Không Thể Dấu Hiệu

Chương 30: Chín mộ yểm 1




Dịch: Yume

Về vụ sữa bột Tư Niệm tự biết mình đuối lý nên cố ý gửi chuyển phát nhanh cho Trình Thần bốn hộp sữa và còn kèm theo địa chỉ mua hộ trên Taobao nữa.

(Taobao: Trang web bán hàng trực tuyến lớn nhất Trung Quốc)

Trình Thần chỉ nhắn một tin nhắn trả lời có bốn chữ, “Được, cảm ơn em.”

Cô cầm điện thoại, ngẩn người trước cửa tàu điện ngầm ba giây, cảm thấy Thẩm Úy Giác nói đúng. Có thể anh đã có bạn gái từ lâu rồi hoặc có thể chính là một trong những nữ nghệ sĩ đã từng hợp tác với anh, vì thế phải tránh nghi ngờ thôi.

Bỗng nhiên lại nhảy ra một tin nhắn: “Biên kịch, chị đang ở đâu đấy?”

Là trợ lý Lưu.

Tư Niệm mò ô nhắn lại rất nhanh: Mưa to quá nên không bắt được xe, chị vừa ra khỏi tàu điện ngầm.

Mưa rơi xuống rào rào, nước bắn lên làm ướt hết chân cô.

Trợ lý Lưu trả lời tin nhắn rất nhanh: Đạo diễn và Boss đến rồi, quán cà phê dưới lầu một quảng trường Hongkong chị nhá.

Kết quả cô lượn qua lượn lại quảng trường Hongkong đúng mười phút, cũng lượn khắp một vòng trong đấy mà cũng không tìm thấy, chỉ có thể cầm ô đi vào quanh cả khu nhà cao tầng, làm gì có quán cà phê nào chứ… Đang lúc tìm đến chóng mặt váng đầu thì bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người rất quen đang đứng trước cửa tiệm Apple.

Trong đám người ồn ào qua lại, anh lại yên lặng nhìn về phía đường cái, giống như đang đợi ai đó.

Chuyện này cũng quá trùng hợp ấy chứ?

Bỗng nhiên anh cử động một chút, nhìn về hướng này một cái, Tư Niệm vô thức cho ô thấp xuống. Cân nhắc quyết định né tránh.

Ai ngờ vừa xoay người thì điện thoại liền vang lên.

Cô thanh thanh cổ họng nhận điện thoại, còn chưa nói thì Trình Thần đã trực tiếp nói: “Em đang ở đâu?”

Ở gần chỗ anh…

Nhưng nhỡ nói như vậy chẳng lẽ lại phải gặp nhau à?

Cô liếc nhìn vị trí của Trình Thần từ mép ô, tỉnh bơ trốn vào bên trong cửa kính: “Em à, mới ngủ dậy,” tiếng mưa quá lớn, cô chỉ đành tiếp tục biên diễn, “Đang phơi quần áo ở ban công.”

Có rất nhiều người đứng trú mưa ở trong này, vì cô nghe điện thoại nên không kịp cụp ô vào nên bị người bên cạnh lườm nguýt.

“Anh đợi một lát,” cô xấu hổ cụp ô lại mới nói tiếp, “Có việc à?”

Vị trí vày chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới rất nhẹ nhàng nói một câu: “Nghe nói em hẹn tôi bàn kịch bản, ban nãy trợ lý của Lý Hiểu Thanh nói em sắp tới rồi.”

Với anh? Bàn kịch bản?

Tư Niệm há miệng, lần này xong rồi.

Trình Thần dường như không để ý đến những lời nói dối ban nãy của cô, dứt khoát hỏi: “Đi đến đâu rồi?”

“… Sắp đến rồi.”

“Quảng trường Hongkong chia làm hai tòa nhà Nam và Bắc, em đang ở đường tòa Nam hay là tòa Bắc?”

Trước cửa kính đứng kín toàn người và người, cô đứng bên trong thì làm sao mà biết được đang ở đường bắc hay đường nam chứ?

