Không Thể Chạm Tới

Chương 63: Bình minh u ám




“Đi ra ngoài!” Trần Thiên Tường đùng đùng kéo chăn về, Tề Hải Dương đang ngồi xổm bên giường ngẩn ngơ, lập tức cúi mặt ra vẻ oan ức.

“Em đã lau khô rồi, không có làm ướt giường anh đâu.”

“Ai nói chuyện này!” trán Trần Thiên Tường lại nổi gân xanh, “Ai cho phép cậu lên giường!”

Tề Hải Dương tỏ ra vô tội, nháy mắt mấy cái, “Chúng ta không phải đã kết giao sao? Vì sao lại không thể ngủ cùng nhau?”

“Cậu nói yêu không tình dục! Làm quái gì muốn ngủ cùng nhau!” Gân xanh trên trán của Trần Thiên Tường lại nhiều thêm vài cái.

“Ngủ chung chứ đâu phải làm tình.” Tề Hải Dương cười hê hê, “Chỉ cần không xoa xoa sờ sờ là coi như không làm tình mà. Ngủ chung một cái giường còn có thể làm những chuyện khác, tỷ như tâm sự chẳng hạn.”

Dứt lời lại bỏ thêm một câu: “Anh Tường thật là xấu, đầu lúc nào cũng nghĩ chuyện bậy.”

Trần Thiên Tường cơ hồ muốn phát điên, cái tên sắc quỷ này còn dám vu khống là anh nghĩ bậy! Ách…… Tuy rằng anh thật sự nghĩ toàn chuyện kia cũng không tới phiên cậu ta nói!

Thế là anh không nói nhiều nữa, trực tiếp tự thể nghiệm. Nhào lên kéo tay cậu quặc ra sau lưng, đầu gối thụi vào eo cậu, đè cậu ngã xuống giường.

Kỳ thật không cần Trần Thiên Tường đẩy ngã, tự cậu ta đã muốn nằm rồi. Chỉ là cánh tay bị kéo thật sự rất đau, cậu ô a kêu hai tiếng, liên tục xin tha.

“Anh Tường, em sai rồi! Ai da ai da…… Tha cho em đi!”

Trần Thiên Tường siết cổ tay cậu thật chặt, “Còn dám nói lung tung hay không!”

“Không dám không dám.” Tề Hải Dương khóc to, quay đầu nhìn anh, “Do em quá vui đi, cho rằng anh Tường chịu sờ giúp em vậy là đã chấp nhận em rồi.”

Trần Thiên Tường thầm thở dài, chính anh không cưỡng lại được mà an ủi cùng thằng nhóc này, khó trách cậu ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Aiz, nói đến cùng cũng là do anh cô đơn quá lâu rồi.

Anh buông tay ra, xoay người kéo chăn rồi nằm xuống. Thầm nghĩ Tề Hải Dương đúng là thằng nhóc tiếu lâm, tuy rằng rất hay chọc anh bực, nhưng sau đó lại làm anh buồn cười ngay. Cho nên cái câu đuổi mắng anh có nghĩ cũng không dám nói ra, bởi vì anh sợ cậu sẽ thật sự bỏ đi. Còn không bằng cứ để cậu cạnh bên, lâu lâu trêu chọc một chút, nếu cậu thật sự thích anh thì sẽ không để ý cái khuôn mặt nhạt nhẽo của anh, đúng không ……

Bất quá rất nhanh anh đã phát hiện lo lắng của mình đúng là dư thừa, bởi vì Tề Hải Dương đại khái đã sớm tự lột da mặt quăng xuống Thái Bình Dương. Đầu tiên cậu ta nhỏ giọng gọi ‘anh Tường anh Tường’ hai tiếng, sau đó quỳ dậy đưa đầu qua ngó xem anh ngủ hay chưa. Phát hiện anh vẫn đang mở to mắt trừng mình, cậu chẳng những không tránh đi mà còn nhoài người ra ôm eo anh.

Tề Hải Dương vẻ mặt thỏa mãn, ôm thật chặt lấy người đang cuộn mình trong chăn. “Anh Tường, có phải anh ngủ không được không? Em vui quá cũng không ngủ được, cho nên bò qua nhìn anh. Vừa rồi thấy dáng ngủ của anh đẹp mắt quá, nhịn không được liền…… Hê hê, anh cũng biết đó, đàn ông mà.”

Trần Thiên Tường thầm nghĩ không lẽ thằng nhóc này định đòi tâm sự thật à? Bận rộn một ngày ai còn có sức chứ.

