Không Thể Buông Tay

Chương 146: Phi Khanh gặp nguy, nhiều bên giúp đỡ




Còn có... Ông trời ơi! Hắn lại đặt tên cho mình! Mà còn khéo đến lỗi giống tên của nàng!

Tuyết Tuyết vui sướng, kìm lòng không được bắt đầu nhảy lên nhảy xuống ở trong mặt nước.

Cảnh Hiên ngơ ngác nhìn cảnh đẹp thần kỳ này, nhìn Tuyết Tuyết vui vẻ trên mặt nước, thân thể đỏ vàng xứng với bông tuyết đang rơi, nó mới đẹp làm sao.

“Tuyết Tuyết!” Hắn theo bản năng hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay, Tuyết Tuyết nghe lời liền dừng nhảy, bơi tới bên cạnh hắn. Cảnh Hiên vung tay lên không trung chợt dừng lại, sau một lúc lâu lại lẩm bẩm “Ngươi nghe hiểu được?”

Tuyết Tuyết sợ tới mức rụt cổ lại, chỉ mải cao hứng, lại quên mất mình quá nghe lời rồi.

Vì vậy suy nghĩ một chút, liền rời thân đi chỗ khác, tiếp tục trò chơi nhảy lên nhảy xuống kia. Mãi đến khi nhìn thấy Cảnh Hiên buông lỏng đề phòng, lúc này mới bơi đến bên cạnh hắn lần nữa.

Cảnh Hiên cười khổ, có lẽ do sinh sống trong môi trường người lừa ta gạt đã lâu, lâu đến nỗi sinh ra cảnh giác với cả một con cá. Nó làm sao có thể nghe hiểu mình nói chứ? Nhưng mà...

“Tuyết Tuyết!” Hắn khẽ gọi, “Nếu ngươi là người, vậy thì nhất định, là người hiểu ta nhất. Ngươi xem, chỉ có ngươi bồi ở bên cạnh ta, ta mệt mỏi, mệt mỏi Cũng chỉ nghĩ đến bên hồ cá. Ngươi biết không, ta vốn không muốn hại người, nhưng người lại cứ tính kế sau lưng ta. Ta mười tuổi, người kia cũng làm ca ca ta mười năm. Trước kia cho tới bây giờ ta đều không nghĩ đến chuyện tranh cái vương vị này với hắn, nhưng ngươi có biết, cho dù ta không tranh, hắn cũng không tha cho ta. Tuyết Tuyết ngươi đừng nghĩ ta quá mức vô tình vô nghĩa, nhiều khi là do tình thế bức bách, ta thật sự không có biện pháp khác.”

Lúc nói chuyện, Cảnh Hiên đưa bàn tay vào trong nước, từng phát từng phát vỗ về chơi đùa lưng của nàng.

Đột nhiên Tuyết Tuyết không muốn động, cứ ngoan ngoãn mặc hắn đụng chạm như vậy. Trong lòng có một tia cảm xúc kỳ lạ, nàng không hiểu đó là cái gì, nhưng lại biết... mình cực kỳ khao khát.

Làm sao để bắt nó dịu lại đây?

Ban đêm, Tuyết Tuyết trầm tĩnh nằm úp sấp dưới đáy hồ, tập hợp tinh lực để mình hóa thành hình người.

Chỉ tiếc, sau biến cố kia của Cảnh Hiên, lại khiến cho nàng bị mất đi mười năm tu luyện.

Giơ tay lên sờ sờ mặt mình, nàng biết, trên mặt kia có chút vảy cá, rất khó nhìn.

“Tuyết Tuyết! Phải cố găng lên!” Nàng tự động viên mình, “Chỉ khi biến thành người, mới có thể đứng trước mặt hắn, mới có thể biết cả ngày hắn làm những việc gì, mới có thể... Mới có thể biết loại cảm giác vừa rồi rốt cục là đại biểu cho cái gì.”

Theo trận tuyết rơi này, Tề quốc dần dần tiến vào mùa đông.

Cái hồ nhơ nơi Tuyết Tuyết ở càng ngày càng lạnh như băng, nàng biết Cảnh Hiên đang thu xếp cho nàng qua một cái hồ sâu một chút, để nàng có thể chìm xuống đáy hồ đi qua mùa đông.

Kỳ thật nàng không sao cả! Sợ lạnh kia đã là chuyện mấy trăm năm trước, từ lúc nàng tu luyện đến lúc có thể hóa thành hình người đã không sợ rét lạnh ở đáy hồ.

Nhưng mà... Ha ha!

Tuyết Tuyết ngây ngô cười, ý tốt của Cảnh Hiên nàng cũng sẽ không bác bỏ! Loại cảm giác được người ta còn tâm này thật sự không tệ nha!

“A!”

