Không Thể Buông Tha

Quyển 9 - Chương 1017: Sắp đến




Vì sao lại như vậy, Thiên Lân cũng không biết nữa, hắn chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt người trước mặt, nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao lại nhìn ta như vậy?

Cô gái áo trắng biểu hiện kỳ quái, sau khi quan sát Thiên Lân cẩn thận rồi, khẽ giọng hỏi:

- Ngươi chính là Thiên Lân, từ nhỏ lớn lên ở Băng Nguyên phải không?

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Chúng ta dường như mới lần đầu gặp mặt, ngươi làm sao lại biết được ta?

Cô gái áo trắng điềm đạm thanh nhã trả lời:

- Điều này chút nữa mới nói, ngươi hãy nói cho ta biết nơi đây đã xảy ra những chuyện thế nào?

Thiên Lân nhìn Cáp Y Oa trong lòng của cô gái áo trắng, khẽ than:

- Trước đây, người đàn ông áo đen kia có bốn hộ pháp thuộc hạ đi tìm kiếm một linh mạch kỳ lạ nào đó, vì thế không tiếc giết chết cả thôn làng, trước tiên tàn sát vài trăm người dân tộc. Ta trên đường qua núi này, gặp Vũ Thánh Phương Vân trong tộc, ông ta trước khi chết dặn dò ta đến cứu bá tánh nơi này, vì thế đến nơi đây. Người bên cạnh ta tên Quý Hoa Kiệt, lại được một người khác trong tộc nhờ cậy, từ ngàn dặm đến đây cũng có cùng mục đích giống như vậy.

Cô gái áo trắng nhìn không thấy thay đổi biểu hiện nào, nhưng sau khi nghe xong những lời kể đơn giản của Thiên Lân rồi, giọng có phần tức giận nói:

- Người tu đạo không ngờ lại có tính diệt tuyệt như vậy, quả thực đáng giết. Bây giờ ngươi hãy chiếu cố Cáp Y Oa trước đi, ta đi thu thập ba người kia.

Đỡ lấy Cáp Y Oa, Thiên Lân nhắc nhở:

- Cẩn thận, người đàn ông áo đen kia đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực, được gọi là Thiên Ngô thần tướng, thuộc hạ có sáu đại hộ pháp, bốn hộ pháp đã chết trong tay của ta rồi.

Cô gái áo trắng có phần bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Ngũ Sắc Thiên Vực, khó trách lại lòng dạ độc ác như vậy.

Thiên Ngô thần tướng tức giận trừng Thiên Lân, hừ giọng nói:

- Tiểu tử, té ra ngươi chính là thần Băng Nguyên Thiên Lân, ngươi làm sao biết được thân phận của ta?

Thiên Lân hừ giọng nói:

- Nếu như ngươi đã biết lai lịch của ta rồi, chắc chắn không cần phải cảm thấy kinh ngạc.

Thiên Ngô thần tướng không vui gì, đang muốn mở miệng phản bác lại, thì thấy Lục hộ pháp bay đến bên mình, truyền âm:

- Cung chủ, hôm nay mọi sự đều không có lợi, địch nhân lại biết chi tiết của ta rồi, lại thêm cô gái áo trắng kia lai lịch thần bí, chúng ta cũng không nên dây dưa tiếp nữa.

Thiên Ngô thần tướng có chút chần chừ, với tính cách lạnh lùng cao ngạo quái gở của y, từ trước đến giờ chưa lui bước trước cái khó.

Lục hộ pháp hiểu được tính cách của y, khuyên bảo:

- Cung chủ, tình thế trước mắt bất lợi cho chúng ta, nếu như chỉ bởi tranh hơn thua mà làm lỡ việc của Thần Vương, chỉ sợ không dễ gì bẩm báo lại.

Vừa nghe đến tên Thần Vương, Thiên Ngô thần tướng lập tức thay đổi ý nghĩ, ánh mắt quét qua Thiên Lân và cô gái áo trắng, hừ lạnh nói:

- Ân oán hôm nay bản cung chủ tạm thời ghi lại đó, ngày sau gặp lại mới tìm các ngươi để đòi nợ.

