Không Thể Động

Chương 50: Trở về với chủ




- Thượng Cung Thiên, anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì, tốt nhất là anh nên thật thà cho tôi!

Di Di uy hiếp nói, trên người là bộ váy khi nãy, bốn tên đàn ông đã bị cô làm cho muốn đi bệnh viện.

- Ồ, ra cô cũng thông minh?

- Thượng Cung Thiên, anh buồn không? Nhạc Nhạc mất rồi, anh đau khổ chứ?

Di Di nhìn Thượng Cung Thiên nói, aiz. Hắn ta đúng là biến thái! ='=

- Tất nhiên, Nhạc Nhạc đi rồi, con tôi cũng đi mất. Chỉ còn tôi...

- Thượng Cung Thiên, tại sao? Anh lại muốn hành hạ tôi?

- Là cô đã cướp mất cô ấy...Là cô...

- Tôi biết, nhưng, sát nhân chân chính không phải tôi!

- Tôi biết, cô muốn nói là kẻ đã đẩy Nhạc Nhạc.

- Không! Là mẹ anh! Là mẹ anh ép tôi, là mẹ anh thiết kế Nhạc Nhạc tai nạn.

- Mẹ tôi sao?

- Thượng Cung Thiên, tôi mệt quá rồi, tâm lý anh không ổn định. Vì vậy, tôi mong anh hãy bình tĩnh, nhé? Tôi sẽ dúng 6 ngày còn lại đế đưa anh chứng cứ, anh nên bình tỉnh.

.

.

.

Được rồi, tôi cũng mệt rồi. Mệt quá~

Haiz, tôi cũng mệt muốn chết, đang yên ổn lại phải về hiện đại, dính vào hắn ta - kẻ không bình thường. Vụ án khùng khùng nào đó nữa. Ôi~ đầu của tôi.

Di Di mềm lòng, đem anh ôm vào lòng.

- Thượng Cung Thiên, tôi muốn anh nhớ, tôi không phải kẻ giết Nhạc Nhạc, anh phải nhớ.

- Ừ.

- Phải nhớ, không được đối xử với tôi quá đáng, tôi không hề có tội!

- Ừ.

- Nhạc Nhạc rất hiền lành...

- Cô ấy cũng nói, cô không phái kẻ giết Nhạc Nhạc...

- Thượng Cung Thiên, anh yêu Nhạc Nhạc không?

- Yêu, Nhạc Nhạc chết rồi.

- Không, cô ấy chưa chết. Anh có thấy nhớ cô ấy không? Có thấy cô ấy như đang ở bên không? Có cảm nhận được cô ấy đang ở đây? Có thấy trái tim anh cô ấy luôn ngự trị không?

- Ừ, cô ấy luôn ở trong tim tôi. Cô ấy không chết.

Anh không biết sao thấy mệt mỏi, mà giọng cô lại có thể làm lòng anh yên ổn, làm tâm anh tĩnh lại. Có lẽ anh đã quá cố chấp.

- Đừng khóc...

Di Di đau lòng lau mắt anh, coi anh như người mà cô yêu nhất đối đãi.

- Bây giờ anh đưa tôi về nước nhé?

- Được.

- Anh nên lấy lại phong độ, cô ấy sẽ buồn lắm nếu thấy anh trở nên khùng khùng như thế này!

- Cô dám nói tôi khùng!?

- Ha ha! Anh nên đối xử với tôi như người bạn đi! Tôi cũng chẳng làm gì sai mà bị anh dọa đến muốn tâm thần.

- Tôi sẽ giúp cô, bà ấy thật quá đáng.

- Vì bà ấy vốn không phải mẹ ruột anh...

Còn Nhạc Nhạc bị bà ta làm cho như thế nào lại lên giường với bố anh, bà ta mới làm như vậy...

Di Di thầm nói, cô cảm thấy thực mệt mỏi. Mọi chuyện đang đợi cô lật ra, thật đau đầu.

Lên trên phòng, cô đơn giản tắm rửa qua loa, leo lên phòng mà ngủ .

- Cảm ơn..

Hắn lý nhí nói với cô, thật ra, bản thân hắn chỉ đang hơi khủng hoảng tinh thần thôi.

Ai! Không nghĩ nữa! Cô sẽ mau mau giải quyết việc này!

Nhất định phải sống thật tốt! Thượng Cung Thiên . . .

Thượng Cung Thiên nhíu mày, dạo này tâm trạng anh rất bất ổn, là do Nhạc Nhạc mất sao? Anh buồn bã mỉm cười, mình lại lụi bạo như vậy, xấu xa như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.