Không Thể Động

Chương 40: Phá phách




Lâm Hồ Hiên tháng 11, tuy không có hoa sen phủ đầy mặt hồ bát ngát nhưng lại có lá liễu rủ khẽ lay động trên mặt nước, hòa cùng với lá sen trong hồ, lặng lẽ hít thở dưới sắc trời chiều đang tối dần.

Bao phu nhân chọn căn phòng rộng lớn nhất ở đây làm địa điểm tổ chức tiệc rượu đêm nay. Căn phòng này không giống với thuyền hoa bập bềnh giữa hồ lần trước, căn phòng này vừa trang trọng lại vừa khí khái và đậm chất cổ xưa, ở giữa còn treo một bức tranh chữ với nét chữ như rồng bay phượng múa: “Chí đạo vô nan, duy hiềm giản trạch.”[1]

[1] Đường đi không khó, chỉ sợ phải lựa chọn.

Nói là tiệc rượu nhưng thực tế chỉ là bữa cơm tối có sự góp mặt của tầng lớp quản lý cao cấp của hai phòng khám mà thôi. Tính toán xong xuôi đâu ra đấy, cùng lắm cũng chỉ đến mười người tham dự, dường như quy mô hơi nhỏ.

Nha khoa Hạo Khang đóng vai trò chủ nhà, Bao Hoài Đức và các nhân viên quản lý cao cấp của ông đã có mặt từ lâu. Nhân lúc nha khoa Bác Văn chưa tới, ông Bao Hoài Đức đưa mắt nhìn các cấp dưới của mình, nói ngắn gọn: “Tôi biết các cô cậu rất ngạc nhiên khi tôi đưa ra quyết định hợp tác với nha khoa Bác Văn, thực ra đây không phải suy nghĩ bột phát mà tổng giám đốc Lưu cũng biết tôi và ông chủ của Bác Văn sớm đã bàn bạc nhất trí với nhau nhưng vì thời cơ chưa chín muồi, hơn nữa cũng có một số điều kiện chúng tôi vẫn còn bất đồng quan điểm.”

“Dĩ nhiên, cho dù trước kia như thế nào, thì bây giờ chúng ta đã đạt tới chiến lược mang tính liên minh hai bên cùng có lợi. Dưới sự liên minh mới mẻ này, hai phòng khám nha khoa chúng ta sẽ cùng tạo ra một con thuyền nha khoa mẫu mực, thu về lợi nhuận lớn hơn nữa.”

Nói đến đó, ông Bao Hoài Đức đưa mắt liếc mọi người: “Nếu quan hệ giữa chúng ta và nha khoa Bác Văn đã được đưa lên một tầm cao mới thì hãy xóa bỏ tất cả những hiểu lầm từng xuất hiện trước kia, đừng nhắc lại nữa.” Nói xong ông còn nhìn Đặng Vĩ và Du Thiên Dã: “Tôi phải nhắc trước hai cậu, Trần Lãng là thành viên hội đồng quản trị của nha khoa Bác Văn, hôm nay con bé cũng đến.”

Đặng Vĩ ồ một tiếng, tất nhiên sắc mặt Du Thiên Dã thay đổi rất nhanh, nhưng anh vẫn lặng thinh.

*

Lúc đó Bao Huân không có mặt trong phòng, anh ở trong một căn phòng nhỏ khác, hỏi Bao phu nhân bằng vẻ thắc mắc: “Ông già bày trò quỷ quái gì thế? Sao tự nhiên lại bày trò liên minh với nha khoa Bác Văn?”

Bao phu nhân nhìn con trai bằng ánh mắt chột dạ, hồi lâu sau mới nói: “Con trai, đừng trách mẹ, lần trước Trần Lãng đến Lâm Hồ Hiên ăn cơm, mẹ đã nghe thấy chuyện Vu Bác Văn là cậu của nó.”

Bao Huân ồ một tiếng: “Thế thì sao?”

Ánh mắt của Bao phu nhân hơi lẩn tránh: “Thấy con để ý Trần Lãng như vậy, thành ra mẹ cũng thấy tò mò bèn sai người đi điều tra thì phát hiện Vu Bác Văn đã chuyển một khối lượng cổ phần khá lớn của mình sang cho Trần Lãng.”