Nói rồi, Thiên Ngô thần tướng toàn thân lóe lên ánh đen, một luồng khí tức quỷ dị lập tức rẻ không xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã mang Đao Hoàng Lãnh Vân và Lục hộ pháp biến mất tiêu.

Quý Hoa Kiệt có phần bực tức, giận dữ nói:

- Chạy đâu, để mạng lại rồi đi.

Cô gái áo trắng phất tay ngăn Quý Hoa Kiệt lại, điềm nhiên lên tiếng:

- Chớ có kích động, Thiên Ngô thần tướng kia rất không đơn giản, với tu vi hiện nay của các ngươi còn chưa đối phó được. Bây giờ, ta trước tiên cứu sống Cáp Y Oa đã, những chuyện khác chúng ta lát nữa nói lại.

Nói rồi liếc Thiên Lân một cái, cô gái áo trắng thuận tay đỡ lấy Cáp Y Oa, bắt đầu dùng linh khí bồi dưỡng cho thân thể của cô bé, bổ sung lại phần nguyên khí mà cô bé đã bị hao mất.

Thiên Lân nhìn cô gái áo trắng một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Quý Hoa Kiệt, cất tiếng hỏi:

- Thương thế ra sao rồi?

Quý Hoa Kiệt đáp:

- Thương thế không nhẹ nhưng lại không đáng ngại, huynh thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ta tình hình hoàn hảo, không bao lâu sẽ có thể phục hồi lại rồi. Bây giờ chi bằng huynh hãy thừa cơ trị thương đi, ta đi an ủi tình cảm mọi người.

Cất bước tiến ra, Thiên Lân vẻ mặt áy náy đi thẳng đến những người dân tộc còn sống.

Thấy ác ma đã rời đi rồi, tâm tình khẩn trương của những người dân tộc lập tức bình tĩnh trở lại không ít. Tuy cừu hận còn ghi sâu trong lòng, nhưng so với tánh mạng thì chắc chắn không trọng yếu hơn. Tôn trọng nhìn Thiên Lân, những người dân tộc mắt đầy cảm kích và nước mắt, không ít người ào ào quỳ gối xuống theo thứ tự để biểu lộ tình cảm chân thành thâm sâu trong lòng của mình.

Thiên Lân vung tay phát ra một luồng sức mạnh nhuh hòa đỡ lấy những người dân tộc đang quỳ gối, nhẹ giọng nói:

- Mọi người không cần phải làm như vậy, mọi thứ đều đã trôi qua rồi. Tuy có rất nhiều thân nhân đã đi xa, nhưng các vị hãy còn sống, chắc chắn phải kiên cường lên. Bây giờ, mọi người trước tiên hãy mang những người bị thương đi chăm sóc cho tốt, sau đó phân ra một bộ phận người dọn dẹp hiện trường.

Nghe những lời của Thiên Lân, hơn một trăm người dân tộc còn sống tạm thời thu lại đau thương, theo một vài người phụ nữ thống lĩnh nhanh chóng hành động trở lại.

Quan sát trong chốc lát, Thiên Lân xoay người quay lại bên cạnh cô gái áo trắng, phát hiện Cáp Y Oa đã mở to mắt, ngây ngốc nhìn cô gái áo trắng.

Thu lại tay phải, cô gái áo trắng cười nhẹ nói:

- Được rồi, Cáp Y Oa, muội không sao rồi, sau này không được làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.

Vừa nghe thanh âm của cô gái áo trắng, Cáp Y Oa đau lòng nói:

- Tỷ tỷ, mẹ muội chết rồi, Vũ Thánh gia gia cũng chết rồi, rất nhiều thúc thúc thẩm thẩm cũng đã chết rồi...

Cô gái áo trắng ôm lấy Cáp Y Oa vào trong lòng, vuốt ve mái tóc của cô bé, êm ái nói:

- Không cần phải đau thương như vậy, bọn họ sẽ không chết vô ích, nơi này sẽ càng thêm phần xinh đẹp.

