Không Thể Không Yêu Ta

Chương 41: Bị đuổi giết




Kỳ thực, mặc dù cô vẫn cảm thấy mình là cô gái tốt, thế nhưng khắp nơi trên thế giới này đều có những cô gái tốt, khẳng định anh cũng đã gặp qua rất nhiều, tại sao là cô? Bây giờ cô là một người phụ nữ đã sinh đứa nhỏ, mà không phỉa đàn ông có tiền đều thích những cô gái trẻ sao?

Lãnh Dạ nghe ra nghi vấn, nhưng không có bao nhiêu phản ứng, mặc dù đây là vấn đề mà Bạch Tuyết không thể nghĩ ra, thế nhưng vấn đề này với anh lại không vì sao? Tình yêu giữa bọn họ là vượt qua ngàn năm, chôn giấu tình yêu gần nghìn năm, không từ ngữ nào nói hết, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, những thứ này đều là ý trời.

“Ý trời.” Lãnh Dạ thản nhiên trả lời.

Bạch Tuyết líu lưỡi!

Người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc như vậy lại tin ý trời sao?

Rất hoài nghi?

Hoài nghi tính chân thật trong lời anh, chẳng qua cuối cùng người ta cũng trả lời vấn đề phức tạp! Mặc dù cô không hài lòng lắm, bởi vì cô không biết trên trời có thần tiên thật hay không, cho nên cô không xác định mọi việc đều do ý trời định đoạt?

“Bạch Tuyết? Bạch Tuyết, thật sự là cô, thật trùng hợp, đã lâu không gặp cô.” Đối diện một nam một nữ đi tới.

Ngẩng đầu lên, thực sự càng không muốn gặp, lại càng xuất hiện! Người tới chính là thư ký trưởng đã từ chức của Đoan Mộc, chị họ Dương Phỉ-- Hồ Phương.

“Xin chào.” Bạch Tuyết lễ phép nói một câu, không có ý định nói chuyện với cô ta.

Mặc dù cô không biết tại sao thư ký trưởng lại rời khỏi công ty, thế nhưng, cô biết người phụ nữ này không phải người tốt!

“Thế nào? Trợ lý Bạch lại đổi đàn ông sao?” Hồ Phương không khách khí nói, hoàn toàn không có để ý Lãnh Dạ ngồi đối diện Bạch Tuyết, nếu như cô ta nhìn thấy người đàn ông ăn cơm cùng Bạch Tuyết là tổng giám đốc tập đoàn Lang thị, nhất định cô ta sẽ tránh càng xa, tuyệt đối không dám trêu chọc Bạch Tuyết, bởi vì Hồ Phương đã làm thư ký nhiều năm cho Đoan Mộc, tất nhiên cô ta biết rõ Lãnh Dạ, còn biết tổng giám đốc Đoan Mộc của mình rất sợ Lãnh Dạ, Đoan Mộc cũng không dám trêu chọc người đàn ông này, đương nhiên cô ta lại không dám trêu chọc loại nhân vật nguy hiểm này.

Chỉ là, cô ta xem nhẹ người đàn ông đối diện Bạch Tuyết.

Lãnh Dạ ngồi quay về phía Bạch Tuyết, Bạch Tuyết vừa vặn đối mặt với Hồ Phương.

“Cô cô nói bậy bạ gì đó?” Bạch Tuyết nổi giận, người phụ nữ đáng ghét này lại dám nói hươu nói vượn trước mặt người đàn ông của cô, người đàn ông của người khác cô không biết, nhưng cô rất rõ ràng, Lãnh Dạ rất keo kiệt, rất bá đạo, anh không cho phép người phụ nữ của mình bị người khác khi dễ, mà Hồ Phương này nói bậy muốn hại chết cô như thế!

“Tôi nói bậy sao? Trong nhà của cô nuôi một người đàn ông, trong công ty còn chơi đùa với một người đàn ông, không ngờ bên ngoài cô còn có đàn ông khác! Vô sỉ.” Hồ Phương tùy ý nhìn lướt qua Lãnh Dạ.

