Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 29




NGÀY 5 THÁNG 7.

"Belly..." Tôi cố trở mình một cái, nhưng rồi tôi lại nghe thấy tiếng gọi, to hơn. "Belly!" Ai đó đang lắc lấy lắc để người tôi, đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt ra. Là mẹ! Hai mắt thâm quầng, hai môi đang mím chặt lại. Trên người mẹ vẫn đang mặc chiếc áo ngủ mà bình thường mẹ sẽ không bao giờ chịu mặc nó ra đường, kể cả tới phòng tập.

Tự dưng sao mẹ lại tới căn nhà mùa Hè này làm gì thế không biết? Đột nhiên tôi nghe có tiếng bíp bíp. Mới đầu tôi còn nghĩ là tiếng đồng hồ báo thức nhưng rồi chợt nhận ra tiếng bíp bíp đó đang phát ra từ cái điện thoại cầm tay tôi đánh rơi đêm qua. Tôi nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.

Tôi đã uống say và gọi điện thoại cho mẹ lúc nửa đêm. Chính tôi là người đã bắt mẹ tới đây. Tôi uể oải chống tay ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Thì ra cái cảm giác tỉnh dậy sau cơn say là như thế này đây. Tôi đã ngủ mà không tháo kính áp tròng ra và giờ thì hai mắt của tôi đang rát gần chết.

Cát vung vãi khắp giường, trên quần áo và trên bàn chân tôi. Mẹ đứng dậy, mắt tôi nhìn mẹ vẫn còn hơi mờ mờ. "Con có 5 phút để dọn đồ." "Dạ? Cái gì cơ ạ?" "Chúng ta sẽ rời khỏi đây." "Nhưng con chưa đi được. Con còn phải..." Nhưng mẹ vờ như không nghe thấy lời tôi nói, cúi xuống bắt đầu nhặt nhạnh đống quần áo, giày dép trên sàn và ném vào trong cái túi xách của tôi.

"Mẹ, khoan đã! Mẹ hãy nghe con nói, một phút thôi!" "Chúng ta sẽ đi trong 5 phút nữa." Mẹ nhắc lại, ngó quanh khắp phòng xem còn phải dọn dẹp gì nữa không. "Mẹ nghe con nói đã. Con cần phải tới đây. Jeremiah và anh Conrad cần con." Nét mặt mẹ nhìn tôi khi đó khiến tôi bỗng nhiên nín bặt.

Chưa bao giờ tôi thấy mẹ giận đến như thế. "Và con thấy không cần phải nói với mẹ về chuyện này? Cô Beck nhờ mẹ chăm sóc hai anh em Conrad. Làm sao mẹ có thể làm được điều đó khi mà đến cả việc chúng cần tới sự giúp đỡ của mẹ, mẹ cũng không hề hay biết? Nếu Conrad và Jeremiah gặp rắc rối, đáng ra con phải nói với mẹ chứ.

Vậy mà con lại chọn cách nói dối mẹ. Con đã nói dối." "Con đâu có muốn nói dối mẹ..." tôi bắt đầu thanh minh. Nhưng mẹ không buồn nghe, cứ tiếp tục nói. "Con đã ở đây làm những gì có Chúa mới biết được..." Tôi mở to mắt sững sờ nhìn mẹ. Không thể tin được những lời mẹ vừa nói.

"Ý mẹ nói làm những gì có Chúa mới biết được là sao?" Mẹ quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn tôi. "Thế con nghĩ mẹ phải nghĩ sao đây? Trước đó con đã từng trốn ra đây với Conrad và ngủ lại một đêm ở đây! Vì thế con hãy nói cho mẹ nghe đi. Con đang làm gì ở đây với Conrad thế? Bởi vì với những gì mẹ đang thấy thì rõ ràng là con đã nói dối mẹ để lén tới đây, nhậu nhẹt say và hú hí với bạn trai của con." Tôi ghét mẹ.

Tôi ghét mẹ kinh khủng. "Anh ấy không phải bạn trai của con! Mẹ không biết cái gì hết!" "Con gọi cho mẹ vào lúc 4 giờ sáng, trong tình trạng say mèm," tôi nhận thấy mấy cái mạch máu trên trán mẹ tôi phập phồng như sắp nổ tung tới nơi rồi. "Mẹ gọi lại di động cho con thì con tắt máy, chỉ còn hộp thư thoại.

Mẹ gọi tới máy nhà thì máy bận liên tục. Mẹ lái xe suốt cả đêm, lo lắng gần chết. Và khi tới đây cả căn nhà lanh tanh bành với rác và vỏ chai bia vung vãi khắp nơi. Con đã nghĩ cái gì thế hả Isabel? Hay con thậm chí còn không biết bản thân mình đang làm gì?" Tường nhà này rất mỏng, nãy giờ có lẽ mọi người đã nghe thấy sạch toàn bộ câu chuyện giữa hai mẹ con tôi.

"Bọn con sẽ dọn dẹp lại sạch sẽ. Đêm qua là đêm cuối cùng của bọn con ở đây. Mẹ không hiểu à? Chú Fisher sẽ bán căn nhà này. Mẹ cũng mặc kệ à?" Mặt mẹ đanh lại, mẹ lắc đầu hỏi. "Con nghĩ là sẽ giúp cải thiện được tình hình bằng cách phá phách như thế này đấy à? Đó không phải là việc của chúng ta.

