Không Thể Chạm Tới

Chương 64: Chiến cơ xuất hiện




Báo thức kêu thêm hai tiếng, anh thở dài, lòng thầm nghĩ thôi đừng buồn, có lẽ thằng ngốc kia đã suy nghĩ cẩn thận lại, hai 0 cùng một chỗ làm gì có tiền đồ, cho nên thừa dịp trời chưa sáng mà bỏ chạy.

Anh ỉu xìu ngồi dậy, khi ánh mắt quét đến tủ đầu giường, tinh thần lại lập tức tỉnh táo. Đại khái là bỏ đi quá vội, chứng minh thư cùng thẻ học sinh của Tề Hải Dương vẫn còn bỏ lại đó. Tuy rằng cậu đã đi rồi, nhưng mấy thứ này không thể không có, cho nên nhất định sẽ phải trở về lấy.

Không bằng chủ động đưa đi? Sự yêu thích của cậu ta với mình không phải là giả, chỉ cần cho cậu ta chút ngọt ngào, cậu ta nhất định sẽ lập tức nhào đến. Vậy đi, hẳn là anh phải chủ động thêm một chút, cậu ta muốn anh làm 1, anh cũng có thể bồi dưỡng cậu ta thành chồng ngoan!

Trần Thiên Tường hạ quyết tâm, hiếm thấy huýt sáo một câu, vừa rửa mặt vừa tính toán khi nào đi trả đồ. Trực tiếp đến trường học tìm cậu ta? Người đến người đi nhiều như vậy…… Aiz, nếu tối hôm qua lưu số di động thì tốt rồi, hừ, mà anh có gọi cho cậu ta, cậu ta cũng không dám không tiếp.

Anh đang suy tính thì chuông cửa đột nhiên kêu, chạy ra nghe thì đúng là giọng của cái tên vừa sáng sớm đã mất dạng, Tề Hải Dương.

“Anh Tường, mở cửa!”

Tề Hải Dương hóa ra chạy đi mua bữa sáng về, đầu Trần Thiên Tường toàn là dấu chấm hỏi, đứng đó nhìn cậu ta chiếm lấy phòng bếp, sau đó rất nhanh đem bữa sáng lên bàn ăn.

Hóa ra sáng sớm đã bỏ đi là vì ngoan ngoãn chạy đi mua điểm tâm à?

“Anh Tường, anh ăn trước đi kẻo trễ làm. Em đi tắm trước đã, chạy bộ nên người đầy mồ hôi.”

Trần Thiên Tường nhìn cậu ta chui vào buồng vệ sinh, nghĩ nghĩ một hồi rồi đến gõ cửa bước vào. Tiểu tử này rất kỳ quái, tối hôm qua chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, sáng sớm lại chạy bộ, sinh viên bây giờ tinh lực tràn trề vậy à?

Tề Hải Dương thấy anh ngốc ở cửa, đành đưa tay gạt bớt nước trên tóc, cười như hoa nở. “Anh Tường, buổi sáng thời gian không có, buổi tối chúng ta lại làm nha.”

“Ai muốn làm!” Trần Thiên Tường chìa mặt lạnh, “Ăn nói cho đàng hoàng, sáng nay cậu chạy bộ đó hả?”

“Đúng, từ nhỏ em đã tập bóng rổ, sáng dậy chạy bộ thành thói quen.” Tề Hải Dương nói, mắt sáng lên, vừa lau bọt nước vừa chạy đến trước mặt anh. “Em là chủ lực của đội tuyển trường đó, lúc thi giải liên đoàn em còn được lên TV! Anh có xem chưa!”

“Không có.” Trần Thiên Tường hừ một tiếng, thối lui hai bước, xoay người đi ăn bữa sáng. Anh tinh thông võ thuật, nhưng mấy cái môn bóng bánh này thì đúng là ngu bẩm sinh, mặc kệ bóng nhỏ hay bóng lớn gì anh đều bị cười nhạo ngay từ nhỏ, cho nên đương nhiên không thèm theo dõi.

“Anh Tường, vóc dáng anh cao như vậy, chắc chắn rất là hợp chơi bóng rổ.” Tề Hải Dương mặc quần áo đi ra, nhìn thấy anh lẳng lặng uống canh Hồ cay, không biết sống chết lại nói: “Sau này chúng ta thử đấu với nhau xem? Đừng khinh em đánh lộn thua anh, chơi bóng nhất định anh không bằng em đâu.”

Nhắc tới chơi bóng Trần Thiên Tường liền không vui vẻ, nhưng anh nghĩ vậy thì bản thân anh đúng là lòng dạ hẹp hòi, lại thấy Tề Hải Dương chẳng những không có ý định bỏ trốn, ngược lại còn rất hiểu chuyện mà đi mua bữa sáng về, cho nên vừa nghẹn khuất vừa hoan hỉ, rất là mất tự nhiên khoanh tay hừ một tiếng: “Tôi không có hứng thú với bóng rổ. Hừ, mau tới đây ăn cơm, cũng gần đến giờ cậu đi học rồi.”

“Không sao, chỗ em học cách đây có bốn trạm xe thôi, bữa sáng này em mua cho anh ăn mà, em vào canteen trường ăn cũng được.” Tề Hải Dương cầm cái bánh quẩy, cắn một cái rồi đi ra ngoài. “Anh Tường, tối nay em lại đến đó!”

