Ánh nến nhấp nháy trong ngọn đèn dầu làm bằng đồng thau, chiếu vào khuôn
mặt trắng nõn thanh nhã của Lâm Lang, dưới ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ toát ra
những vầng sáng mỹ lệ mang đến cho người ta cảm giác hít thở không
thông, Triệu Tễ nhìn Lâm Lang, trong mắt hiện đầy si mê —— trong đầu tựa
như xuất hiện bóng dáng tiên y nộ mã (**) , rồi lại như cách tầng tầng
sa màn bị che giấu ở sâu trong trí nhớ, phân không rõ bóng dáng thanh lệ
xuất trần rốt cuộc là ai !
(**) ý chỗ này nghĩa là thiếu nữ ăn mặc đẹp cưỡi tuấn mã , ví phong thái Lâm Lang là thanh nhã xuất trần .
Lúc này, mâu quang Lâm Lang như có như không nghiêng mắt nhìn một lượt
các cửa trong đại điện , cả đại điện đều đóng chặt , lúc này chỉ còn
cánh cửa sổ nhỏ vẫn chưa đóng. Trong lòng nàng đắn đo suy tính: khe hở
cửa sổ nhỏ mặc dù không lớn, chỉ có hai thước vuông , nhưng dáng người
nàng mảnh mai, luồn lách ra ngoài tất nhiên không có vấn đề, nhưng cửa
sổ nhỏ lại quá cao, làm sao mới có thể nhảy lên thoát ra ?
Trong nội tâm Lâm Lang cảm thán, nếu là thường ngày, cung điện nho nhỏ
này sao có thể vây khốn nàng? Có pháp lực quá lâu rồi, lập tức bị biến
thành người bình thường, mới phát giác ra cuộc sống thật khổ sở ! Vừa
nghĩ tới, ánh mắt của nàng nhanh chóng quét qua bên trong phòng, ngừng ở
màn lụa mỏng rũ xuống ở hai bên đại điện, kéo bức màn che lay động qua
một bên, vậy cũng đủ rồi, chỉ là, Triệu Tễ cũng coi là người kiệt xuất,
nếu hắn muốn ngăn trở, giờ nàng đã tạm thời mất đi pháp lực nên căn bản
không nắm chặt có thể vượt qua !
Hơn nữa, Triệu Tễ dắt nàng tới đây, tất nhiên là đã bày bố âm mưu đen
tối nào đó, nàng hôm nay muốn an toàn từ nơi này đi ra ngoài, ngược lại
có chút không thực tế !
Nghĩ đến đây, Lâm Lang tạm thời buông xuống ý định thoát ra, con ngươi
sắc bén bình tĩnh nhìn Triệu Tễ một hồi lâu, đem biểu tình của hắn thu
hết vào mắt, không khỏi nhíu chặt chân mày, âm thanh lạnh lùng xen lẫn
một cỗ tức giận vang lên : "Hoàng thượng nói quá lời, bản tiểu thư uống
rượu phải xem tâm tình, hiện tại rượu ta không muốn uống !" Lâm Lang nói
xong, xoay người lạnh nhạt nói, "Cung yến sắp bắt đầu, hoàng thượng
không sợ làm chậm trễ sao ?" Thường thường điểm kết thúc cũng chính là
điểm bắt đầu, Lâm Lang không muốn cùng hắn dây dưa quá nhiều với đề tài
này, cấp bách muốn biết hắn rốt cuộc có mục đích gì, vì vậy trực tiếp
kết thúc đề tài nhàm chán vô vị này !
"Hoàng thượng nếu không còn gì muốn nói, tiểu nữ còn phải đi Tử Dương
Điện thăm Diệp đại tiểu thư, dù sao cũng là tỷ muội, hôn nay nàng thành
thân, cũng nên nói một câu chúc mừng , không phải sao ?"