Tư Niệm cố gắng phán đoán nhưng chưa có kết luận thì Trình Thần lại hỏi một câu: “Thôi vậy, nói cho tôi bên cạnh em là cửa hàng Apple hay là cửa hàng Tiffany?” Trong lời nói lẫn rất nhiều âm cười, dường như đoán được cô không có khái niệm về phương hướng.

“Apple.” Cô vứt bỏ sự đấu tranh cuối cùng, thành thật nói ra chỗ của mình.

Sự thực cuối cùng chứng minh, cô thực sự đã nhầm nam bắc. Lúc Trình Thần và cô ngồi xuống, Lý Hiểu Thanh mới cười cười nhìn Tư Niệm nói: “Đạo diễn Trình nói ra ngoài hút thuốc, không ngờ lại gặp được em.”

Tư Niệm cười cười rồi nhận lấy menu, nhìn từng hàng tên cà phê.

Công ty Lý Hiểu Thanh chuộng phim đô thị hiện đại, Tư Niệm lại chuyên về cổ trang, hai người đã quen biết từ lâu nhưng chưa từng hợp tác lần nào. Lần này Lý Hiểu Thanh mua kịch bản nói là muốn làm một bộ phim điện ảnh cổ trang, tìm một đạo diễn nổi tiếng đỡ đầu, nhưng lại không ngờ… đạo diễn lại là Trình Thần.

Cô ngẩng đầu lên khỏi menu, nhìn thấy Trình Thần đang dùng khăn giấy lau đi nước mưa trên người.

Ô của cô nhỏ quá, ban nãy lúc hai người qua đường anh dường như bị mưa ướt hết. Một tờ khăn giấy chẳng lau được mấy cái đã vứt lên bàn, anh lại không cảm thấy mình nhếch nhác nhiều thế nào, lại rút một tờ khăn giấy.

“Nhưng mà đạo diễn Trình này,” Lý Hiểu Thanh nhìn Trình Thần có chút thâm ý, “Cậu đứng hút thuốc ngoài cửa, sao trên người lại ướt hết thế?”

Trình Thần cười cười: “Ban nãy nhìn thấy Tư Niệm ở đối diện, đoán là cô ấy phân sai quảng trường nam bắc nên đi qua đón cô ấy.”

Nước mưa theo cằm anh chảy xuống, Lý Hiểu Thanh cũng rút khăn giấy ra giúp anh lau mặt.

Động tác rất tế nhị, Tư Niệm tỉnh bơ dịch chuyển tầm mắt.

Lý Hiểu Thanh hình như là mới ly hôn? Sẽ không…

Cô đang nghĩ lung tung thì nghe thấy Trình Thần thanh thanh cổ họng: “Sau khi phẫu thuật dì khôi phục ra sao rồi chị?”

Dì?

Tư Niệm đọc một lượt, Lý Hiểu Thanh cười nói: “Mẹ chị vẫn nhắc tới cậu, nếu cậu thực sự muốn gặp bà thì tới bệnh viện thăm. Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

Tư Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Trình Thần vẫn đang lau nước mưa trên người, như có như không nhìn cô một cái, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ nhảy vọt của cô.

Cô chột dạ cười cười, cũng không thể trách cô mà, ai bảo động tác ban nãy của hai người mờ ám như vậy chứ.

Ai có thể nghĩ đến Lý Hiểu Thanh là chị họ của anh…

Hai năm nay cô trốn tránh rất nhiều cơ hội hợp tác với Trình Thần nhưng vẫn luôn nghe thấy có người nói anh rất chuyên nghiệp, lời ngầm chính là anh rất dày vò người ta. Lần trước quay quảng cáo đã được diện kiến, lần này vừa bắt đầu bàn kịch bản cô liền phát hiện ra anh thực sự rất khó giải quyết.

Tài liệu này hôm kia mới gửi tới, cô cũng dở ra một lần nhưng cũng chỉ vội vàng liếc qua thôi.

Nhưng Trình Thần dường như đã xem rất nhiều lần, câu nào cũng làm cô á khẩu, đến cuối cùng Lý Hiểu Thanh cũng không xem được tiếp nữa, vừa cười vừa vỗ tay: “Được rồi được rồi, hợp đồng vẫn còn chưa kí, cậu đừng làm làm cho biên kịch của chị chạy mất.”

