Không Thể Buông Tha

Quyển 1 - Chương 13: Đạo diễn số khổ nhất




Tháng mười, trời nóng như thiêu đã hơi chuyển lạnh, đầu chiều hôm ấy Triệu Nghị Nhiên vừa kết thúc một buổi tiệc xã giao, từ bên ngoài trở lại phòng tổng giám đốc, phát hiện Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào không có ở đây, chỉ có Lưu Mỹ Châu ở lại trông coi, đang cúi đầu viết viết vào quyển nhật ký màu đỏ.

"Chỉ có em ở đây, bọn họ đều ra ngoài rồi à?" Anh vừa đến gần thì thấy cô khép lại nhật ký, nhanh chóng đút vào túi xách của mình, khiến anh không khỏi tò mò lần nữa. Rốt cuộc cô đang giấu diếm cái gì? Vấn đề này quấy nhiễu anh một thời gian, không giải quyết nữa thì thật sự là khó chịu.

Lưu Mỹ Châu hơi hốt hoảng đứng lên trả lời: "Vâng! Bọn họ sẽ về trễ ạ, anh cả Triệu đã ăn cơm trưa rồi ạ?"

"Anh đã ăn cùng khách hàng rồi, nhưng cũng chẳng ăn được mấy, em đi mua giúp anh chút đồ ăn đi."

Lúc chỉ có hai người, cô vẫn gọi anh là anh cả Triệu, anh rất đồng ý, dù sao tình cảm giữa hai người cũng đặc biệt, không cần phải khách sáo gì cả. Chỉ là vừa nghĩ tới quyển nhật ký đó, rõ ràng là cô có bí mật giấu anh, phải chăng cô không xem anh là anh trai?

"Được ạ, nhưng anh Kiều và anh Kha đều không ở đây, nơi này nhất định phải có người trông coi."

"Anh trông coi không được sao? Đúng lúc anh muốn gọi vài cuộc điện thoại nên gọi ở đây cũng được." Anh ngồi ở trước bàn của mình, mặc dù dữ liệu quan trọng đều ở phòng làm việc riêng, nhưng chỉ cần mở máy tính điền mật mã vào là có thể lấy được, có lúc anh cũng sẽ làm việc chung với nhóm cộng sự.

"Vâng! Em sẽ về nhanh thôi." Lưu Mỹ Châu cầm túi xách lên định đi ra ngoài, cũng không hỏi Triệu Nghị Nhiên muốn ăn gì, anh không hề kén ăn, thích ăn cũng chỉ có vài thứ, cứ mua thay đổi là được.

"Đợi chút, lần này không cần báo thủ quỹ, em cầm tiền của anh đi mà mua." Anh rút ra một tờ tiền lớn, đặt vào tay cô, dặn dò: "Mua nhiều một chút, chờ đám người Đan Thư về ăn nữa."

"Vâng." Trong đầu cô tính toán rất nhanh, ba vị đàn anh đều thích ăn đồ gì nhỉ?

"Em cầm cái túi nặng như vậy thì còn có thể cầm bao nhiêu thứ?" Anh thấy cô bỏ tài liệu và nhật ký vào túi xách nặng trịch liền hỏi dò.

"Cũng hơi nặng!" Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, quyết định đặt túi về chỗ cũ,-on- dùng giọng khẩn cầu nói: "Vậy anh cả Triệu trông coi hộ em nhé, đừng để ai trộm đồ của em đấy!"

"Ngay cả anh cũng không tin sao?"

"Không phải, vậy em đi mua đồ, sẽ trở lại nhanh thôi." Cô cười đến híp cả mắt, thần thái sáng lạn nói.

Chờ Lưu Mỹ Châu đi khỏi, Triệu Nghị Nhiên liền gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng suy nghĩ vẫn đặt trên cuốn nhật ký kia, ngay từ lúc bảo cô ra ngoài mua đồ thì anh đã có ý định đọc trộm nó, hiện tại cơ hội tới rồi lại hơi do dự, anh thật sự phải làm chuyện nhàm chán vậy sao?

Đúng rồi, Mỹ Châu nói cô ấy thầm mến một chàng trai đã đi làm,-l3qu4d0n- anh tin rằng trong nhật ký nhất định có manh mối, vì lo lắng cho thân tâm (thể xác và tinh thần) của cô, anh nên chủ động tìm hiểu một chút, tựa như bậc làm cha mẹ nhìn lén nhật ký của con cái vậy, anh chỉ có ý tốt, muốn bảo vệ cô nên mới làm thế.

Vừa nghĩ tới đây anh liền dứt khoát hẳn, lập tức mở túi xách của Mỹ Châu, lấy ra cuốn nhật ký màu đỏ, anh cảm thấy tay mình hơi run rẩy, lần đầu tiên làm chuyện lén lén lút lút, nếu bị truyền đi sẽ bị người ta cười chết mất....