“Này! Ăn canh……” Trần Thiên Tường vội vã đứng lên, nhìn thấy cậu ta đã chạy ra cửa thì lại bất đắc dĩ ngồi xuống, tiểu tử này hấp tấp chạy đến chạy đi, anh thật sự rất hâm mộ tính cách đó. Ừm, kết giao với cậu cũng không tệ ……

Trần Thiên Tường động lòng, sau vài ngày ở chung, trong mắt anh càng lúc càng chỉ còn ưu điểm của cậu. Nhan sắc bên ngoài đúng là không đùa được, tính cách cũng vui vẻ, không hay giận dỗi, biết quan tâm người khác, dù cậu ta có cái tật xấu là làm việc thiếu suy nghĩ thì bây giờ trong mắt anh cũng biến thành hào sảng hài hước, đúng là làm người ta yêu thích.

Giống như lúc này, anh đứng trực ngay ngã tư, tên ngố kia liền như vợ đảm mà đứng đó bưng bình nước nhìn anh cười ngây ngô. Nếu là bảy ngày trước, anh sẽ sớm thấy chướng mắt mà đuổi đi, nhưng hiện tại lại chỉ thấy tri kỷ. Ngày nắng hạn có người ôm nước đứng chờ mình, đây là cái dạng đãi ngộ gì, vợ chồng tân hôn chắc cũng chỉ đằm thắm đến mức đó thôi.

Giữa trưa, mặt trời treo đỉnh đầu, Trần Thiên Tường lau mồ hôi, chuẩn bị đến vệ đường uống miếng nước, thuận tiện lau mồ hôi cùng con chó to đùng kia một chút. Ngay giao lộ lại vang lên một tiếng lớn, một chiếc bánh mì nhỏ (Honda 7 chỗ) xém nữa vượt đèn đỏ.

Trần Thiên Tường chau mày, lập tức đi qua. Hướng lái của chiếc xe kia không ổn định, thiếu chút nữa là vượt đèn đỏ. Tuy rằng hiện tại phí phạt lái xe say rượu rất cao, nhưng đôi lúc vẫn có thể thấy mấy tên ma men lái xe.

“Mời anh đưa bằng lái.” Trần Thiên Tường lịch sự theo thủ tục, ra dấu hạ kính xe, tài xế bên trong cũng cúi đầu lịch sự với anh, gã chưa mở miệng đã nghe hơi cồn nồng nặc.

Không cần kiểm tra cũng biết người này đã uống rất nhiều, Trần Thiên Tường thò tay qua cửa xe cầm bằng lái của gã, chuẩn bị chờ đèn đỏ thì hướng dẫn gã đánh xe vào vệ đường. Ai ngờ tài xế suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhấn chân ga, mượn rượu làm bậy mà mưu toan đào tẩu.

“Dừng xe! Bằng không tôi lập tức tống giam!” Trần Thiên Tường lớn tiếng hét, hai tay đánh vào kính chắn gió đằng trước xe. Lúc này nếu không bắt tài xế dừng lại mà cứ để gã bỏ chạy, chắc chắn sẽ phát sinh tai nạn.

Tài xế say đến hồ đồ, vượt đèn đỏ không tính, lại đâm vào dải phân cách gần đó, chỉ muốn húc cho rớt người đang vì gã nhấn ga đột ngột mà bất đắc dĩ bám trên nắp capo xe. Vốn dĩ gã nghĩ có thể đụng rớt được Trần Thiên Tường, ai ngờ lại có thêm một người nhảy ra chặn xe! Sau đó là một tiếng vang lớn, kính chắn gió bên hông xe không biết bị thứ gì đập bể.

Tài xế bên trong cả kinh, đạp phanh đúng lúc, Trần Thiên Tường nhanh chóng thò vào rút chìa khóa xe, quay đầu nhìn thấy Tề Hải Dương không tổn hao gì đứng ở trước xe, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

“Anh Tường! Anh không sao chứ!” Tề Hải Dương vội đến độ mặc mũi đỏ bừng, mau mắn chạy đến khoảng giữa dải phân cách và chiếc xe định kéo anh ra.

Trần Thiên Tường khoát tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy Tề Hải Dương vươn tay ra định đỡ, anh không nắm mà còn vỗ cho một cái. Sau đó lập tức dùng thái độ dạy dỗ mà đen mặt trừng cái thằng ngu không muốn sống này.

“Cậu muốn chết à! Dám chạy đến chặn xe! Hắn không thắng lại mà nhấn ga thì sao hả?!”

“Xém nữa anh ngã xuống dưới xe, nếu hắn cán lên anh thì làm sao!” Tề Hải Dương lần đầu trả treo, dù cắn răng nhưng thân thể vẫn phát run, nhìn qua có vẻ rất sợ hãi.

Trần Thiên Tường lập tức mềm lòng, đi lên trước vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Được rồi, sau này đừng liều lĩnh như thế nữa. Tôi có kinh nghiệm mấy chuyện này, có thể xử lý tốt, không để bị thương.”

“Được……” Tề Hải Dương rầu rĩ đáp lời, lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Anh Tường lo lắng mình bị thương mới mắng mình, xem ra ảnh đã thích mình…… Ừ, ảnh khoái làm bộ đứng đắn vậy thôi, nói không chừng mình với ảnh đã sớm lưỡng tình tương duyệt.

Chung quy cậu cũng tâm lớn mật thô, chuyện này xảy ra, cơ bản cái gì lo lắng cái gì sợ hãi cậu cũng đã vứt hết. Chỉ bắt gã tài xế kia bồi thường cái bình nước của cậu, vừa rồi dùng nó gõ bể cửa kiếng, bình nước cũng méo mó cả.

Trần Thiên Tường không rảnh quan tâm cậu, anh còn bận gọi đồng nghiệp đang công tác ở chỗ gần nhất lại giúp đỡ, lại không ngờ gọi trúng Chu Kính. Sau vụ gậy rung anh liền trốn Chu Kính, lúc này đột nhiên gặp nhau, khó tránh khỏi xấu hổ đỏ mặt một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.