“Cô ấy vẫn như vậy,” Trình Thần nhìn Tư Niệm một cái, tổng kết nói: “Không ép cô ấy thì có cho cô ấy ba năm cũng không đọc xong tài liệu.”

Lần này đến ánh mắt trợ lý của Lý Hiểu Thanh cũng mờ ám.

Sau cùng đến lúc ra về, Lý Hiểu Thanh và Trình Thần đến công ty hậu kỳ, địa chỉ vừa hay gần nhà Tư Niệm. Lý Hiểu Thanh nghiễm nhiên bày ra vẻ chắc chắn Trình Thần sẽ đồng ý, trực tiếp kéo Tư Niệm đi nhờ xe Trình Thần, hai người đi tới gara, sau khi đi theo Trình Thần tới xe Lý Hiểu Thanh lập tức cười: “Đạo diễn Trình, cậu rốt cuộc đã nghĩ thoáng ra rồi à? Đổi xe rồi hử?”

Tư Niệm nghiêm túc nhìn chiếc xe, thực sự đủ để khiến người ta thốt lên.

Lần trước gặp anh thì vẫn một chiếc xe rất bình thường, không phô trương, đổi xe cũng thật là nhanh.

Đạo diễn chính là đạo diễn.

Cô rất hối hận, tại sao đạo diễn và biên kịch lại kém nhau xa đến vậy?

Bởi vì là giờ tan tầm lại mưa to nên xe đi không được thuận lợi lắm.

Lý Hiểu Thanh lấy hai lon coca, đưa cho Tư Niệm một lon: “Chị nhớ lúc hơn hai mươi tuổi, chị và chồng nghèo kinh khủng, đến tiền thuê nhà cũng sắp chẳng trả nổi, nhưng anh ấy vẫn nghĩ đến sau này mua xe như này như kia. Mỗi lần đèo chị đi xe đạp thì đều sẽ giả vờ hỏi ‘Con BMW này của chồng thế nào?’ Chị chỉ đành phối hợp gào lên ‘Tăng tốc, tăng tốc, xe xịn xe xịn.’ ngốc không chịu được,” Lý Hiểu Thanh nói xong, vừa cười vừa nhìn Trình Thần: “Chẳng có người đàn ông nào không thích xe hết.”

Trình Thần khẽ cười, đánh vô lăng trực tiếp đi lên cầu vượt.

Lý Hiểu Thanh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, rất bát quái mà quay đầu lại nhìn Tư Niệm đang ngồi phía sau: “Chị nhớ ra rồi, Thần Thần từng nói mối tình đầu của cậu ta rất thích xe.”

… Mình có à?

Cô bình tĩnh liếc Trình Thần, anh nghiễm nhiên vẫn là vẻ mặt chuyện chẳng liên quan đến mình.

“Thế ạ?” Tư Niệm chỉ đành cười gượng ứng phó một câu qua loa.

“Lúc đó nó mới thi đỗ vào học viện hý kịch Thượng Hải, kéo chị cùng đi xem triển lãm xe,” Lý Hiểu Thanh híp mắt lại, cười nói, “Chị liền hỏi nó, sao còn chưa kiếm tiền đã muốn hủ bại như này rồi, nó nói với chị một câu, cho đến hôm nay chị vẫn nhớ rõ.”

Trình Thần thuận tay bật nhạc, tiếp tục lái xe.

Tư Niệm bỗng nhiên rất hiếu kì, rốt cuộc anh đã nói gì, nhưng lại có một loại tâm lý kỳ lạ, không dám nghe tiếp nữa.

Lý Hiểu Thanh hiển nhiên không chú ý đến sự kì lạ của hai người, tiếp tục nói: “Nó nói nó và bạn gái có một giao ước, nhất định phải mua một chiếc xe xịn, diễn một lần phim thần tượng chặn đầu xe bus. Đáng yêu không? Lúc nó nhỏ rất đáng yêu.” Lý Hiểu Thanh cười rất vui vẻ nhưng Tư Niệm lại ngây ngốc.