Gương mặt Bao Huân dần co rúm lại: “Thì sao?”

Bao phu nhân thở dài: “Con trai, con đúng là yêu người ta đến mụ mị đầu óc rồi, chẳng ai có thể chuyển một khối lượng cổ phần lớn như vậy sang cho cháu ngoại của mình cả, trừ khi Vu Bác Văn là kẻ ngốc. Vì thế chắc chắn có uẩn khúc trong chuyện này.”

Bao Huân nhìn thẳng vào mắt mẹ mình: “Mẹ còn điều tra được gì nữa?”

Bao phu nhân lấy dũng khí nói tiếp: “Tất nhiên mẹ điều tra được Trần Lãng chính là con gái ruột của Vu Bác Văn.” Nói xong, thấy sắc mặt nghiêm túc nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên của Bao Huân, bà không khỏi thở dài: “Mẹ cũng đoán được là con biết mọi chuyện.”

Bao Huân chắp nối từng mảnh nhỏ trong câu chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, anh đã lờ mờ đoán ra điều gì đó, hàng mày liền chau lại xoăn tít: “Mẹ đừng nói với con là trong một phút yếu lòng, mẹ đã nói hết mọi chuyện cho ông già biết đấy nhé!”

Bao phu nhân đành gật đầu, bà nghe thấy Bao Huân nói tiếp: “Thực ra bố đã biết thân phận của Trần Lãng lâu rồi đúng không? Thế nên to chuyện đến vậy mà ông ấy không thèm ra mặt. Chỉ cần mọi chuyện phát triển theo chiều hướng đem lại lợi ích cho ông ấy, ông ấy sẵn sàng coi như không biết gì.”

Bao Huân càng nói càng kích động: “Nếu con đoán không lầm, vì tất cả mọi sự tình nghi đều hướng vào Trần Lãng và quan hệ của cô ấy với nha khoa Bác Văn nên mới làm kinh động đến Vu Bác Văn. Để rửa sạch nghi ngờ của mọi người đối với Trần Lãng, ông ấy mới nhún nhường thỏa hiệp, nhanh chóng đạt tới chiến lược liên minh với nha khoa Hạo Khang.”

Bao phu nhân tuy chưa hết lo ngại nhưng vẫn cố giải thích: “Kỹ thuật của Hạo Khang tuy đứng đầu nhưng còn lâu mới đạt tới thị phần như của Bác Văn, đó cũng chính là nguyên nhân tại sao nha khoa Bác Văn có thể thu hút vốn đầu tư một cách thuận lợi, còn Hạo Khang thì luôn thất bại.”

Bao Huân bắt đầu hiểu được lối suy nghĩ của những con cáo già: “Con hiểu rồi, nha khoa Bác Văn có quá nhiều chi nhánh nên chất lượng của họ không được đảm bảo. Còn Hạo Khang thì hoàn toàn ngược lại, khó khăn trong việc mở rộng vốn, điểm này cũng là nguyên nhân cơ bản thúc đẩy hai bên bắt tay nhau hình thành chiến lược liên minh cả hai cùng có lợi. Nhưng bây giờ hãy bỏ qua chút lợi lộc nha khoa Hạo Khang có thêm được, mấy người làm vậy thật chẳng khác nào ‘bọ ngựa đi trước, ve sầu theo sau’, chẳng quang minh lỗi lạc chút nào!”

Bao phu nhân lặng lẽ nhìn Bao Huân: “Con trai, thực ra con mới chỉ nhìn nhận bề ngoài sự việc thôi. Con đừng coi thường con cáo già Vu Bác Văn, để đạt tới chiến lược liên minh với Hạo Khang, chuyện của Trần Lãng chẳng qua chỉ là chất xúc tác mà thôi, ông ta chắc chắn vẫn suy nghĩ trên nhiều phương diện khác nữa. Còn về bố của con, ông ấy hoàn toàn không bỉ ổi như con nghĩ đâu, bốn mươi tuổi ông ấy mới bắt đầu tạo lập công ty của riêng mình, có thể nói đã trải qua rất nhiều thăng trầm, vất vả lắm mới kêu gọi được vốn đầu tư của nước ngoài thành lập nên nha khoa Hạo Khang. Vì thế đối với ông ấy, Hạo Khang còn quan trọng, còn đáng quý hơn cả tính mạng.”