Quả nhiên, Triệu Tễ nghe được lời nói Lâm Lang không chút khách khí,
trên mặt âm nhu chợt lóe, trong mắt lộ ra nụ cười âm trầm, sau đó tiếp
lời Lâm Lang nói : "Muốn gặp Diệp Cẩn Huyên sao? Được thôi, các ngươi dù
sao cũng là tỷ muội. . . . . . . . . . . . . . . để trẫm dẫn ngươi đi
!"
Trong lúc Triệu Tễ nói chuyện, Lâm Lang đã cảm giác có chuyện không ổn,
trong lòng tràn đầy cảnh giác, nàng hết sức chăm chú để ý tình huống
chung quanh, quả nhiên, âm thanh Triệu Tễ vừa dứt, viên gạch dưới chân
trong nháy mắt lõm xuống, may mà Lâm Lang có chuẩn bị từ trước, nhanh
chóng hướng bên cạnh nhảy một cái mới tránh khỏi !
Nàng mới vừa tránh thoát , bước chân chưa đứng vững, liền nghe một hồi
âm thanh ầm ầm từ bốn phương tám hướng truyền đến, đại điện trong nháy
mắt bụi mù tràn ngập, dưới chân nàng nhẹ bẫng, thân thể liền thẳng tắp
hướng dưới đất rơi xuống, cách lớp bụi mù dày cộm nàng nhìn thấy trên
mặt âm nhu của Triệu Tễ mang theo nụ cười dữ tợn nhìn mình, bất giác cả
người nàng run lên, tiếp đó thân thể đã rơi vào khoảng không gian tăm
tối, tiếng gió gào thét qua tai , giống như hôm đó rơi từ trên lầu Lạc
Hoa lâu xuống ——
Chỉ là khi đó, trong lòng nàng tràn ngập bi thương tuyệt vọng, mà lúc
này, trong lòng của nàng thông suốt bình tĩnh, mơ hồ còn lộ ra sự chờ
đợi đối với kết quả cuối cùng—— trong bóng tối, lòng của nàng cũng không
có mất đi phương hướng, cho nên đáy lòng cũng không có một tia hốt
hoảng.
Trong bóng tối, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, ánh mắt trấn
định từ trên không trung nhìn xuống dưới , khi cảm nhận được ánh sáng
nhanh chóng dần trở nên sáng sủa hơn, thân thể nàng co rụt lại, điều
chỉnh tốt tư thế, nặng nề ngã vào một lùm rơm rạ ở bên trong, sau đó,
nàng nhanh chóng đứng dậy, vuốt vuốt mép váy, quan sát bốn phía——
Nơi này cùng chánh điện Cảnh Dương cung gần như giống nhau , vách tường
mặt đất toàn bộ là bàn đá xanh , khắp nơi trên đất có thể thấy được rơm
rạ thật dầy , phía trên rơm rạ có vết máu màu đen, mà đến gần bên tường
đặt từng dãy hình cụ, có cả xích sắt treo trên tường, bốn góc tường đều
đốt đuốc, phía nam đặt một cái giường dựa sát vào tường, bên trên treo
đầy sa trướng màu xanh , trong màn —— thấp thoáng lộ ra một bóng người !
Trong mắt Lâm Lang phát ra tia sáng , chậm rãi nhích tới gần đưa tay,
đem màn vén lên, khi thấy rõ dung mạo người trong màn, nàng bỗng nhiên
ngây ngẩn cả người —— trong màn nữ tử mặc cung trang rộng rãi dầy cộm,
đang ngủ mê man, chỉ là khuôn mặt của nữ tử lại cùng nàng giống nhau như
đúc !
Trong mắt Lâm Lang thoáng qua vẻ ngạc nhiên, đang muốn thả màn xuống, nữ
tử ngủ mê man cũng từ từ mở mắt, trong đôi mắt mang theo nụ cười lạnh
lẽo , không thấy một tia sương mù —— hiển nhiên người này nãy giờ vẫn
giả bộ ngủ !
Lâm Lang sửng sốt: "Ngươi là ai ?"
