Không Thể Động

Chương 56: Đôi mắt của chim ưng




Tôi xuống nhà,ko biết tự nãy giờ 4 người ngồi với nhau nói gì nữa. Nhưng mà kệ đi, nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi là thấy kích thích rồi. 

- Bác nghe nói con bị dị ứng hải sản nên hôm nay kêu cô Muối nấu đồ dễ để con ăn. 

- Dạ, con cám ơn! Nhưng mà mọi người thích thì cứ ăn thôi bác, con cũng dễ tại con dị ứng thôi. 

Cảm giác dịu xuống cả chục lần khi má Vinh nói vậy, ít ra bác ấy cũng có chút quan tâm mình, nhìn ông Vinh thấy ổng chớp mắt đểu cán. Rồi cả nhà ngồi vào bàn ăn, nghe đâu cô nấu ăn người Hoa, ngày xưa làm trong nhà hàng nổi tiếng luôn, sau cô bị phỏng dẫn tới mờ mắt và nhà hàng có cho cô 1 số tiền hưu non chữa mắt rồi cô nghỉ, xong má anh Vinh có quen biết mới thuê cô về chủ yếu là nấu ăn thôi, món nào cũng biết chế biến hết, má anh Vinh ưng lắm. Hèn gì đồ ăn món nào món nấy ngon quá chừng. 

- (Ba Vinh)Bé Dung ăn thấy vừa miệng ko con?

- Dạ ngon quá bác! 

- Uhm, ăn nhiều đi con.

- Dạ. 

Ăn trưa xong cả nhà lại ăn thêm chè hạt sen cho mát nữa, cứ như thực đơn ăn trong nhà hàng, đồ ăn thì tới 3 4 món nhưng đúng là đầu bếp có khác, cổ nấu món nào cũng ít ít vừa ăn ko có làm cho bị ngán. 

- (ba Vinh)Thằng Vinh nó cũng có nói chuyện 2 đứa, mà nó cũng hàng 3 tới nơi rồi, gia đình cũng ko cấm cản, nhà cũng nghe chuyện nó qua nhà con thưa chuyện. Thôi để mẹ nó đi coi ngày có gì qua nhà con hỏi chuyện luôn. 

- … Dạ....

- Nhưng trước khi đám hỏi thì sẽ có 1 cuộc gặp để giao lưu, mẹ con thường rãnh ngày nào con?

- Dạ mẹ con thì ngày nào cũng được hết, tại trong cửa hàng cũng ko có nhiều việc lắm.

- Uhm vậy con về hỏi mẹ con để 2 bác sắp xếp nha con.

- Dạ 

Tôi nhìn qua Vinh, ánh mắt của gã sung sướng đá đá chân tôi. Kể ra nhà Vinh cũng sướng, người làm lo hết ko động tay chân gì hết. Nhưng nghĩ lại ko biết má anh Vinh khó tới cỡ nào nữa. 

Khi tôi chuẩn bị ra về rồi, chị Vân có cầm 1 bọc đồ lớn đưa tôi. Tôi đang còn ko biết gì thì má anh Vinh nói là quà ra mắt, gửi cho mẹ tôi. Yến sào và đông trùng hạ thảo, hoành tráng ghê.

Tôi ngại nhưng cũng nhận chứ đâu dám làm phật lòng người lớn. Tôi thưa 2 bác và 2 chị em ra về. Leo lên xe ngồi lòng mới nhẹ nhõm, mặt dù cuộc gặp ko tới nổi thảm họa nhưng mà lòng tôi cứ đau đáu. Nhà Vinh nhìn cũng ko phải thuộc hàng đại gia gì mà sao đời sống cao dễ sợ. 

- Giờ đi bệnh viện luôn hả em?

- Uhm, anh chở em qua Từ Dũ dùm.

- Giờ này người ta có nghỉ trưa ko?

- Thôi vô sớm bốc số chờ anh ơi, em khó chịu lắm.

Vinh chở tôi tới Tù Dũ, lấy số và vào khám. Tôi có nói với bác sĩ trường hợp nạo thai mấy năm trước và tình trạng tái đi tái lại viêm âm đ*o. Bác sĩ kêu tôi cởi 2 quần và lên giường nằm. 

- Em có gia đình rồi chưa.

- Dạ chưa 

- Em có quan hệ tình dục ko?

- Dạ có bác ….

- Em ko sử dụng bao cao su phải ko?

- Dạ…

- Ồ, cái này gay rồi, hiện em bị ra khí hư và ngứa lắm phải ko?

- Dạ 

- Em có xài dung dịch phụ khoa hay băng hằng này ko?

- Dạ có xài cả 2. 

- Chậc, ko được rồi, em viêm lộ tuyến nặng quá, phải gấp đi làm vài cái xét nghiệm, chắc phải chữa bằng phương pháp đốt quá em ơi! 

- Dạ đốt gì bác?

- Thôi em xuống đi, rồi ra phòng ngoài chờ chị chút. 



Rồi bác sĩ giải thích để dứt bệnh viêm lộ tuyến, ngăn ngừa nguy cơ ung thư cổ tử cung. Hiện tại có 2 phương pháp dứt điểm là đốt lạnh và đốt điện. Nhìn thấy tôi sợ sệt hoang mang, bác sĩ giải thích dễ nhất để tôi hiểu, đốt lạnh mắc tiền hơn vì phương pháp giống như khử trùng và diệt viêm bằng nước đá vậy, ko để lại sẹo lồi như đốt điện ….Sau khi nghe bác sĩ nói, người ta càng giải thích tôi càng sợ chết được. 

- Ủa, vậy có bị ung thư ko bác?

- Bây giờ em làm pab, sinh thiết, thử máu, siêu âm có kết quả cầm tới đây gặp chị. Nếu được chị sẽ cho em 1 cuộc hẹn. 

- Dạ, nhưng em sợ quá.

- Đó là phương pháp tốt nhất bây giờ, phát hiện hơi trễ nhưng mà vẫn chưa tới nỗi nào, với kinh nghiệm chị nghĩ em ko bị đâu. Nhưng phải làm đúng các bước như chị nói. 

- Em sợ quá.

- Em cố gắng lạc quan chút, rồi có kết quả cầm đến gặp chị. Bây giờ chị sẽ viết giấy giới thiệu cho em. 

Tôi lặng lẽ nặng nề lắm, cầm sổ khám bệnh và cái giấy giới thiệu. Vì hôm nay trễ rồi, mai tôi sẽ quay lại để kiểm tra. Buồn và lo muốn bệnh luôn, ko nghỉ ngợi được gì nữa cả, tôi quên luôn buổi gặp mặt hôm nay. 

- Có sao ko em?

- Có, ngày mai em phải đi nữa, phải khám và xét nghiệm nhiều thứ! 

- Anh chở em đi.

- Thôi, mai em đi sớm lắm ko sao đâu. 

- Anh chở đi, sớm là mấy giờ?

- Thôi, bây giờ em chỉ muốn về thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.