Bao Huân giận hờn nói: “Đúng là rất đáng quý, còn đáng quý hơn cả hạnh phúc của con trai ông ấy!”

Bao phu nhân nhẫn nại nói: “Bố mẹ không phản đối con qua lại với Trần Lãng, ngược lại, nếu hai đứa thật lòng yêu thương nhau, bố và mẹ sẽ ủng hộ hết mình.” Ngẫm nghĩ một lát, bà cẩn thận bổ sung thêm: “Nhưng qua sự quan sát của mẹ trong thời gian gần đây, con bé Trần Lãng ấy điểm nào cũng tốt, nhưng con bé không hề có tình cảm gì với con.”

Mặt Bao Huân biến sắc: “Bị mẹ quấy rầy như vậy còn có thể nảy sinh tình cảm khỉ gió gì nữa?” Nói xong, anh thấy vô cùng chán nản, bèn đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Chưa đi được vài bước, anh đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên ở cửa Lâm Hồ Hiên, đúng lúc trông thấy Vu Bác Văn dẫn Liễu Gia Tử và mấy người nữa tiến vào trong sân, bắt tay chào hỏi Bao Hoài Đức vừa ra tới nơi. Bao Huân cảm thấy xấu hổ nên chưa dám lại gần. Đến khi mọi người đều đã vào phòng hết, Bao Huân mới chậm rãi đi ra cổng chào của Lâm Hồ Hiên, đi dọc theo đường mòn trong vườn, cứ đi không có mục đích như vậy.

Khu vườn này từng là nơi vui chơi của Bao Huân, từng gốc cây ngọn cỏ ở đây đều đã quá thân thuộc với anh. Bao Huân đi tới một góc khá yên tĩnh, nỗi phiền muộn trong lòng càng muốn trút ra ngoài, chân không kiềm chế được bèn đá mạnh hòn đá vốn đang nằm yên trên đường về phía trước, không ngờ lại nghe thấy tiếng “á” rõ to vang lên từ bên đó. Giọng nói này rất quen, khiến Bao Huân giật mình.

Bao Huân vội bước về phía đó, bóng dáng thân quen xuất hiện ngay trước mắt anh, anh thấy Trần Lãng đang nhăn nhó ôm lấy cổ chân mình, miệng làu bàu: “Ai thất đức thế nhỉ, đến đi đứng cũng không thành thân!”

Bao Huân vừa mừng vừa tủi, anh đứng trước mặt cô, dịu giọng nói: “Tôi đấy.”

Trần Lãng thong thả đứng dậy. Thấy người đàn ông trước mặt với cơ thể tầm thước được phủ một vầng sáng ấm áp của ráng chiều, cô cũng nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không gặp, Bao Huân!”

Gần như chỉ cần nhìn qua, Bao Huân cũng nhận ra sắc mặt tiều tụy của Trần Lãng, lòng anh rất khó chịu nhưng miệng thì lại nói: “Có lâu lắm đâu, mới nửa tháng thôi mà.”

Trần Lãng cười ảm đạm, nhắc lại: “Hình như là thế, cũng mới có nửa tháng thôi mà, sao tôi lại cảm thấy thời gian dài đằng đẵng vậy nhỉ, có cảm giác sống một ngày bằng cả năm.”

Bao Huân suy nghĩ một lát rồi cố tình nói: “Đấy là vì cô nhớ tôi chứ sao!”

Trần Lãng cũng bật cười vì câu nói đó của anh: “Ừ, cứ cho là vậy đi, anh cũng vênh váo tự cao quá đấy!” nghĩ một lát cô hỏi tiếp: “Con đồi mồi của anh sao rồi? Không bị ốm chứ?”

Bao Huân thắc mắc: “Sao cô hỏi như vậy?”

