ đóng cổng sớm, Tô Dần Chính đành phải nói ông chủ đem 6 phần bánh bao thịt cua đóng gói.

Chu Thương Thương ngồi ở vị trí cách cửa gần nhất uống trà mật ong Tô Dần Chính kêu trước cho cô, chờ người bán hàng đóng gói xong bánh bao đưa cho Tô Dần Chính, cô đứng lên cùng hắn đi ra cửa.

“Mua 6 phần, trở về chia cho bạn cùng phòng.” Tô Dần Chính nói với cô.

Chu Thương Thương không tiện mở miệng nói cô cùng bạn cùng phòng cũng không thân quen, nhưng là không thể bỏ qua ý tốt của Tô Dần Chính, cúi đầu cười cười, tiếp tục đi đường.

Quán bánh bao ở cuối đường trường học, hiện giờ vào lúc này đi trên đường cơ bản là học sinh, hai bên bóng cây thật nhiều, ánh trăng trên đỉnh đầu so với đèn đường còn muốn sáng hơn.

Thấy cô không nói lời nào, Tô Dần Chính lại mở miệng nói chuyện, thanh âm của Tô Dần Chính cực kỳ ôn hòa, ngữ khí tựa như một loại người từng trải từ từ dẫn đường cô: “Tình bạn của nữ sinh có đôi khi chính là bắt đầu từ những ơn huệ nhỏ này, Thương Thương, đi vào hoàn cảnh mới đầu tiên sẽ kết giao bạn bè mới, như vậy mới có thể dung nhập vào bên trong.”

“Em có kết giao bạn a, anh đó không phải sao?”

“Anh làm sao có thể giống, anh vốn chính là bạn của em.” Tô Dần Chính có chút dở khóc dở cười, “Ý của anh là em phải cùng các bạn học khác ở chung cho tốt.”

Chu Thương Thương ngẩng đầu: “Em không có không đoàn kết với bạn học.”

“Không phải là vấn đề đoàn kết hay không đoàn kết, là hòa hợp ở chung, nếu em muốn, em khẳng định có thể cùng các cô ấy ở chung rất tốt.” Tô Dần Chính nói xong còn rất chăm chú, “Thương Thương, anh không miễn cưỡng em có thể cùng các thành viên trong gia đình kia tương thân tương ái, nhưng là ở trường học, anh hy vọng em có thể có một hoàn cảnh học tập cùng sinh hoạt vui vẻ.”

“Em biết anh tốt với em.” Chu Thương Thương ngẩng đầu nở nụ cười với Tô Dần Chính, “Em kỳ thật có kết giao một người bạn, cô ấy là ngồi cùng bàn với em, một cô gái thật không tệ.”

“Vậy là tốt rồi.” Lúc Chu Thương Thương vừa mới nói chuyện có vài lọn tóc theo trán rơi xuống, Tô Dần Chính khống chế được xúc động muốn đem chúng nó vén lên.

Tô Dần Chính đem Chu Thương Thương đưa đến của ký túc xá nữ, khi rời đi nói: “Anh học kỳ này cũng xin trọ ở trường, nhưng mà thủ tục còn không có làm xong.”

Dừng một chút, lại bỏ thêm câu: “Cấp ba, phải giành giật từng giây đấy.”

“Tao trọ ở trường là vì học tập.”

Lúc Hàn Tranh nghe được Tô Dần Chính nói, kéo kéo khóe miệng: “Mày thật vô sỉ.” Tô Dần Chính nâng cằm, sau đó có phần đứng đắn nói: “Ba tao chỉ đích danh muốn tao thi vào đại học ở phương Bắc kia, nói thật, tao không muốn.”

Hàn Tranh cười nhạo: “Tô Dần Chính mày nói lời này không thấy ngại à!”

Tô Dần Chính: “Tao sẽ phát huy thất thường.”

Hàn Tranh cười lạnh, không muốn lại trả lời Tô Dần Chính, lúc Hàn Tranh còn không có đến trường, thi thử xong Tô Dần Chính mỗi lần đi đến Hàn gia chơi, mẹ Hàn đều lôi kéo tay hắn hỏi thành tích của hắn.