Nơi đây đang đẹp, đột nhiên trên đầu lại xuất hiện một đoàn sương dày đặc, thân thể đỏ vàng của Tuyết Tuyết lập tức bị nhiễm.

Nàng há mồm gọi, đáng tiếc không ai nghe hiểu được nàng nói cái gì,

“Ai nha, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy!” Trên bờ vang lên tiếng hô của tiểu nha đầu, hình như là đang nói một người khác, “Vương gia rất để ý đến con cá này! Giờ ngươi lại đem nước mực đổ vào hồ cá!”

Nha đầu kia bị dọa đến u mê, không ngừng xua tay nói

“Ta không cố ý, thật sự không cố ý!”

“Ai cho ngươi ăn vụng! Lén ăn điểm tâm đầy dầu, làm sao lấy được đồ!”

Hai người ở trên bờ vẫn còn tiếp tục nói, Tuyết Tuyết muốn điên rồi.

Vừa rồi các nàng nói cái gì? Nước mực?

Trời ạ! Vừa đen lại vừa thối làm sao có thể dội lên thân mình! Nàng chính là cá chép nhỏ ôn nhu mỹ lệ nhất thiên hạ nha! Trời ạ! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Càng không ngừng bơi qua bơi lại ở dưới nước, ý muốn để cho nước trong hồ tẩy đi màu đên trên thân nàng.

Đáng tiếc hồ cá này thật sự là nhỏ, một đống nước mực lớn kia đổ xuống, không bao lâu liền làm quấy đục nước trong hồ.

Tuyết Tuyết muốn ói ra!

Mùi vị thật là buồn nôn, là ai gọi cái mùi này là mực hương? Hương ở chỗ nào!

Đang vội vàng bơi qua lội lại, chợt thấy trên mặt nước giống như có người đang dùng một cái lưới lớn lao vớt tới phía mình.

Nước quá đen, nàng không nhìn thấy người nào vớt nàng trên mặt nước. Nếu là ngày thường, Tuyết Tuyết sẽ không để mình bị vớt lên như vậy. Cho dù nước không tốt, nhưng vẫn phải dựa vào nó để sinh tồn, rời xa nước, nếu không hóa hình người, sợ là không gắng được lâu.

Nhưng mà hiện tại không quản được nhiều như vậy, vừa rồi thật sự là nàng có chút ghê tởm, thứ hai... Giống như nghe được trên mặt nước có giọng nói quen thuộc đang gọi nàng.

“Tuyết Tuyết! Đừng chạy! Ngoan Ngoãn vào trong lưới đi!”

Cảnh Hiên gấp đến độ vã mồ hôi, vốn chỉ muốn đi ra đây một chút, đến bên cạnh hồ cá nhìn nàng. Nhưng đến nơi này mới phát hiện, nha đầu vừa rồi đi rửa bút lại đổ nước mực vào trong hồ cá.

Hắn tức giận muốn mắng chửi người, nhưng khi nhìn thấy Tuyết Tuyết ở trong hồ cá gấp đến độ toán loạn, lại khẩn trương áp chế xúc động, cầm một tấm lưới mỏng đến bên hồ cứu nàng lên bờ.

Tuyết Tuyết nghe thấy giọng nói của Cảnh Hiên liền không bơi loạn nữa, ngoan ngoãn chui vào lưới cá kia để hắn vớt lên mặt nước.

“Nhanh! Chuẩn bị một thùng nước đưa tới phòng ngủ của bổn vương, mau!”

Ra lệnh một tiếng, sau đó Bình Tử chạy tới vội vàng thúc giục hạ nhân đi chuẩn bị.

Trước tiên Cảnh Hiên mang Tuyết Tuyết đi tới bên cạnh giếng, đặt nàng vào trong thùng nước, đáng tiếc Tuyết Tuyết vừa mới vào nước, thùng nước kia lập tức bị nhuộm đen.

Cảnh Hiên nhíu mày, lại phân phó hạ nhân tiếp tục múc nước lên.

Cứ như vậy, khi đổi đến thùng nước thứ năm, lúc này Tuyết Tuyết mới hài lòng nổi trên mặt nước, tỏ vẻ nàng cảm thấy rất sạch sẽ rồi.

Thấy nàng như vậy, Cảnh Hiên thở phào một cái, sau đó đứng lên, ý bảo hạ nhân bên cạnh bê thùng nước vào phòng mình.

Nhưng khi tay hạ nhân kia vừa mới chạm vào, hắn lại giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng xoay người đem hạ nhân kia đuổi đi, sau đó tự mình nhấc thùng nước lên, đi nhanh về phía phòng ngủ.

Khi đi qua hồ cá nhỏ, liền thấy nha đầu đổ đồ rửa bút quỳ ở chỗ này. Bình Tử đi tới đón hắn, nhìn nha đầu kia, lại đi theo hắn hỏi

“Vương gia, nha đầu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.