Không Thể Chạm Tới

Chương 156: Kích thích Tạ Uyên




Trên đường hồi kinh, đoàn người Vân Liên Nhược đi từ từ, cho đến ngày mười ba tháng tư, mọi người mới tới bên ngoài kinh thành.

“Tiểu Nhị, xử lý cái này đi.” Tử Sa vứt một con gà rừng xuống trước Dạ Nhị.

“Ta là Dạ Nhị, không phải là Tiểu Nhị.” Tử Sa xuất hiện, thống khổ nhất chính là Dạ Nhị rồi. Tử Sa thích đồ ăn ngon, vừa hay Dạ Nhị lại có thiên phú về phương diện này, cho nên, mỗi lần lúc đến tửu lâu ăn cơm, Tử Sa luôn nhìn bọn họ ăn, ra ngoài đường nhìn thấy hay thích món ăn hoang dã, thì cầm trở về để cho Dạ Nhị xử lý giúp nàng. Đáng thương cho Dạ Nhị của chúng ta, bị áp bức suốt mấy ngày, hiện tại rốt cục không nhịn được muốn bộc phát.

“Dù sao đều là nhị, so đo nhiều như vậy làm gì, ta đói bụng rồi.” Tử Sa chớp chớp mắt to long lanh, dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Dạ Nhị và nàng cùng nhìn chằm chằm nhau, cuối cùng Dạ Nhị bại trận, đau khổ đi nướng thịt cho nàng. Vì cái lông gì mà hắn lại không phản kháng được chứ? Ngày tháng đau khổ của hắn, đến lúc nào thì mới có thể kết thúc.

“Tiểu Nhị, nếu không bữa trưa hôm nay cũng giao cho ngươi! Đại Nhất và Tiểu Tam (Editor: ôi đau ruột quá Tiểu Tam kìa ha ha) lại đi săn một ít thú về đi.” Vân Liên Nhược phân phó.

“Công tử, đừng mà!” Chẳng lẽ, hắn thật sự phải lưu lạc làm đầu bếp sao.

“Tiểu Nhị, ngươi chấp nhận đi, chúng ta đi săn thú nào.” Dạ Nhất vô cùng cao hứng, kêu Dạ Tam đi vào rừng. Dạ Nhị khó chịu, hắn liền cảm thấy đặc biệt thoải mái, ai bảo tên này bình thường thích mắng hắn làm chi. Khó trách có câu nói “Cười trên nỗi đau của người khác. Bạn khó chịu, chính là niềm vui lớn nhất của mình.” Hôm nay Dạ Nhất hiểu rõ ràng lời này. Dạ Tam ở trong lòng nói: “Còn có câu nói là Nhạc cực sinh bi (Vui quá hóa buồn ấy mọi người), hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ chết không quá thảm.” Dạ Nhị nhìn Dạ Nhất rời khỏi, trong lòng có vài ý định đảo quanh, sau đó, lộ ra nụ cười gian xảo, cứ để cho người đắc ý thêm chút nữa đi.

Thu hết phản ứng của mấy người bọn họ vào trong mắt, Vân Liên Nhược bật cười, ba huynh đệ Dạ gia này làm như thế, cũng không biết Nguyệt làm sao có thể chịu được bọn họ nhiều năm như vậy.

“Vân Liên Nhược, các ngươi muốn đi Kinh Thành làm cái gì vậy?” Thừa dịp Dạ Nhị xử lý đồ ăn hoang dã, Tử Sa tranh thủ hỏi một chút. Về phần tại sao không còn gọi Vân Liên Nhược là tướng công nữa, này hoàn toàn là vì sợ Thủy Nguyệt Hoa. Ai bảo bây giờ Thủy Nguyệt Hoa là phụ mẫu cơm áo của nàng kia chứ.

“Tử mỹ nhân, ta chưa có nói cho ngươi biết là nhà ta ở Kinh thành sao?”

“Không có nha!” Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vân Liên Nhược quả thật chưa từng nói qua, nhà nàng ấy ở Kinh thành.