Nàng kia nhẹ nhàng sửa sang lại tóc tai, từ từ ngồi dậy ! Nàng cùng Lâm
lang mặt giống nhau như đúc, trên người là áo choàng cung trang rộng
rãi, còn phần eo dùng một cái trân châu ngọc đai buộc vòng quanh, càng
nổi bật vòng eo mảnh khảnh, lại không nhìn ra vóc người, chỉ nhìn bề
ngoài, quả thật cùng dáng dấp Lâm lang giống nhau như đúc. Chỉ là trong
mắt Lâm Lang một mảnh trong veo đạm mạc, thoạt nhìn siêu trần thoát tục,
như có thể nhìn thấu thế sự, mà trong mắt nữ tử kia tràn ngập hắc ám,
mâu quang oán độc bén nhọn làm cho người ta nhìn như có gai nhọn ở sau
lưng!
Lâm Lang nhìn nữ tử trước mắt lại mang đến cảm giác quen thuộc khó hiểu,
nghĩ mãi không ra rốt cuộc là ai, ở trong mắt nàng dần dâng lên tia mờ
mịt !
Nữ tử kia đứng dậy, kéo cung trang dày cộm xuống giường, dường như rất
hài lòng với biểu cảm mê mang của Lâm Lang, bàn tay nàng khẽ nâng lên
động tác ưu nhã sờ vào mặt , cười nói: "Hai chúng ta có phải rất giống
nhau hay không?"
"Ngươi nói xem Thành chủ khi thấy gương mặt này, có thể ưa thích không ?"
Trong ngày thường, âm thanh Lâm Lang trong veo như gió mát trăng sáng,
trong nhóm tiểu thư khuê các đã cực kỳ khó được, mà giọng nói nữ tử này
lại cũng cùng Lâm Lang giống hệt nhau , chỉ là trong đó mang theo vẻ âm
độc cùng đắc ý đã phá hư phần âm thanh mỹ cảm!
Đáy mắt Lâm Lang thoáng qua vẻ đề phòng không dễ dàng phát giác , tiếp
theo trong mắt như làn gió xuân êm dịu phất qua, trong phút chốc khung
cảnh tựa như xuân về hoa nở, nàng cười đẹp tuyệt trần : " [ Thế sự vô
tương, tương do tâm sinh, khả kiến chi vật, thực vi phi vật , khả cảm
chi sự, thực vi phi sự. Vật sự giai không, thực vi tâm chướng ] [ 1 ] .
Thông qua đôi mắt là có thể nhìn thấu nội tâm ngươi, lúc này nội tâm
ngươi tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý, dáng dấp sao có thể cùng ta một dạng
đây ?"
[ 1 ] “tướng do tâm sinh”, chủ yếu là để chúng sinh hiểu rằng “khả kiến
chi vật, thực vi phi vật” (vật có thể thấy kia, thực ra là ‘phi vật’),
“vật sự giai không, thực vi tâm chướng, tục nhân chi tâm, xứ xứ giai
ngục” (vạn sự vạn vật thảy là không, thấy là thực là vì cái chướng ngại
trong tâm; cái tâm phàm tục ấy, đâu đâu cũng là giam ngục). Chữ tướng
này là giả tướng, hư tướng,huyễn tướng, chứ không phải chân tướng; thế
nên mới bảo người ta đừng chấp trước vào cái tướngnày, kẻo bị vạn vật
thế gian làm phiền luỵ; nếu từ đó mà siêu thoát ra được, thì ấy là đến
bờ hạnh phúc bên kia rồi. /// Chữ tướng đang nói đến ở đây, thông thường
là nói về diện tướng, cũng là nói về tướng mạo của toàn thể cá nhân ấy.
“Tướng do tâm sinh” do vậy mà được hiểu là: người ta có tâm cảnh thế
nào thì cái tướng mạo là thế ấy, người ta có tâm tư truy cầu gì thì có
thể thông qua nét mặt tư thái mà nhận ra được. Âu cũng là nhấn mạnh rằng
cái “tâm” quyết định cái “tướng” của con người; rằng biến hoá của diện
tướng cũng là biến hoá của tâm biểu hiện ra bên ngoài.