Thiên Lân nghe đối thoại của hai người, kinh ngạc nói:

- Cô là tỷ tỷ của cô bé?

Cô gái áo trắng liếc Thiên Lân, hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy không giống phải không?

Thiên Lân sửng mình một chốc, chần chừ rồi đáp lại:

- Đúng là không giống lắm.

Cô gái áo trắng buông Cáp Y Oa ra, nói với cô bé:

- Muội trước tiên hãy đi thăm mọi người, ta có chút việc phải nói với hắn.

Cáp Y Oa nhìn Thiên Lân, rồi kéo quần áo của cô gái áo trắng, nhỏ giọng nói:

- Tỷ tỷ, đại ca này rất là tốt bụng.

Cô gái áo trắng cười trả lời:

- Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không ăn hiếp hắn đâu.

Cáp Y Oa cười cười, gật đầu với Thiên Lân sau đó liền chạy thẳng đi.

Quét mắt một vòng, cô gái áo trắng giọng nói điềm đạm thanh nhã lên tiếng:

- Cảnh bên trong hồ cũng không tồi, theo ta đi đến đó thôi.

Cũng không chờ Thiên Lân trả lời, cô gái áo trắng nhẹ nhàng bay lên, tốc độ tuy không nhanh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác phiêu dật.

Thiên Lân không nói gì cả, yên yên lặng lặng đi theo phía sau của cô gái áo trắng, cảm giác trong lòng rất kỳ quái.

Nhớ lại lúc gặp mặt trước đây, Thiên Lân có một cảm giác thân thiết không tên đối với nàng. Còn hiện tại, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn, điều này khiến cho Thiên Lân rất nghi hoặc, bởi vì từ trước đến nay chưa bao giờ hắn gặp phải tình hình như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận, Thiên Lân mơ hồ phát hiện được một số tình hình, đợi khi đến giữa hồ nước thì không khỏi mở miệng nói:

- Cô nương là ai, vì sao ta đối với cô nương có cảm giác rất quen thuộc, dường như giữa chúng ta có một mối liên hệ nào đó.

Cô gái áo trắng quay người lại nhìn hắn, khoảng cách hai người chừng vài thước, một hương thơm vui vẻ tràn ra giữa hai người, mơ hồ toát ra một ý nghĩa nào đó.

Cười nhẹ một tiếng, cô gái áo trắng khiến cho ánh mắt của Thiên Lân nhìn chăm chú hơn, ánh sáng kỳ lạ trên khuôn mặt lập tức biến mất, để lộ một gương mặt đẹp tuyệt trần như hoa, Thiên Lân ánh mắt ngây ra, cả người lập tức bị gương mặt của cô gái áo trắng hấp dẫn mất. Đó là một cái đẹp không cách nào miêu tả được, có khí thế thánh khiết cao quý, lại có vẻ kiều diễm hấp dẫn, lại có vài phần bướng bỉnh thông minh, khiến cho người ta có cảm giác như tâm hồn bị cái nhìn đánh động sâu sắc. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc đó của Thiên Lân, cô gái áo trắng cười uyển chuyển một tiếng, khí chất vốn dĩ thánh khiết cao quý lập tức chuyển thành xinh đẹp quyến rũ, lại tiếp tục làm chấn động Thiên Lân thêm một lần nữa. Đối với Thiên Lân, người phụ nữ xinh đẹp nhất mà hắn đã gặp trong đời chính là Ngọc Tâm, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, trên người dung hợp rất nhiều loại tính cách khác nhau, hệt như lưu ly bảy màu, khiến cho người ta không nắm bắt được, lại bị hấp dẫn thật thâm sâu. Ánh nhạt lóe lên, ánh sáng kỳ dị lại che phủ đi vẻ xinh đẹp tuyệt thế của cô gái áo trắng, ngăn cản tầm nhìn của Thiên Lân, khiến cho hắn đang si mê tỉnh táo trở lại.