Vân Liên Nhược im lặng, tại sao nàng có thể mong đợi một sắc nữ cộng thêm tham ăn kia có thể từ tên mà đoán được thân phận của nàng.

“Ngươi gọi ta gì?”

“Vân Liên Nhược nha, có cái gì không đúng sao.” Mặc dù Tử Sa có cảm giác cái tên Vân Liên Nhược này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không còn nhớ ra.

“Tiếng tăm của bản tiểu thư rất lớn, theo lý mà nói, ngươi cũng đã nghe qua.” Nàng nhắc nhở đến mức này, nàng ta còn không đoán ra, thì nên tìm một miếng đậu hủ đụng vào là được rồi.

Tử Sa cố gắng nhớ lại chuyện có liên quan Vân Liên Nhược, đột nhiên há to miệng, trợn to hai mắt nhìn hai người kia, bọn họ không phải là Thái tử điện hạ và đích nữ Tướng phủ mà gần đây đang bàn tán ồn ào sao.

Rốt cục nghĩ tới, Vân Liên Nhược hướng về phía nàng cười một tiếng, giống như đang nói: Chúc mừng ngươi, rốt cục cũng thông minh được một lần.

“Ngươi chính là người năm tuổi ở ngoài đường phố đùa giỡn mỹ nam nhà lành, bảy tuổi chơi đùa khắp Kinh Thành, mười tuổi... Mười sáu tuổi không người nào đến hỏi thăm, ở trong khuê phòng chờ gả, mấy ngày trước được tứ hôn cho thái tử, Vân Liên Nhược sao?” Tử Sa nói một hơi những chuyện kinh điển có liên quan đến Vân Liên Nhược mà mình biết ra.

“Tử mỹ nhân, trí nhớ không tệ nha!” Chuyện mà nàng đã làm, có một ít chuyện ngay cả nàng cũng không có ấn tượng, Tử Sa lại có thể nhớ, quá khủng bố. Thật ra thì, chân chính khủng bố không phải là Tử Sa mỹ nhân, mà do người kể truyện xưa ở từ Kinh Thành truyền ra, sự tích của Vân Liên Nhược, chính là từ trong miệng của bọn họ từng cái từng cái một truyền ra.

“Dựa vào, không nghĩ tới ngươi là nữ nhân như vậy, vậy mà có thể túm được Thủy Nguyệt Hoa. Vậy, vậy ngươi và Dạ Tuyệt Thương là sao?” Hai người này, vừa nhìn thì biết quan hệ không đơn giản, nhưng Vân Liên Nhược là Thái tử phi tương lai, bọn họ không phải là nên trốn cho xa xa sao, vậy mà bây giờ còn muốn đi Kinh Thành, lá gan của bọn họ quá lớn hay là không biết sống chết đây.

“Đồ ngu ngốc.” Dạ Nhị ở bên cạnh lên tiếng. Nữ nhân này, so Dạ Nhất còn chậm chạp hơn, nàng lớn lên thế nào vậy.

“Ngươi còn ngu ngốc hơn ta.” Tử Sa lập tức mở miệng phản bác. Nàng thừa nhận, nàng đối với chuyện không có hứng thú, phản ứng quả thật có chút chậm chạp, nhưng không thể bởi vì như vậy, thì nói là nàng ngu ngốc. Huống chi, chính ngươi cũng là một cái hạng hai, có tư cách gì mà nói nàng.

Thánh Nhân nói: Người xấu và nữ nhân là khó ăn nhất. Nàng ta vừa là nữ nhân, vừa là tiểu nhân. Không chọc nổi đành phải trốn xa một chút. Dạ Nhị ở trong lòng căn dặn chính mình, phải cách nữ nhân kia xa một chút.

Thấy Dạ Nhị không để ý tới mình, tính tình nóng nảy của Tử Sa lại bộc phát, lúc này, Dạ Nhất và Dạ Tam xách theo mấy con thú săn được trở lại. Nhìn thấy bọn họ, Tử Sa nhớ lại, còn cần phải chờ hai con thịt nướng kia nữa, bây giờ tạm thời không tính toán với hắn nữa.