Nự tử kia nghe Lâm Lang nói vậy, trong mắt oán độc càng sâu, hừ lạnh một
tiếng định mở miệng, còn không đợi nàng nói ra một chữ, "Bốp bốp bốp "
ba tiếng tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, Triệu Tễ từ trên tường bằng
đá chuyển động mở ra một lối đi, ý cười đầy mặt nhìn về phía Lâm Lang:
"Không nhìn ra, Thanh nhi đối với Phật học còn có nghiên cứu, nói rất
hay !"
Hắn nói xong nhìn về phía nữ tử đang tràn ngập đố kỵ oán hận, sắc mặt
liền trầm xuống: "Có nghe hay không ? Nếu muốn Thành chủ tiếp nhận
ngươi, lo mà học tốt những thứ này !"
Nữ tử kia nghe Triệu Tễ nói thế, vội thu lại oán độc trong mắt, hạ xuống
lửa giận, cúi đầu ngập ngừng nói: "Dạ !" Cũng không có ai thấy nữ tử
vừa cúi đầu trong tay áo rộng rãi hai bàn tay siết thật chặt, nàng ở
trong lòng cười lạnh: chờ xem ! Cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến Thành
chủ yêu ta.... ...... ....ta muốn đem các ngươi hung hăng giẫm ở dưới
chân !
Lâm Lang cau mày, chỉ chỉ rộng rãi trước mặt đang cúi đầu thật thấp,
nhìn về phía Triệu Tễ: "Ngươi để nàng giả trang ta đi mê hoặc Quân
Thương ?"
Triệu Tễ nhíu mày, tiến lên đưa tay nâng cằm nữ tử, trong miệng tấm tắc
nói: "Chẳng lẽ không thể sao ? Nàng ta là tác phẩm hoàn mỹ nhất, xem một
chút, xem đi khuôn mặt nhỏ nhắn, sóng mũi, đôi môi, lông mày, quả thật
với nàng giống nhau như đúc, chẳng lẽ Quân Thương còn có thể phân biệt
ra sao ?"
Lâm Lang cũng là hời hợt cười, trong lòng của nàng lại tuyệt không lo
lắng Quân Thương sẽ đem nữ tử trước mắt nhận lầm là nàng, đúng vậy ! Bảy
đời bảy kiếp, trải nhiều năm qua sinh tử luân hồi, Quân Thương ngay cả
kẻ giả mạo nàng đều phân biệt không được , vậy hắn đúng là kẻ hồ đồ !
Triệu Tễ thấy Lâm Lang một bộ dáng nhà nhàn nhã trấn định tựa hồ không thèm để ý , vỗ tay hô: "Quốc sư !"
Triệu Tễ vừa dứt lời, trước mặt một đạo bạch quang thoáng qua, trên mặt
nữ tử đeo lụa mỏng màu đen lập tức xuất hiện, vị nữ tử này vận sa mỏng
màu đen phức tạp, sa y tầng tầng lớp lớp, phía trên hoa văn màu tím như
ẩn như hiện, mang vẻ thần bí cùng phong thái hấp dẫn quyến rũ, mặc dù
không thấy rõ dung mạo nàng, chỉ thấy nàng đứng yên ở nơi đó, vẫn có thể
khẳng định là một vị nữ tử tuyệt sắc lạnh băng !
Triệu Tễ thấy nữ tử xuất hiện, trái lại thái độ hết sức cung kính đối
với nữ tử này khom người một cái: "Người đã tới, canh giờ không còn sớm ,
xin Điện hạ lập tức làm phép đi !"
Ngay khi nữ tử xuất hiện, trái tim Lâm Lang dường như hơi hồi hộp một
chút, nàng hướng về phía cả người nữ tử toàn sa y màu đen, chỉ cảm thấy
trên thân nữ tử kia toát ra hơi thở quen thuộc, hoảng hốt cách thương
hải tang điền [ 2 ] , lại hoảng hốt cách thời không vạn dặm, loại hơi
thở này đã từng bầu bạn bên cạnh nàng !