Khoảng nửa giờ sau, Lưu Mỹ Châu xách theo hai túi lớn đi vào, tuyệt không cảm thấy mệt mỏi, còn tươi cười nói: "Đã để anh cả Triệu đợi lâu rồi, có muốn em pha trà giúp anh không?"

"Được." Triệu Nghị Nhiên nhận lấy túi đồ, lấy từng món đặt lên trên bàn, nói: "Không tồi, đều là món anh thích."

"Đó là đương nhiên, em chọn rất nghiêm túc đó." Cô thấy túi xách vẫn nguyên tại chỗ, không hề suy nghĩ nhiều liền đi vào phòng trà nước, đợi cô bưng một bình trà nóng ra ngoài, đúng lúc Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều trở lại.

Bốn người vừa ăn uống vừa bàn công việc, ngoài mặt Triệu Nghị Nhiên rất bình tĩnh nhưng khi anh vào phòng làm việc riêng, đóng cánh cửa sau lưng lại, mới thở ra một hơi sâu.

Ông trời ơi! Anh thật bội phục kỹ thuật diễn của mình, rõ ràng vừa xấu hổ lại áy náy, vẫn có thể giả bộ không có việc gì, về sau anh còn phải giả vờ nhiều, tuyệt đối không thể để Mỹ Châu biết anh đã biết. Căn cứ vào nội dung vừa đọc thì người mà cô thầm mến chính là anh!

Ở trong nhật ký, cô vô cùng thân mật gọi anh là 'Nghị Nhiên', ghi lại chi tiết việc ăn, uống, dùng đồ của anh, còn có tâm tình như thế nào, vẻ mặt ra sao, cười mấy lần, trừng mắt mấy lần, sau đó viết hết cảm tưởng của cô, đại loại là: "Thật vui vì có thể mát xa giúp Nghị Nhiên", "Hình như Nghị Nhiên rất thích uống trà mình pha", "Nghị Nhiên nên cười nhiều một chút, không phải là cười khách sáo, mà là cười chân thành", "Tiểu thư Tô hoàn toàn không xứng với Nghị Nhiên, thật may là cô ta đã bị loại rồi", "Ngày mai có thể làm món gì cho Nghị Nhiên đây? Lần trước làm bánh bích quy không tệ, nếu như làm cơm hộp cho anh liệu có khoa trương quá không?"

Lời văn như vậy, anh liếc mắt liền nhìn ra tâm ý của cô, phản ứng đầu tiên là điều này sao có thể chứ? Anh lớn hơn cô mười tuổi, tình cảm của hai người giống như anh em, vậy mà cô có ý nghĩ không an phận với anh? Không, không nên nói là không an phận, cô thầm mến anh là không sai, cũng chưa từng tạo ra rắc rối cho anh, chỉ lặng lẽ trả giá theo cách của mình.

Nếu như anh còn là chàng trai mười mấy đôi mươi, có thể sẽ cảm động mà kết giao với cô, dù sao đối với phần lớn đàn ông mà nói, được phụ nữ nữ ái mộ là một việc rất vẻ vang, rất may mắn, trừ phi cô gái kia là người mình chán ghét.

Mỹ Châu có khiến anh thích hay không? Đáp án dĩ nhiên là có, anh đã quen với sự chung đụng, tiếp nhận mọi sự quan tâm của cô, coi như yên lặng,ở chung một chỗ cũng rất thoải mái. Nhưng mà khoảng cách giữa bọn họ quá xa, trừ tuổi tác còn có thân l,lê,ê phận địa vị, hai bên gia đình, kinh nghiệm sống, đều không thích hợp trở thành một đôi uyên ương. Khó trách cô chỉ dám thầm mến mà không dám thổ lộ với anh chắc hẳn cô cũng biết khó khăn trùng điệp, chỉ có thể viết hết tâm tư vào , quyển nhật ký.

Cũng được, cứ như vậy đi! Triệu Nghị Nhiên tự nhủ, anh sẽ không để lộ bí mật này, tiếp tục giữ nguyên tình hình hiện tại là được, một ngày nào đó anh sẽ cưới một người vợ môn đăng hộ đối, Mỹ Châu cũng sẽ bỏ qua mối tình thiếu nữ này, tìm đối tượng tốt rồi chân chính nói lời yêu.

Anh sẽ đóng vai anh cả tốt, coi như là vì tấm chân tình của cô, anh nguyện ý làm núi dựa cho cô cả đời.