Ở sau lưng của Dạ Nhất và Dạ Tam, có một người mặc y phục rách rưới, là một tên “Tên ăn mày” đầu tóc bù xù rối loạn xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.

“Ở đâu ra cái tên ăn mày này vậy, đi chỗ khác đi, đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của bản cô nương. Một lát nữa ta sẽ cho ngươi cái cổ gà.” Tử Sa ghét bỏ nói.

Trong nháy mắt, người được gọi là “Tên ăn mày” phẫn nộ: “Mắt của ngươi bị mù rồi hả, bản công tử ngọc thụ lâm phong như vậy, chỗ nào giống như tên ăn mày hả?”

Tử Sa nhìn từ trên xuống dưới, trái phải quan sát một lượt, không khách khí nói: “Toàn thân cao thấp của ngươi không có một chỗ nào là không giống tên ăn mày, mà ngươi, từ đầu tới chân đều là tên ăn mày.”

“Tên ăn mày” hoàn toàn nổi giận, mặc dù hắn nói sẽ không đánh nữ nhân, nhưng lại gặp phải loại người muốn ăn đòn này, thói quen cũng mất sạch, người đang đứng ở trước mắt cứ đánh trước rồi nói sau.

Hai người rất nhanh tụ lại thành một đoàn đánh nhau, cây cối xung quanh bị phá hủy không ít.

Có kịch hay để nhìn, hai người Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa vui vẻ ngồi xem kịch hay, nhất là Vân Liên Nhược, lúc thì giúp tên ăn mày, lúc thì giúp Tử mỹ nhân.

“Tử mỹ nhân, công kích hắn hạ thân, hạ thân... Hạ thân kìa...” (Editor: Ba chấm với chị Nhược)

“Này, sao ngươi ngốc như vậy, chỉ cần nhanh chút nữa, Tử mỹ nhân đã thua rồi.”

“Ra quyền, ra quyền đi...”

“Ngốc, bắt lấy rồi đánh đi, đánh liên tục vào...”

Hai người đánh nhau, Vân Liên Nhược còn hưng phấn hơn so với bọn hắn. Ba huynh đệ Dạ gia đồng thời nhìn về phía Thủy Nguyệt Hoa, chủ tử, ngươi nên quản lý chủ mẫu đi kìa! Chủ mẫu còn chơi tiếp, hai người bọn họ sẽ sống ít lại mười năm đó.

Nữ nhân của ta, thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Các ngươi có ý kiến?

Chủ tử, chúng ta có ý kiến. Ba huynh đệ Dạ gia bày tỏ thái độ.

Có ý kiến thì cứ giữ lại đó mà bảo quản cho tốt đi. Thủy Nguyệt hoa không thèm nhìn ánh mắt ủy khuất của ba huynh đệ Dạ gia, một lòng chỉ suy nghĩ nên thế nào để cho nữ nhân đang ở trong ngực mình có thể chơi vui hơn nữa.

“Nguyệt, sao ta nhìn cái tên ăn mày kia có chút quen mắt.” Càng nhìn càng cảm thấy người nọ nhìn quen mắt, nhưng nhất thời lại có chút không nhận ra hắn là ai.

“Nhược Nhi, mấy người râu ria không quan trọng, không chắc chắn thì không cần phải nhớ” Thủy Nguyệt Hoa an ủi.

Tên ăn mày đang đánh nhau với Tử Sa, nghe thấy lời của hai người bọn họ, nhất thời chửi ầm lên: “Vân Liên Nhược, bản công tử biến thành như vậy còn không phải là do ngươi hại sao.”

Không thể nào, mới mấy ngày mà thôi, sao lại biến thành tên ăn mày chứ, hắn cũng quá tơi tả a. Lúc này, Vân Liên Nhược đã nhận ra hắn là ai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.