Tiểu Dần Chính nhướng mày lên: “Phát huy thất thường.”

Kết quả thành tích đưa ra, hạng nhất. Đối với Tô Dần Chính mà nói, phát huy thất thường cùng phát huy bình thường khác nhau chính là khác biệt giữa chín mươi chín điểm cùng một trăm điểm.

Nhưng mà thành tích Tô Dần Chính thi vào trường cao đẳng thật sự làm cho mọi người chấn kinh rồi, mỗi kỳ thi thử đều có thể vững vàng cầm lấy những trường tốt nhất nhưng Tô Dần Chính chỉ chọn vào S đại.

Tô Dần Chính đối ngoại giải thích là mình thân thể không khoẻ làm cho phát huy thất thường, Áp tử hỏi, ngày đó có phải mày đến kỳ kinh nguyệt hay không?

Nhất trung S bạn học ít nhiều đều có chút kiêu ngạo, đi vào học trên cơ bản có ba loại, học tập đặc biệt tốt, nghệ thuật sở trường xuất chúng, còn lại chính là có tiền có quyền. Bởi vì Chu Thương Thương không có tham gia thi trung khảo, vừa khai giảng mọi người đều tự động đem cô phân loại đến loại thứ ba, cho nên cho dù ở chung đã lâu, mọi người cảm thấy Chu Thương Thương người này kỳ thật không giống thoạt nhìn kiêu ngạo như vậy, thí dụ như lúc đi ăn cơm, nữ sinh trong lớp cũng sẽ kêu cô, nhưng là vĩnh viễn sẽ không ở cuối tuần hẹn cô làm một ít chuyện thân mật hơn, như là cùng đi dạo phố, đi tiệm cắt kiểu tóc mới.

Cho nên khi thành tích trung kỳ đưa ra, nhìn đến Chu Thương Thương ở trong bảng xếp hạng khối, mọi người ít nhiều kinh ngạc vài phần, cao nhất tổng cộng cộng hơn hai mươi lớp, một lớp 50 người, 50 người đầu trong hơn 1000 người thi, bởi vì 1000 học sinh này tố chất bình thường cũng tương đối cao, ở nhất trung S có thể thi được 100 thứ hạng đầu trên cơ bản có thể lên một trường danh giáo.

Chu Thương Thương thi được 50 hạng đầu, Hoa Câu so với bản thân cô còn vui vẻ hơn, lôi kéo Áp tử lầm bầm không ngớt: “Mày xem mày xem, còn đẹp thì đẹp thật, không có linh hồn nữa không, Thương Thương là có linh hồn như vậy, cô ấy có đầu óc… Đúng, tao có đề bài không biết, phải tìm Thương Thương thảo luận thôi…”

Áp tử lần đầu tiên phản bác vô năng.

Bởi vì quan hệ với Tô Dần Chính, Chu Thương Thương cùng bọn Hàn Tranh Hoa Câu quan hệ đã gần hơn chút, là một loại thay đổi rất tự nhiên, tựa như ngày nào đó nữ sinh ở trong ký túc xá chán ghét Hàn Tranh cùng người nữ sinh nào đó đi gần chút, có người nói thế này, có người nói thế kia, sau đó có người nói là Chu Thương Thương, sau đó mọi người nghĩ nghĩ, giống như thật sự là Chu Thương Thương.

Kỳ thật trên thực tế, Hàn Tranh cũng hay nhiều hơn mấy câu với cô, hơn một nửa vẫn là dính đến Tô Dần Chính; có khi sau khi chơi bóng về lớp học sẽ cho cô mang bình nước có ga gì đó, nói là Tô Dần Chính mời khách.

Áp tử cũng không biết từ khi nào thì cải biến thái độ đối với Chu Thương Thương, có lần thấy trên bàn Chu Thương Thương để một quyển 《Đỏ và đen》, cứ như là tìm được tri kỷ, lập tức ở bên cạnh Chu Thương Thương ngồi xuống cùng cô nói chuyện hiểu biết về mấy tiểu thuyết Stream of Consciousnes, cậu cho rằng stream of consciousnes là cái gì… Chu Thương Thương thật sự ngại nói cho cậu: “Sách này không phải là của mình, là của Dư Giai Di.”