Từ khi Triệu Nghị Nhiên biết được tâm ý của Lưu Mỹ Châu, lúc chung đụng khó tránh khỏi có hơi mất tự nhiên. Anh thật không dám nhìn thẳng vào mắt cô, mặc dù cô vẫn biểu hiện như bình thường, chỉ là khi làm cẩn thận xong một việc, đều nhìn anh bằng ánh mắt không tìm ra được tật xấu. Nhưng vừa nghĩ tới mỗi ngày cô đều sẽ ghi chép tỉ mỉ về mình, anh liền cảm thấy giống như đang sống dưới kinh hiển vi, cho dù cô không hề có ác ý. Mà quan trọng hơn là, nếu còn tiếp tục như thế, Mỹ Châu sẽ không bỏ được anh, thì sao có thể tìm được đối tượng tốt chứ?

Trải qua một phen suy tính cẩn thận, anh quyết định giúp Mỹ Châu một tay, có thể bởi vì cô còn ít tuổi, biết rất ít về đàn ông, mới có thể sinh ra hứng thú với ''anh cả già" như anh. Vì vậy anh mới đề xuất cho nhân viên đi du lịch, không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội. Trong công ty có một vài nhân viên nam vừa mới tốt nghiệp, hơn hai mươi tuổi cũng coi như xứng đôi với cô, thanh niên chơi chung một chỗ sẽ dễ nảy sinh tình cảm.

Ngay khi tổng giám đốc ra lệnh một tiếng, hơn trăm nhân viên của tổng công ty Kình Vũ liền thẳng tiến đến huyện Bình Đông của thị trấn Khẩn Đinh, bao cả một khu nghỉ dưỡng trung tâm, hưởng thụ khách sạn cao cấp, bãi biển tư nhân, du thuyền và trường đua xe xa hoa. Mọi người có thể tự do vui đùa, ăn uống vui chơi đều do công ty chi trả.

Vừa ra khỏi trạm dừng xe đã có xe riêng đưa đón bọn họ đến khách sạn, trên đường Triệu Nghị Nhiên đặc biệt dặn dò Lưu Mỹ Châu.

"Chuyến đi này không chỉ vui chơi thả phanh mà em cũng phải làm quen với các đồng nghiệp ở bộ phận khác, nhất là một vài nhân viên trẻ tuổi, về sau có thể là chủ lực của công ty, em phải cố gắng tạo mối quan hệ với họ đấy."

"Dạ!" Lưu Mỹ Châu nhận được chỉ thị công việc, quyết định nghiêm túc chấp hành.

"Nhưng không cần quá nghiêm túc đâu, dù sao chỉ là nhân viên du lịch, cứ thả lỏng tâm tình bắt đầu từ làm bạn, về sau lúc hợp tác mới có lợi."

"Vâng, em hiểu rồi!"

Nhìn dáng vẻ còn chưa thông suốt của cô, anh chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Tóm lại là anh đã sáng tạo cơ hội rồi, -l3qu4d0n- đành xem nhân duyên của cô có mỹ mãn không thôi, dĩ nhiên anh cũng sẽ giúp cô thẩm định, tránh cho cô gặp phải người xấu, thương tâm đau lòng, thì tội của anh rất lớn rồi.

Tháng mười, miền nam vẫn là ánh dương rực rỡ, sau khi tới đích, mọi người rối rít thay áo sơmi hoa cùng giày xăng-̣đan, tràn đầy phong tình của miền nam nhiệt đới.

Lưu Mỹ Châu cũng thay một bộ váy liền thân không tay màu hồng, cổ áo cũng không quá trễ, chỉ lộ ra xương quai xanh, làn váy cũng không quá ngắn, chỉ cao hơn đầu gối 10 cm, so với vài nữ đồng nghiệp lộ chân, lộ ngực lại lộ lưng, thì cô coi như khá bảo thủ rồi.

Hiếm khi thấy cô ăn mặc như thế, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều xuýt xoa khen ngợi vài câu, bảo cô sau này chú ý ăn mặc, thanh xuân không thể để trôi qua vô ích.

Ý nghĩ đầu tiên của Triệu Nghị Nhiên chính là bảo cô đi thay đồ, sao có thể lộ như vậy được? Nhưng mà anh lại nghĩ chuyến đi này là để cho cô tìm đối tượng, ăn mặc kín đáo thì sao hấp dẫn đàn ông được? Mâu thuẫn trong suy nghĩ, anh đành phải im lặng.

Buổi tối đầu tiên là để toàn thể nhân viên liên hoan, ở đại sảnh Lâm Hải bày tiệc đứng, mọi người có thể vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa thưởng thức món ngon, dĩ nhiên sẽ chẳng thể thiếu rượu ngon rồi. Lúc này đây là phải tận tình hưởng thụ, coi như say rượu làm loạn cũng sẽ được tha thứ.