Trần Lãng hừ hừ: “Mấy lần tôi cho nó ăn, nó đều dửng dưng chẳng nhiệt tình chút nào, có phải nó bị anh bỏ đói mấy ngày thảm thiết quá nên bị bệnh dạ dày rồi không?”

Bao Huân bị đánh trúng tim đen, thầm nghĩ: Con đồi mồi đâu có thảm thiết gì, lúc ở trong tay mẹ anh, nó chẳng khác nào một cậu công tử được ăn sung mặc sướng, cả ngày ăn uống no đủ thì cần gì quan tâm đến ai. Nhưng ngoài miệng thì nói: “Nó không sao đâu, chỉ hơi xấu hổ khi được gặp người đẹp thôi mà.”

Trần Lãng ồ một tiếng, bình tĩnh nói: “Phản ứng của nó đặc biệt nhỉ.” Chưa thấy ai xấu hổ mà lại dửng dưng không thèm để ý đến bạn, con đồi mồi này có thể xem là lần đầu tiên.

Bao Huân thật sự không muốn nói mãi đến chuyện con đồi mồi với Trần Lãng lúc này, bắt đầu hỏi bóng gió: “Sao cô lại ngồi đây một mình mà không vào trong?”

Trần Lãng chợt cũng nhận ra điều kỳ lạ bèn thắc mắc: “Không phải tất cả các quản lý cao cấp của cả hai phòng khám đều đang ngồi trong đó hay sao, sao anh lại loanh quanh ở đây? Trốn đi chơi một mình hả?”

Trần Lãng đâu biết sự đấu tranh trong lòng Bao Huân lúc này, chỉ thấy Bao Huân nhún vai một cách thoải mái: “Tôi có ở trong đó hay không không quan trọng, dù sao kết quả cũng được định sẵn như vậy rồi.”

Trần Lãng à một tiếng, lại nghe thấy Bao Huân hỏi: “Hôm nay cô đến với tư cách đại diện cho nha khoa Bác Văn đúng không? Đã đến rồi sao lại không vào trong?”

Trần Lãng trầm ngâm một lát, cuối cùng cất tiếng nói: “Tôi vẫn không mạnh mẽ như mình tưởng nên mới đi đến cửa đã thấy hối hận, có lẽ tôi nhát gan quá, hoặc là vẫn chưa dám đối diện.”

Bao Huân cũng im lặng, ánh mắt liếc về phía mặt hồ, bình tĩnh nói: “Cô đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm, có gì mà không dám đối diện?”

Trần Lãng ngước lên nhìn Bao Huân, chợt nở nụ cười tự giễu: “Lạ thật, sao anh lại tin tôi như vậy? Thế mà anh ấy lại thà chọn không tin.”

Tâm trạng Bao Huân cứ bấp bênh lúc cao lúc thấp, anh thầm nói: Vì lúc mới quen nhau, anh đã từng nghi ngờ em, đó là chuyện khiến anh áy náy đến tận bây giờ. Nhưng ngoài miệng lại nói khác: “Có cần tôi giúp không? Hoặc là cô có thể chủ động đến giải thích với anh ấy!”

Trần Lãng nhìn Bao Huân, lặng thinh không lên tiếng.

Bao Huân đánh giá Trần Lãng đang đứng ngay trước mắt mình, tuy không thể nói dáng người cô mảnh dẻ nhưng thực sự rất mỏng manh, dường như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng đủ để bay mất. Anh bèn đổi giọng nói chuyện khác: “Như thế chẳng giống cô chút nào. Trần Lãng mà tôi quen không sợ cường quyền, là người dũng cảm đấu tranh cơ. Sao bây giờ lại biến thành người sợ này sợ nọ, đến cả một việc nhỏ xíu như vậy cũng không dám làm?”

Trần Lãng khẽ cắn môi, chậm rãi lên tiếng: “Nhưng anh có biết mùi vị bị nghi oan nó như thế nào không? Giống như có ai đó dùng mũi dao khắc chữ lên lưng anh, qua bao năm tháng, cho dù nỗi đau dần tàn phai nhưng dấu vết đó thì vẫn cứ tồn tại mãi mãi, lúc nào cũng nhắc nhở anh.”