Đối với một học sinh trung học, thành tích của bạn tốt một chút, ít nhiều có thể được chút coi trọng, Chu Thương Thương chính là cái dạng này, là vì ở mấy hạng đầu khi thi, nên hình tượng ở trong mắt người khác có chút đổi mới, thậm chí người tìm cô mượn cục gôm cũng nhiều hơn, có chút còn có mượn không trả, Chu Thương Thương lại ngại phải đi đòi, mỗi lần Tô Dần Chính cùng cô cùng đi mua văn phòng phẩm đều hết sức kinh ngạc: “Thương Thương, gần nhất có phải không ăn no hay không, từ bao giờ bắt đầu ăn gôm …”

Nhất trung S tổ chức đại hội thể dục thể thao trong trường, lớp phó thể dục du thuyết mấy ngày, kết quả người báo danh trừ bỏ chính cậu ta thì vẫn chỉ mỗi cậu ta, lớp phó thể dục chạy tới hỏi Chu Thương Thương có muốn suy xét báo danh mục tam hạng toàn năng hay không, kết quả bị Hoa Câu đi ngang qua nghe được nói: “Mở miệng cũng lớn quá, mày có biết thương hương tiếc ngọc là gì hay không hả.”

Lớp phó thể dục lệ tuôn chạy qua chỗ giáo viên nào đó nói mặc kệ, giáo viên phụ trách tức giận, nam sinh thì theo thầy ấy tự mình chỉ định, nữ sinh liền áp dụng phương thức rút thăm, Chu Thương Thương rút được 800 mét, Dư Giai Di là nhảy cao. Lúc giờ tự học ban đêm, Dư Giai Di chạm chạm vào cô: “Thương Thương, chúng ta có thể đổi lại không?”

So sánh với chạy bộ, nhảy cao là một kỹ thuật sống. Tô Dần Chính biết cô muốn đi nhảy cao, “Không nghĩ tới em còn có thứ sở trường đặc biệt này a.” Tô Dần Chính nói cực kỳ chế nhạo, Chu Thương Thương trừng mắt nhìn mắt Tô Dần Chính: “Không phát hiện em chân rất dài sao?”

Tô Dần Chính động dung trong nháy mắt, cái cô gái trong trí nhớ cười rộ lên mặt tươi như hoa kia giống như lại sống dậy.

Trước trận thi đấu của Chu Thương Thương, Hoa Câu chạy tới nói đợi lát nữa có một bất ngờ cho cô, Chu Thương Thương lúc ấy đứng ở khu vực chuẩn bị nhìn đến cây cột màu đỏ vừa mới được nâng lên một chút, làm sao còn có tâm tình gì để ý tới điều bất ngờ mà Hoa Câu nói, kết quả điều bất ngờ lớn ngày hôm nay làm cho Chu Thương Thương hung hăng kinh ngạc, Chu Thương Thương thật sự là hối hận không có sớm một chút từ miệng Hoa Câu biết bất ngờ này, sau đó trước thời gian đem điều bất ngờ này bóp chết.

Mà cụ thể sự tình là cái dạng này: sau khi Hoa Câu biết được Chu Thương Thương muốn tham gia thi đấu nhảy cao, suy nghĩ như suối chảy ra viết một bài phát thanh, cuối cùng còn để cho Áp tử sửa lỗi chính tả, bản thảo hoàn thành xong còn tỉ mỉ đọc lại không dưới ba lần. Trong đại hội thể dục thể thao người phụ trách đài radio là bạn học sơ trung của Hoa Câu trước kia, sớm đã đả thông quan hệ, chờ khi Chu Thương Thương lên trường thi, sẽ tiến hành đọc diễn cảm.

Chu Thương Thương thuộc loại nội tâm càng khẩn trương, biểu tình trên mặt càng trấn định, trước trận đấu còn làm vài động tác nóng người, đứng ở phía sau cô là bạn học nữ phỏng chừng là cùng dạng bị cưỡng chế thi đấu, ở thời điểm Chu Thương Thương lên sàn, nhỏ giọng nói câu: “Xong rồi, bạn này đoán chừng so với bạn trước còn lợi hại hơn.”