“Anh Tường, nếu ngủ không được vậy …… hôn một cái nha?” Tề Hải Dương nói xong liền chu chu miệng đến, Trần Thiên Tường còn tưởng cậu muốn nói ‘Ngủ không được thì trò chuyện một hồi’, không phòng bị gì nên bị hun một cái.

“Cậu……” Trần Thiên Tường há miệng muốn nói cái gì, thế là lại tạo thêm điều kiện cho cậu ta vói đầu lưỡi vào miệng mình. Thêm nữa cơ thể cậu ta to đùng nên đầu cũng rất nặng, đè hẳn anh xuống dưới, nếu không thật sự phí sức chỉ sợ là không cách gì giãy khỏi cậu ta.

Cho nên Trần Thiên Tường lại chỉ làm bộ làm tịch đẩy đẩy, sau đó tùy ý Tề Hải Dương hôn lấy hôn để. Lần này anh vậy mà không giận thật, bởi vì anh luôn luôn cường thế, cái chuyện bị đè ra hôn thế này đến bạn trai năm năm kia còn chưa dám làm với anh. Anh mặc cho cái hôn ương ngạnh cùng đầu lưỡi kia xâm chiếm, lòng lại nghĩ loại cảm giác này thật đúng là tốt quá, cái này gọi là gì nhỉ? Cưỡng chế yêu? Tâm chiếm hữu?

Aiz phi, làm sao mà anh còn hùa theo cái thằng điên này chứ! Làm sao mà anh còn cảm thấy thích thú như vậy!

Trần Thiên Tường cuối cùng mới phát hiện chính mình trầm luân quá nhanh, thế là một tay chống giường, một tay khác tóm vai cậu ta đè xuống giường.

“Nếu không muốn làm thì ít trêu chọc tôi đi!”

Nhìn đến ánh mắt sáng quắc, nguy hiểm như mãnh thú đang rình mồi của anh, Tề Hải Dương hưng phấn đến mức trợn mắt, nhiệt tình ôm cổ anh. “Muốn chớ! Không muốn vậy em cởi sạch để làm gì!”

Trần Thiên Tường vừa định bộc phát lại lập tức bại trận rồi. Aiz, mình tỏ ra mạnh mẽ thế để làm gì, dù sao có đánh chết anh cũng không thể làm với cậu ta như những gì cậu ta đang làm với anh.

Bất quá Tề Hải Dương cũng làm được. Tấm chăn trong lúc hai người lăn lộn đã bị gạt sang một bên, rất tiện cho cậu ta dùng chân kẹp chặt anh, sau đó cong mông cọ loạn.

“Cậu là chó à! Cọ cái gì mà cọ!” Trần Thiên Tường đè cái chân của cậu ta lại, cọ-pháp này, không có lửa còn tạo được lửa, huống chi trong người anh đã sẵn có lửa rồi.

“Gâu gâu…… Gâu……” Tề Hải Dương lại phối hợp kêu hai tiếng, sau đó níu cổ anh hôn lên.

Trần Thiên Tường dở khóc dở cười, dứt khoát chiều theo cậu ta, cùng lắm thì lại hạ hỏa cho nhau, cũng chẳng ai thiệt thòi.

Cơ mà lửa này càng hạ càng nóng, hai người phì phì phò phò xích lại gần nhau, sau đó lại 69, đến khi Tề Hải Dương len lén móc cây gậy rung hai đầu ra thì mới bị Trần Thiên Tường đá xuống giường, trận chiến đêm nay nhờ đó mà kết thúc.

Trần Thiên Tường vừa bốc hỏa vừa sảng khoái, sau sảng khoái là mệt mỏi xâm chiếm toàn thân, cuối cùng cũng mặc kệ con chó cực to lại đang lần mò lên giường kia, còn vô cùng chu đáo mà chừa ra một nửa chăn.

Nhiệt độ cơ thể kề bên giúp anh ngủ một giấc thật sâu, cho đến khi chuông báo thức vang lên anh mới đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện cánh tay anh ôm suốt đêm qua lúc này không thấy đâu nữa. Anh ngẩn ngơ, mắt còn chưa mở đã sờ sờ khoảng trống bên cạnh, phát hiện quả nhiên đã không còn ai, anh vừa nản lòng vừa chua chát như ăn phải quả hồng chưa chín, không còn sức đâu mà đứng lên khỏi giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.