Không Thể Động

Chương 47: Luật thi phi lí




Ôi, từ ngày hắn bỏ đi đã trôi qua 3 tuần rồi...

Cô cứ ở đây trong lo sợ thì chết mất!

Trên người cô là chiếc váy xuông rất thoải mái, hôm đó không biết sao hầu nữ lại đưa cô đồ lót, băng vệ sinh, hai chiếc váy...huhu, dù sao cũng yêu chị ấy quá!

Rốt cụôc thì khi nào hắn ta mới 'trừng phạt' cô? Cô không muốn ở đây chút nào!! T^T

Buổi tối, cô vươn vai một cái, đắp chăn đi ngủ.

Gần ba tuần ở đây, cô sớm đã không phòng bị lắm, cô nghi ngờ, hắn ta muốn nuôi cô thành bà béo sau đó đem cắt thịt rồi làm đồ ăn !=__=

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngoài trời âm u, dạo nay rất hay có mưa, cô run cầm cập ôm lấy chăn rồi ngủ.

Huhu, cầu mong, ông không đánh chết con...thương cho con nhé? Con ngủ đây..

Bầu trời vẫn mưa to dữ dội, tiếng sấm tiếng chớp thi nhau tranh tài, lâu lâu lại đùng đoàng một cái cho hả hê.

Di Di vẫn ngủ ngon lành, cả cơ thể vô thức cuộn lại cho ấm áp.

'Cạch'

Thượng Cung Thiên bước vào phòng, mắt nhắm mắt mở mở cửa, căn phòng tối đen như mực, hắn cũng mệt không muốn bật đèn, liền bước tới giường vừa đi vừa cởi áo cho thoát cái khó chịu, chui vào giường ngủ.

'Phịch'

Cả người của hắn to lớn nằm lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Nhạc, không có em bên cạnh, anh rất cô đơn...

Di Di cảm nhận có hơi thở ấm áp, mùi hương quen thuộc của Thiên liền tự nhiên nhào vào...

-------

Cô ngồi trên giường, tối rồi, tại sao Thiên lại không về nhà?

Cô đã chuyển tới nhà anh vì không muốn sống trong căn nhà của cô ta, suốt gần 1 tháng (thời gian ở đây nhanh hơn) càng ngày anh càng xa cách cô.

Cô vẫn chưa nói gì về 'sự thật' với hắn, nhưng tại sao? Anh lại càng ngày càng như vậy? Cô đã làm sai điều gì?

Trong căm phòng xa hoa, cô gục mặt xuống đầu gối. Tiếng nức nở bắt đầu vang lên trong căn phòng to lớn.

Cô sắp kiệt sức với tình yêu của mình rồi, cô có nên tiếp tục yêu anh?

Ngày mai, cô phải đi đâu đó lấy lại tinh thần, mệt quá...

Cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ, dạo này, cô ngủ rất nhiều, rất sớm...đợi anh đã muốn chán chường, muốn bỏ cuộc. Vì vậy, cô không nhất thiết phải đợi anh nữa.

Thượng Cung Thiên bước vào nhà, bây giờ là bao nhiêu giờ rồi? Quản gia đỡ hắn vào nhà. Chân hắn đứng trước cửa phòng, chậm chạp bước vào.

Di Di, em là người anh thương nhất, vì sao? Đột nhiên anh lại không còn cảm giác gì nữa?

Thượng Cung Thiên đem cô vào lồng ngực, nhìn khuôn mặt cô, vẫn như vậy, còn cả đứa con của anh nữa.

Nhưng, cái cảm giác không nên có ấy là ở đâu ra?

Chẳng lẽ, hắn là kẻ vô tâm? Đã không còn thương cô nữa?

Bàn tay to lớn sờ vào bụng cô, cảm nhận từng chút di chuyển, lòng hắn lại dâng lên niềm hạnh phúc cùng vui vẻ.

Chỉ có ở đây, hắn mới cảm nhận được, Di Di là người hắn yêu thương nhất...

Tiểu Linh chào baba xong lại nằm ngủ.

Hắn đói quá, mẹ toàn cho hắn ăn thứ gì không ah, hại hắn đau muốn chết.

Sao dạo này, mẹ lại không chăm sóc hắn nữa? Mẹ không yêu hắn sao?

Hắn buồn bã nằm ngủ, baba...hắn thấy thật khó thở...hức hức..

Ông quản gia về phòng, bà vợ hiền giúp ông lấy áo treo một bên.

- Ông này, sao cô chủ lại muốn giết đứa con?

- Bà nói bậy gì vậy? Để ông chủ cùng phu nhân biết, chúng ta sẽ không hay ho.

Bà vợ ấm ức, dạo này, cô chủ toàn dặn bà nấu những món ăn dễ làm sẩy thai đứa bé, cũng đã mấy tuần rồi, bà lo cho đứa bé quá.

Phải lén nói với ông chủ đi khám thai mới được!

Tính tình phu nhân sao lại ác độc như vậy? Đã quyên răn mà còn đe doạ bà!

Thật không hiểu được! Cả ông chồng nữa, sao lại bao che cho 'mụ phù thuỷ' kia?

>>>>>>>>>>>>>>>>

Ah, về diễn biến sẽ hơi nhanh, tớ sẽ tua những phần quan trọng, chứ hôm nay ăn ngủ hôm tiếp ăn ngủ...=___= chẳng có gì hay ho cả, đúng không?

Như vậy tốn nhiều thời gian của tớ và các nàng nữa!

Round_dumplings.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.