Đầu tiên cô ta nghiên cứu cách ăn mặc của người đàn ông này, cho nên mặc dù Lãnh Dạ một thân đều là trang phục do nhà thiết kế làm riêng, không biết tại sao không có ký hiệu, thậm chí phong cách hết sức hưu nhàn. Cho nên nhìn qua, Hồ Phương cũng không có nhìn lần thứ hai.

Thời đại này đàn ông chút giá trị con đều tây trang giày da, ai còn mặc một thân hưu nhàn ra ngoài.

Hồ Phương chỉ đơn giản liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái, hơn nữa lực chú ý lại ở trên quần áo của anh.

Bạch Tuyết nổi trận lôi đình.

Đôi bàn tay nắm chặt trắng như phấn, thế nhưng, trên mặt lộ ra mỉm cười.

“Ha ha, Hồ tiểu thư thực sự là lợi hại, vậy mà cô cũng biết, tôi thấy cô làm thư ký trưởng thật sự là đáng tiếc, cô hẳn nên làm paparazzi đi, chuyên môn đào móc scandal, nói không chừng một ngày nào đó cô sẽ đào đến chỗ tôi, đến lúc đó tôi sẽ từ bi giúp cô thêm đất!” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.

“Hồ ly tinh, bề ngoài thanh thuần quả nhiên là giả bộ! Cô dùng cái túi da như vậy lừa gạt bao nhiêu đàn ông rồi?” Hồ Phương bỗng trở thành người đàn bà chanh chua trách cứ Bạch Tuyết.

“Đây là chuyện của tôi, có liên quan tới cô sao? Còn mỹ nam bên cạnh này là người đàn ông của cô sao?” Bạch Tuyết ưu nhã đưa tay chỉ chỉ Lãnh Dạ nói.

“Phi -- “

“Nhân viên phục vụ, vứt hết phần của tôi đi, có một con ruồi bay vào! Thật buồn nôn!” Bạch Tuyết bưng đồ ăn trước mặt mình lên lạnh giọng nói.

“Cô --” Hồ Phương tức giận, ủy khuất nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.

“Ngoan, em qua bên kia ngồi xuống, anh trút giận thay em.” Người đàn ông đưa Hồ Phương sang bên cạnh ngồi. Sau đó lại trở lại trước mặt Bạch Tuyết.

“Vị tiên sinh này, anh đã cũng nghe được cô hái này có nhiều đàn ông như vậy, vì sao còn muốn dây dưa với cô ta? Nếu như là tôi, nhất định sẽ cho cô ta hai cái tát! Sau đó vứt cô ta đi!” Người đàn ông nhìn Bạch Tuyết nói, lại không có nghiêm túc quan sát người đàn ông đối diện Bạch Tuyết.

Anh ta đã phạm vào một lỗi lầm lớn!

Thế nên nhất định phải nhìn vào mắt đối phương nói, mặc dù không nhìn mắt cũng phải nhìn đối mặt đối phương nói!

Nếu không chết như thế nào cũng không biết!

Anh ta lờ đi Lãnh Dạ, lại nhằm vào Bạch Tuyết, chẳng biết người đàn ông bị lờ đi còn khủng khiếp hơn so với người phụ nữ này!

“Vậy sao? Nhưng tôi thật muốn hung hăng cho anh mấy cái tát thì anh mới có thể hài lòng thì phải?” Lãnh Dạ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy, xoay người, đối mặt với bạn của Hồ Phương.

Đương nhiên Hồ Phương ở xa cũng nhìn thấy người đàn ông đứng lên là ai? Lãnh tổng, tổng giám đốc tập đoàn Lang thị.

Tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Anh ta lại có thể ở cùng một chỗ với Bạch Tuyết?

Thảm!

Đã gây họa!

Nhưng mà, người đàn ông đi cùng cô ta còn thảm hại hơn, anh ta khiếp sợ nhìn Lãnh Dạ.

“Tổng tổng giám đốc, là là ngài đang dùng cơm...” Trong nháy mắt người đàn ông trông như chuột chạy qua đường, bị dọa run lẩy bẩy.

“Đứng yên.” Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.