Lúc đó anh luôn dùng diện thoại công cộng trước cổng trường nói chuyện phiếm với cô, sau đó nghe cô nói đang thích nhất phim thần tượng gì, những lời nói chẳng bổ béo gì mà cô cũng có thể nói vô cùng vui vẻ.

Cô nhớ cô từng chỉ vào tivi mà kích động không ngớt: “Nữ chính chạy rồi, anh kia đang lái xe chặn xe bus lại… Ôi, lãng mạn chết đi được.”

Kết quả nói mãi mà anh chỉ im lặng lắng nghe, không phát biểu bất cứ lời nào.

Làm cho cô có chút không vui: “Trình Thần, anh có đang nghe em nói không đấy hả?”

Đầu dây bên kia không ngừng có tiếng xe chạy qua, anh ở trong bối cảnh âm thanh ầm ĩ như vậy chậm rề rề nói: “Nghe thấy rồi. Đợi sau này anh có tiền mua được xe xịn, em nhất định phải ngồi xe bus một lần, để anh ra sức lái xe đuổi theo. Nhớ phải mặc kiểu như cô bé lọ lem, tốt nhất là mặc đồng phục, anh nhất định phải mặc quần là áo lượt, cuối cùng còn phải chặn ngang trước xe bus, mặc kệ đạo đức công cộng, quy tắc giao thông gì đó… ”

Anh nói rất là nghiêm túc, nhưng cô nghe thì lại cười đến vỡ bụng, đổ cả sữa chua lên người, nhưng vẫn nói: “Đúng thế, đúng thế, anh đừng quên nhất định phải hùng hổ xuống xe, đập cửa xe rồi kéo tay em, đưa em đi trước mắt mọi người.”

Lời đối thoại vô cùng vô tâm vô phế nhưng chẳng ngờ anh vẫn còn nhớ.

“Vật đổi sao dời mà,” Lý Hiểu Thanh cảm thán một câu, cũng chẳng biết là cảm thán mình hay là cảm thán anh, “Em xem chị trước đây ngồi xe đạp của chồng vui vẻ đến như vậy, bây giờ xe của anh ấy không biết thay bao nhiêu cái rồi nhưng ngồi ở ghế phụ lại không phải là chị. Em xem đạo diễn Trình, bây giờ cũng không biết mối tình đầu đang trong lòng ai nữa.”

Tư Niệm thầm xấu hổ không tiếp lời nữa.

“Tư Niệm?” Trình Thần bỗng nhiên gọi cô.

“Hả?” Thần kinh cô căng thẳng.

Anh đỗ xe bên đường: “Bây giờ đường rất tắc, thả em xuống Tĩnh An tự đi khoảng năm phút là có thể đến nhà.”

“Được,” Cô thầm thở phào, “Cảm ơn anh.”

Lúc về đến nhà thì Coca đã đói đến mức hai mắt phát sáng, cô lấy bánh nhân kem mua lúc xuống xe cho nó ăn, không ngờ nó càng ngày càng kén ăn, không thèm ăn vỏ bánh bên ngoài, không ngừng dùng móng vuốt xé rách vỏ bánh, muốn ăn kem bên trong.

Tư Niệm dở khóc dở cười chỉ đành tách kem bên trong bánh ra, dùng thìa xúc kem cho nó ăn.

Coca là mèo Ba Tư thuần chủng, tính tình lười biếng, lúc không dựng lông thì rất ngoan ngoãn.

Thực sự không biết chủ trước đây của nó nghĩ thế nào nữa, nhẫn tâm đánh gãy chân nó… Lúc Tư Niệm đang cảm thán thì Trình Thần gửi đến một tin nhắn. Cô nhìn tên trên điện thoại, rất sợ đọc nội dung, nói không rõ là tâm lý gì nữa.

Coca vô cùng mẫn cảm đối với tiếng điện thoại, không ngừng dùng móng vuốt kéo điện thoại, cuối cùng cô thực sự bất đắc dĩ chỉ có thể dưới sự bức bách của mèo mà cầm điện thoại lên xem.

Một hàng chữ: Đọc tài liệu cho kĩ, mấy ngày nữa lại tìm em.

Có người mua xe xịn vì ai đó =))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.