Không Thể Động

Chương 43: Best fiend và góc tâm sự




Di Di tỉnh lại, đây không phải phòng của Thiên.

- Di Di, em tỉnh rồi?

Thượng Cung Thiên nhìn vợ mình mở mắt liền vui vẻ hỏi han.

- Thiên?

Hở? Cô nói được? Vậy, đây không phải là thế kỷ 21?

Lòng cô không khỏi lộp bộp. Nhưng rồi nhanh chóng ôm chặt lấy Thiên. Anh ấy là Thiên, ấm áp như vậy chỉ có Thiên!

Cô hoảng sợ nhớ lại...

Một người đàn bà đến gặp cô, lúc đó cô vừa bị 'Thiên' đá ra khỏi phòng khách sạn lúc cô muốn lên giường với anh ấy. Tình hình xấu hổ cực kỳ, bà ta là mẹ của 'Thiên' yêu cầu cô 'quyến rũ' anh và làm cho Nguyễn Nhạc - cô nhân viên nào đó đang có con của anh không xuất hiện trước mặt con trai bà.

Tất nhiên, dù cô có mê thượng 'Thiên' đến mức nào, cô cũng không thể đồng ý được, nhưng....

Mẹ nuôi cô vô tội. Tiệm bánh nhỏ của bà ấy bị mẹ 'Thiên' đem ra uy hiếp cô, cô biết nếu không có nó, mẹ nuôi cô sẽ rất buồn, đó là quà tặng của con trai đã mất củabà tặng bà.

Hơn nữa, trái tim cô đã muốn trao cho 'Thiên' cô tin tưởng, ông trời cho cô đầu thai kiếp khác, gặp anh và muốn cô và anh có kết cục tốt đẹp. Cô vẫn tin là vậy.

Điên cuồng mọi thủ đoạn để có được trái tim anh.

Nhờ mẹ anh mà được làm thư ký riêng cho anh.

Nấu ăn.

Chăm sóc.

Tặng bánh gato.

Thiết kế đụng chạm.

Những hành động đó, tôi thực hiện rất thành thục, suốt hai năm làm tình nhân bên anh mà.

...

Nhưng hình như ấn tượng tốt của anh về cô càng ngày càng xấu. Đến tận khi cô phát hiện không thể thay thế Nguyễn Nhạc, hừ vẫn là cái tên đó, con ả đó còn cả con cô ta nữa.

Tôi phát điên lên. Uống rượu giải sầu, lái xe không cẩn thận đâm vào cô ta.

Tôi cũng chẳng hiểu sao cô ta lại lao ra đường như vậy chỉ vì môut con mèo =__=.

Lúc đó.

Tôi hoảng hốt tột cùng, có lẽ, cô đã rất sai lầm...

Máu, toàn thân cô ấy đều là máu, đứa con của cô ấy...

Tôi khóc, không rõ vì điều gì.

Tay tôi không lại xe nữa, đứng im nhìn anh ở quán tạp hoá gần đó đau khổ chạy lại đưa cô ta đi cấp cứu.

Tôi sợ sệt lái xe về nhà, cả hai ngày đều ngồi một chỗ, hình ảnh cô ấy nằm giữa đường, máu chảy nhuộm đỏ chiếc váy cô ấy đang mặc mà tâm thần rối loạn.

Anh ta đến nhà tôi, khi đó anh ta đã nhìn thấy tôi khi tôi xuống xe định đưa Nguyễn Nhạc đi bệnh viện.

Tra hỏi tôi, tôi muốn biện minh. Rằng đó không phải tôi cố ý, chỉ là do cô ấy tự mình lao ra.

Nhưng...

Không thể nói gì cả, vì sao vậy??

Hắn ta biết thế, điên cuồng đánh đập tôi, ném tôi cho bọn man rợn cưỡng hiếp...

Lúc đó, tôi sâu sắc biết, đó không phải Thiên, kẻ lạnh lùng đó không phải Thiên. Thiên của cô là người đàn ông ôn nhu cùng ấm áp đến nhường nào...

Sau đó, cô bị nhốt trong một căn phòng trắng, không hiểu sao nhìn màu trắng tôi lại nhớ đến chiếc váy của Nguyễn Nhạc. Càng hoảng hơn khi biết cô ấy đã chết, đứa con cũng không sống sót.

Tôi ở đó, liên tiếp gần năm ngày không ăn uống, hoảng hốt liền ngất đi.

Tỉnh dậy đã ở đây. May mắn, cô đã trở về...

>>>>>>>>

Ách, câu chuyện là vậy ạ!

Cảm ơn mina đã đón đọc!

Di Di sẽ về sớm thôi, hạnh phúc sẽ đến với cô.

Vì có tác giả mà, hihi!!!

Round_dumplings.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.