Bao Huân nhất thời không nói lại được cô, anh luôn có cảm giác mình cũng có liên quan đến tình trạng hiện nay của Trần Lãng, hơn nữa là hành vi “bọ ngựa đi trước, ve sầu theo sau” của bố đẻ mình, lòng anh uất nghẹn nhưng chỉ biết thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dùng hết khả năng của mình để giải oan cho Trần Lãng, để cô được trong sạch.

Trần Lãng nói tiếp: “Bây giờ không giống lúc trước. Có lẽ tôi quá để ý đến anh ấy nên mới sợ hãi và lo lắng đến mức này. Anh biết không, kể từ sau khi tôi rời khỏi Hạo Khang, anh ấy cũng không còn liên lạc với tôi nữa. Hôm nay gặp lại nhau bằng cách này có gì tốt chứ?”

Trái tim Bao Huân cũng đau đớn khôn cùng, anh lặng thinh hồi lâu mới khó nhọc cất lời: “Thực ra cô đừng suy nghĩ nhiều quá, ngoài việc cô bị hàm oan, bây giờ quan hệ giữa Bác Văn và Hạo Khang cũng khác xưa rồi, đâu có ai so đo những chuyện vớ vẩn trước kia? Vả lại, tuần trước Du Thiên Dã nằm viện suốt, tất nhiên không thể đến tìm cô.”

Trần Lãng ngỡ ngàng: “Du Thiên Dã nằm viện? Từ bao giờ? Sao tôi không nghe ai nói gì?”

Nhìn nét mặt không biết phải làm sao của Trần Lãng, Bao Huân thầm than trong lòng: tất nhiên là vì người nhà em rất thương em, sợ em bị tổn thương lần nữa nên không ai nói chuyện này cho em biết. Anh do dự một lát rồi thành thật nói: “Tôi nghe chị Diệp Thần nói, ngay rạng sáng hôm em rời khỏi nha khoa Hạo Khang, anh ấy đã phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày.”

Nét mặt Trần Lãng biến đổi vô chừng rồi dần tỏ ra nhẹ nhõm hơn, hồi lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh!”

Bao Huân biết rõ nguyên nhân nào đã khiến tâm trạng Trần Lãng thay đổi như vậy, anh thầm than khổ trong lòng, bắt đầu thấy hơi hối hận không hiểu sao bản thân lại thành thật như vậy, thế nhưng anh vẫn nói với cô bằng giọng điệu thoải mái đến không thể thoải mái hơn nữa: “Dù sao cũng là bạn bè mà, cần gì phải khách sáo thế?”

Trần Lãng nhìn Bao Huân, trên môi dần nở nụ cười, hít một hơi thật sâu mới nói: “Ừ, tôi về đây, hôm nay gặp được anh tôi rất vui!”

Bao Huân chần chừ một lát rồi nói: “Tôi đưa cô về nhé?”

Trần Lãng sửng sốt: “Ồ, không cần đâu, tôi bắt ta-xi ở cửa cũng được.”

Bao Huân rất buồn, anh nhìn theo bóng dáng Trần Lãng, cô vẫy tay chào anh, càng đi càng khuất bóng, bóng cô ngày càng lu mờ rồi dần biến mất trong ánh hoàng hôn bất tận.

Khu vườn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu ra rả.

Bao Huân đứng đó thật lâu, mãi cho đến khi sắc trời tối dần, ngoài ánh sáng từ những cột đèn dọc đường đi, bốn phía xung quanh đều trở nên tăm tối. Cơn gió thu thổi tới khiến Bao Huân dần thấy lạnh, không khỏi tự giễu cợt bản thân, sự tự tin dâng đầy lúc còn ở Đức mới thật buồn cười biết bao. Hóa ra những suy tính của Trần Lãng, tâm trạng không ổn định của Trần Lãng, niềm vui hiện trên đuôi mày của Trần Lãng, tình cảm trăn trở của cô hoàn toàn không liên quan gì đến anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.