Triệu Nghị Nhiên không cần tự mình đi lấy đồ, đã có ba người trợ lý iên tục lấy món ăn cho anh, đồng thời có không ít đa,đàn người đi qua mời rượu. Bình thường, tổng giám đốc lê,lê đều xa cách với mọi người, ngồi tít trên cao không dễ thân thiết, hiếm có cơ hội kính rượu sao có thể bỏ qua đây?

Tửu lượng của Triệu Nghị Nhiên có cao đến đâu vẫn không địch lại được sự nhiệt tình của mọi người, Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư ở bên cạnh giúp chắn rượu, uống tới uống lui vẫn không thắng nổi. Ngược lại, Lưu Mỹ Châu vì nhỏ tuổi nhất, mọi người không nỡ tàn phá mầm xanh của quốc gia nên tha cho cô, cuối cùng chỉ có mình cô là tỉnh táo.

"Được rồi, hôm nay tổng giám đốc Triệu đã uống quá nhiều, mọi người đừng hại anh ấy đau đầu cả ngày nữa, để anh ấy về phòng nghỉ ngơi đi!" Cuối cùng đã có người bênh vực lẽ phải, cũng là nhân vật cấp chủ quản, lo lắng sau khi về công ty sẽ bị tổng giám đốc ghi thù.

Vì vậy, bốn người tổng giám đốc liền rời khỏi hiện trường, nhờ quản lý khách sạn dẫn về phòng ở tầng trệt, phòng bọn họ được sắp xếp ở cùng tầng, chỉ là Triệu Nghị Nhiên ở phòng tổng thống, còn nhóm trợ lý thì ở phòng tiêu chuẩn.

Quản lý khách sạn và phục vụ viên cũng khá chuyên nghiệp, nhanh chóng chuẩn bị xong khăn lông, nước nóng, canh giải rượu, thuốc nhức đầu, lúc gần đi còn dặn dò: "Có cần gì thì xin hãy gọi chúng tôi bất kỳ lúc nào, được phục vụ các vị là vinh hạnh của chúng tôi."

"Cám ơn, làm phiền các anh rồi." Lưu Mỹ Châu lên tiếng đáp, bởi vì Kha Bỉ Hào và Kiều Đan Thư đang cố gắng đỡ Triệu Nghị Nhiên vào phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, cô đi về phía phòng ngủ liền nhìn thấy hai vị đàn anh cùng động thủ, cởi cà vạt, áo cùng tất của Triệu Nghị Nhiên, như vậy mới có thể ngủ thoải mái.

Triệu Nghị Nhiên vừa nằm trên giường đã ngủ mê man, lúc Kiều Đan Thư đắp chăn cho anh, cô mới nhớ ra chuyện vô lễ chớ nhìn. Nhưng nhìn rồi cũng thấy không hề gì, chẳng qua là đàn ông ở trần thôi, cứ xem như là hai mắt ăn kem đi?

Kha Bỉ Hào giống như đang bước trên mây, là người cáo lui đầu tiên.

"Em gái Tiểu Châu, tổng giám đốc Triệu giao cho em đó, anh phải đi nằm trước đây....."

Lưu Mỹ Châu gật đầu nói: "Không thành vấn đề, anh Kiều cũng đi nghỉ ngơi đi, em thấy ở đây có một ghế sofa, lát nữa mệt mỏi em sẽ ngủ ở đó."

"Được, tự em lo liệu đó, nửa đêm nếu như tổng giám đốc Triệu náo loạn, thì cứ đến phòng khách gọi anh."

Kiều Đan Thư cũng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, không cách nào chống đỡ tiếp nữa,-on- thật may là Triệu Nghị Nhiên ở phòng tổng thống, trừ phòng ngủ chính còn có phòng khách, phòng sách, ở 5, 6 người cũng không thành vấn đề.

"Vâng, em biết rồi."

Chờ hai vị trợ lý rời đi, Lưu Mỹ Châu mới đi tới bên giường đưa mắt nhìn người trong lòng, không ngờ cô có thể nhìn dáng vẻ ngủ say của anh ở khoảng cách gần như thế, đây như là món quà từ trên trời rơi xuống sao? Bởi vì từ lúc sống lại cho đến bây giờ, cô đều để tâm đến mọi chuyện, không hề lãng phí thời gian nữa, cho nên mới nhận được món quà lớn này?

Cô kéo ghế qua đây ngồi xuống, không muốn cũng không dám đụng loạn vào anh, khoảng khắc tốt đẹp như vậy, cô chỉ muốn tĩnh tâm để cảm thụ. Nếu có thể cô thậm chí còn muốn vẽ một bức tranh, viết một bài thơ, miêu tả cảnh tượng này, khắc sâu vào trong lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.