[ 2 ] thế sự xoay vần
Vị nữ tử áo đen khẽ gật đầu, hướng Lâm Lang đi tới, nàng đi tới trước
mặt Lâm Lang, cũng là cách mạng che mặt, dùng ánh mắt dịu dàng tỉ mỉ
miêu tả gương mặt Lâm Lang, hồi lâu cũng không có động tác tiếp theo !
Lâm Lang không có né tránh, một đôi con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm
nữ tử áo đen, mang theo không hiểu cùng nghi hoặc : "Ngươi là ai?" Giờ
khắc này, nàng không hề cảm nhận được địch ý trên người nữ tử áo đen !
Nữ tử áo đen không nghĩ tới nàng sẽ hỏi câu này, hơi sững sờ, vẫn là cười nói: "Ngươi một chút cũng không nhớ gì sao ? "
Âm thanh nữ tử áo đen rất êm tai, mềm nhũn cũng không lộ vẻ nhu nhược,
giống như một giọt nước rơi vào đáy lòng Lâm Lang, tạo nên tầng tầng
sóng gợn, ngứa ngáy một chút, ấm áp, còn có một tình cảm quẩn quanh khó
nói để cho nàng muốn nhích lại gần !
Cho nên, Lâm Lang cho dù trong lòng biết nữ tử trước mặt phải là kẻ địch
của nàng, nhưng như cũ không nhịn được thành thành thật thật đáp:
"Không nhớ . . . . . . . . . . . Có chuyện gì cần nhớ sao ?" Nàng biết
nữ tử trước mặt tất nhiên biết tất cả về mình , nàng không cách nào gạt
bỏ cảm giác ấm áp vui vẻ trong lòng trong nháy mắt đó, nàng nhớ tới buổi
tối hôm trước cảm nhận được hơi thở của nữ tử này, nàng không nhịn được
muốn khuyên nàng ta ——
"Ngươi ở đây trợ giúp U Minh sao ?"
Lời Lâm Lang vừa nói ra, đã cảm thấy ánh mắt nữ tử áo đen sau mạng che mặt lạnh đi rất nhiều!
Lâm Lang cảm khái lại không thể không nói: "Quanh thân cô nương tiên khí
lượn lờ, chắc hẳn cũng không phải người bình thường, sao lại cam tâm hạ
thấp mặt mũi để người sai sử ? Mà U Minh làm chuyện nghịch thiên, vốn
là thiên địa không dung, cô nương làm việc cho hắn, chỉ sợ hậu quả không
gánh nổi !"
"Lấy tu vi cô nương , đáng giá có cuộc sống tốt hơn !"
Nữ tử áo đen nghe được lời Lâm Lang, cũng là ha ha cười hai tiếng, trong
âm thanh có không chút che giấu vẻ mất mát, lặng lẽ bã bất đắc dĩ thấp
giọng nói : "A lang! Năm đó, ngươi tại sao tình nguyện hồn phi phách tán
?"
Âm thanh nữ tử áo đen cực thấp, Lâm Lang lại đứng rất gần nàng, vì vậy
nghe được rất rõ ràng, nghe xong không khỏi toàn thân run lên, nhìn về
phía nữ tử áo đen đột nhiên ánh mắt có chútphức tạp —— nàng biết rõ nữ
tử áo đen này tất nhiên biết hết chuyện của mình, nhưng lại không nghĩ
nàng ta lại biết rõ kiếp trước của mình, chẳng lẽ nữ tử áo đen này cũng
là Thần Tiên ? Nàng lại vì U Minh không tiếc làm chuyện nghịch thiên,
tiếp tục như vậy chẳng phải là —— trong lòng Lâm Lang không tự chủ dâng
lên lo lắng !
Lâm Lang vừa định lên tiếng khuyên nữa, không đợi nàng mở miệng , nữ tử
áo đen lập tức điều chỉnh tốt tâm tình, âm thanh nhu hòa lại đầy kiên
định vang lên: "Không nên nói nữa! trong lòng bổn cung tự có tính toán!"