Chu Thương Thương ổn ổn chân, kết quả khi chuẩn bị chạy lấy đà, trên radio có người đọc lên bản thảo tình cảm tràn trề:

“Thương Thương thân mến, bạn nhảy cao, là một đường cong duyên dáng, nhẹ nhàng ở trên không trung xẹt qua, là chim én bay lượn, bay về phía trời xanh , là…”

Chu Thương Thương đen mặt ngay tại trận, đồng thời mặt đen còn Tô Dần Chính từ trên khán đài chạy xuống.

Chu Thương Thương có cơ sở vũ đạo, cho nên trước khi nhảy cao động tác chạy lấy đà cùng nhảy lấy đà làm rất tiêu chuẩn lại xinh đẹp, nhất là nhảy lấy đà phải nhảy trong nháy mắt mới qua xà, tóc cột cao thành đuôi ngựa tung lên, góc áo màu trắng bị dòng khí trong không trung hơi hơi thổi bay.

Nhưng mà ngay khi mọi người xem cô làm như thế nào giống một đường cong duyên dáng ở trong không trung nhẹ nhàng xẹt qua, làm như thế nào giống một con chim én bay vào bầu trời xanh Chu Thương Thương bất ngờ đột ngột từ trên không trung ngã rơi xuống, bởi vì thanh xà ngang vướng ở chân sau.

Chu Thương Thương nửa khuôn mặt nằm úp trên đường chạy điền kinh, không mặt mũi đứng lên, cô không phải là chim én tung bay, rõ ràng là một con chim đại bàng bị tên bắn trúng rơi xuống.

Tô Dần Chính đuổi tới đúng là lúc Chu Thương Thương mặt tiếp đất, Tô Dần Chính lòng nóng như lửa đốt a, một bước bước lên, ôm lấy Chu Thương Thương liền hướng về phía phòng y tế chạy.

Tô Dần Chính lúc này đây dùng phương thức ôm công chúa ôm cô chạy, trên sân điền kinh đều có người ghé mắt, Chu Thương Thương vừa thẹn vừa vội: “Tô Dần Chính, anh thả em xuống dưới, em không sao, thực không có việc gì!”

Tô Dần Chính hai má hơi hơi đỏ lên, nhất thời cũng hiểu được mình có chút lỗ mãng ngu đầu, thật cẩn thận buông cô xuống, đỡ tay cô: “Đến đây, đi vài bước cho anh xem.”

Chu Thương Thương “Xì” cười ra tiếng: “Dần Chính, vừa mới nãy chúng ta quả thực ngốc kinh.”

Tô Dần Chính nghiêm mặt, vừa nhìn Chu Thương Thương từ trên xuống vừa lo lắng hỏi một câu: “Thực không có việc gì?”

Chu Thương Thương vươn tay, đưa tới trước mắt Tô Dần Chính: “Bị trầy chút da.”

Sau Hoa Câu còn đặc biệt mong mỏi chạy đến trước mặt Chu Thương Thương, nhìn cô hỏi: “Thương Thương, bạn cảm thấy bản thảo kia của mình viết thế nào?”

Chu Thương Thương nhìn Hoa Câu một hồi, nói: “Mình rất muốn đem bạn xé.”

Hoa Câu không nói gì ngưng nuốt, một khắc trước đó Tô Dần Chính cũng nói với cậu một câu giống như đúc: “Hoa Câu, tao thật muốn đem mày xé.”

Có tin đồn Chu Thương Thương là bạn gái của Tô Dần Chính, mấy người quen hỏi Tô Dần Chính về tính chân thật của việc này: “Hai người không phải thực cùng một chỗ chứ?” Tô Dần Chính một bộ dáng không thể nói, ánh mắt nhìn thì lại giống như thực nghi hoặc việc này như thế nào bị tụi bây biết vậy. Cũng có người quen hỏi Chu Thương Thương, Chu Thương Thương lắc đầu: “Không thể nào, chỉ là bạn bè.”

Một đôi như vậy, tất cả mọi người cho rằng Tô Dần Chính so với Chu Thương Thương thành thật hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.