Thiên Lân trong mắt toát ra sự không nỡ, vọt miệng nói:

- Cô nương ...

Lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Lân đột nhiên giật mình, ngừng ngay việc nói tiếp.

Cô gái áo trắng để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, cười khẽ nói:

- Còn chưa nhìn rõ ràng?

Thiên Lân hơi đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:

- Ta chỉ thấy kinh ngạc mà thôi.

Cô gái áo trắng cười hỏi:

- Kinh ngạc trước tầng ánh sáng trên mặt ta hay là kinh ngạc trước dung mạo của ta?

Giọng nói có mấy phần chế nhạo, khiến cho Thiên Lân có phần lúng túng, cảm giác y như bị người quản lý.

Né tránh ánh mắt của cô gái áo trắng, Thiên Lân nhìn cảnh tượng chung quanh, điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, khẽ bảo:

- Cả hai đều có, câu trả lời này chắc cô nương đã hài lòng.

Cô gái áo trắng cười nói:

- Giọng nói chua cay, không đủ thành ý.

Thiên Lân có bực mình, muốn phản bác lại vài câu, nhưng không biết vì sao trong lòng lại không nỡ nổi nóng đối với cô gái áo trắng trước mặt, dường như trong lòng có một loại hảo cảm không tên với nàng, vô hình trung nhân nhượng nàng.

Đối với loại tâm lý này, Thiên Lân khuôn mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, giọng êm ái nhẹ nhàng nói:

- Giọng nói của ta không đủ thành khẩn, cô nương chớ để ý.

Cô gái áo trắng cười nhẹ đáp:

- Xem biểu hiện của ngươi, ta có thể tha thứ cho ngươi lần này, từ nay về sau biết điều nghe lời một chút mới được. Bây giờ, ngươi nói cho ta biết, ngươi từ nhỏ đến lớn sống ở Băng Nguyên đã phát sinh những chuyện thú vị nào vậy.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt liền cười khổ, có phần bất đắc dĩ với giọng nói của cô gái áo trắng, lại có phần kinh ngạc đối với câu nói cuối cùng của nàng. Vì sao người phụ nữ này lại để ý rất nhiều đến những chuyện thuở xưa của mình?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân hỏi lại:

- Cô nương còn chưa nói cho ta biết, cô nương thật ra là ai vậy?

Cô gái áo trắng cười đáp:

- Ngươi sao không đoán thử đi.

Thiên Lân cau mày, trầm ngâm trả lời:

- Không có bất kỳ đề bài nào, điều này không dễ đoán.

Cô gái áo trắng điềm đạm thanh nhã đáp:

- Ta biết ngươi là ai, đây là một loại đề bài.

Thiên Lân nói:

- Đề bài này không có giới hạn, căn bản không cách nào suy đoán.

Cô gái áo trắng nói:

- Nếu không như vậy, ta cho ngươi một chọn lựa. Ngươi nếu đoán đúng được thân phận của ta, từ nay về sau ta sẽ dùng bản lai diện mục để gặp ngươi. Nếu như ngươi đoán không trúng, để ta tự nói ra lai lịch, từ nay về sau chúng ta đối xử với nhau giữ nguyên tình hình như vậy. Ngươi thấy thế nào? Đoán hay không, hay là chịu thua?

Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt không ngừng nhìn cô gái áo trắng, hỏi lại:

- Ta suy đoán thì có mấy cơ hội? Sau khi đoán sai rồi, có phần thưởng nào khác?

Cô gái áo trắng đáp:

- Cơ hội chỉ có một lần, nếu như ngươi đoán trúng được lai lịch của ta rồi, liền sẽ không muốn đòi hỏi phần thưởng nữa.

Thiên Lân càng nghe càng thấy kỳ quái, lời nói của cô gái thần bí này mơ hồ ám chỉ điều gì đó, nhưng thật ra là điều gì đây?

Suy tưởng, Thiên Lân chìm vào trầm tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.