Nữ tử áo đen nói xong, giương một tay lên, một vệt kim quang bắn về phía
trên mặt Lâm Lang, trực giác Lâm Lang mách bảo trên mặt nàng đang phát
sinh biến hóa, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ "Ha ha" cười lạnh hai
tiếng, chỉ vào nữ tử đối diện dung mạo giống mình như đúc nói: "Ngươi
đem ta biến thành bộ dáng nào ? Nàng sao ?"
Nữ tử áo đen không để ý đến Lâm Lang, hướng Triệu Tễ nói: "Nàng hiện tại
cùng người phàm không khác, mọi chuyện còn lại ngươi tự giải quyết !"
Nói xong, không đợi Triệu Tễ đáp lời, lắc mình liền biến mất ở trong
phòng!
Lâm Lang quay đầu lại thấy Triệu Tễ dùng ánh mắt hứng thú dạt dào nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ có thể lừa hắn ?"
Triệu Tễ hí mắt cười tà mị: "Thế nào? Không được sao? Trẫm đã nói , trẫm
bây giờ đã có năng lực cùng Quân Thương đối kháng, nàng trở thành hoàng
hậu của trẫm, để cho nàng làm Thành chủ phu nhân của Quân Thương ,
không phải rất tốt ?"
Lâm Lang lúc này đã đoán được nữ tử có khuôn mặt giống mình chính là
Diệp Cẩn Huyên, nàng cười lạnh hai tiếng: "Bản tiểu thư còn tưởng rằng
hai vị tình cảm bền chặt đến chết cũng không đổi, kiên trinh bất khuất !
Thì ra , lại mỏng manh tầm thường như vậy. . . . . . . . . . . . . quả
thật là vững chắc không thể gảy đấy !"
Nếu Triệu Tễ đã biết mình chính là Tạ Hoằng Thanh, vậy nàng cũng không
cần giấu giếm, chỉ là hiện nay dưới tình huống này, bởi vì có Quân
Thương nên nàng đã dần tiêu tán hận ý với hắn nhưng hiện tại hành vi
tiểu nhân của Triệu Tễ làm khơi dậy sự chán ghét của nàng càng sâu hơn,
nói chuyện không khỏi đề cao mấy phần !
Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, con ngươi nhanh chóng quét qua Triệu Tễ, đáy
mắt thoáng qua âm độc, rất nhanh sau đó cúi đầu, trong lòng âm thầm tính
toán: Triệu Tễ chính là một con sói đội lốt cừu, đã từng nhu tình mật ý
đều bởi vì phụ thân đối với hắn còn chỗ hữu dụng, còn có thể trợ giúp
hắn vững vàng ngôi lên đế vị , hôm nay nàng đã trở nên vô dụng , liền bị
hắn đá văng đi giống như vứt rác . . . . . . . . . . . . . . . . . .
.Hôm nay có gương mặt này, mình nhất định phải lấy được sủng ái của Quân
Thương , sau đó, Triệu Tễ, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn,
còn có Diệp Lâm Lang, tại sao hai người ai cũng thích ngươi? Bản tiểu
thư nhất định phải chà đạp gương mặt ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn biến
mất ở trên đời này!
Triệu Tễ không để ý đưa tay muốn nắm bả vai nàng, Lâm Lang nhanh chóng
đưa tay hung hăng chụp đuợc tay của hắn: "Dẫn đường đi ! " Hôm nay là lễ
thành thân của Diệp Cẩn Huyên cùng Triệu Tễ , tạm thời nàng không có
nguy hiểm gì !
Triệu Tễ lại không động, vuốt cằm cau mày suy tư hồi lâu, nói: "Âm thanh
này đích xác rất dễ nghe, chỉ là chốc lát nữa không hợp thích cho lắm!
Trước biến đổi một chút sẽ tốt hơn !"
Triệu Tễ nói xong, một tay nắm được cằm của nàng, khiến cho nàng hé
miệng, không biết từ nơi nào cầm một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào
trong miệng nàng !