Mẹ còn phải giải thích điều này với con bao nhiêu lần nữa thì con mới chịu hiểu hả Belly?" "Đây rõ ràng là việc của chúng ta mà. Cô Susannah còn sống cũng sẽ muốn mẹ con ta giữ lại căn nhà này!" "Đừng có nói với mẹ về chuyện cô Susannah sẽ muốn cái gì," mẹ gắt lên.

"Giờ thì dậy thay quần áo và thu xếp đồ đạc mau. Chúng ta sẽ rời khỏi đây." "Không," tôi kéo chăn trùm lên mặt. "Cái gì?" "Con nói là không. Con không đi đâu hết!" Tôi giương mắt nhìn mẹ đầy cương quyết, mặc dù tôi có thể cảm nhận được cái cằm của mình đang run bần bật.

Mẹ bước thẳng tới chỗ giường, giật cái chăn trên người tôi ra. Mẹ nắm lấy tay tôi lôi xềnh xệch ra khỏi giường, và kéo ra phía cửa. Tôi giật tay ra khỏi tay mẹ. "Mẹ không thể ép con đi," tôi bắt đầu thút thít khóc. "Mẹ không thể bắt con làm theo ý mẹ được. Mẹ không có quyền." Nhưng nước mắt của tôi không hề khiến mẹ lay động.

Nó chỉ khiến mẹ nổi điên hơn mà thôi. Mẹ nói, "Con đang hành xử như một đứa con gái được nuông chiều quá đâm hư. Con không thể bỏ qua nỗi đau của chính mình và nghĩ cho những người khác bên cạnh mình sao? Đâu phải mình con bị tổn thương? Tất cả mọi người đều mất đi cô Beck.

Ngồi một chỗ than thân trách phận đâu có giúp ích được điều gì." Những lời của mẹ khiến trái tim tôi quặn thắt vì đau đớn. Tôi cũng muốn khiến mẹ phải chịu cái nỗi đau mà tôi đang phải chịu đựng, không, phải đau hơn thế hàng trăm, hàng vạn lần. Vì thế tôi đã nói cái điều mà tôi biết chắc chắn sẽ làm cho mẹ thấy đau nhất.

"Con ước gì cô Susannah là mẹ của con, chứ không phải mẹ." Tôi đã nghĩ về điều đó, mong ước điều đó, một cách lặng lẽ và âm thầm, không biết bao lần rồi. Khi tôi còn nhỏ, cô Susannah luôn là người tôi chạy tới khóc lóc, kể tội bọn con trai cùng, chứ không phải mẹ. Tôi đã từng tự hỏi không biết cảm giác khi có cô Susannah làm mẹ thì sẽ như thế nào - một người yêu thương tôi vì tôi là tôi, không bao giờ cảm thấy thất vọng kể cả khi tôi không đạt được như kỳ vọng.

Tôi im lặng chờ đợi phản ứng của mẹ. Chờ mẹ quát tháo, mắng chửi tôi. Chờ mẹ nhỏ một giọt nước mắt với tôi. Nhưng mẹ đã không hề làm như vậy. Thay vào đó, mẹ chỉ nói, "Thật không may cho con." Ngay cả khi tôi cố gắng hết sức, tôi cũng không thể nhận được một chút phản ứng nào từ mẹ.

Mẹ là người có trái tim bằng sắt, không có gì có thể xuyên thủng được. Tôi nói, "Cô Susannah sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ vì điều này, mẹ biết không. Vì đã đánh mất ngôi nhà của cô. Vì đã làm thất vọng hai người con trai của cô." Mẹ giơ tay lên tát thật mạnh vào má tôi.

Tôi không hề nghĩ mẹ sẽ làm như vậy. Tôi đưa tay bưng mặt, nước mắt bắt đầu ứa ra. Nhưng một phần trong tôi thấy hài lòng bởi cuối cùng tôi đã có được cái tôi muốn: Một chút phản ứng từ mẹ. Chứng tỏ rằng mẹ vẫn còn cảm giác. Mặt mẹ trắng bệch. Mẹ chưa từng đánh tôi bao giờ.

Chưa một lần, kể từ khi sinh ra tới giờ. Tôi đợi xem mẹ có nói lời xin lỗi hay không. Rằng mẹ không cố tình muốn làm tổn thương tôi, rằng mẹ nói vậy nhưng không phải nghĩ vậy. Nếu mẹ thừa nhận điều đó, tôi cũng sẽ thừa nhận sai lầm của mình. Bởi vì tôi thực lòng thấy có lỗi vì những gì đã nói với mẹ.

Tôi nói vậy nhưng không hề nghĩ như vậy. Khi thấy mẹ không nói gì, tôi ôm mặt chạy ra khỏi cửa. Vừa chạy vừa vấp ngã dúi dụi. Jeremiah đang đứng ở hành lang, bàng hoàng nhìn tôi. Cậu ấy nhìn tôi như thể không còn nhận ra tôi là ai nữa. Một đứa con gái vừa lớn tiếng quát tháo và nói ra những điều kinh khủng với chính mẹ đẻ của mình.

"Khoan đã," cậu ấy chìa tay ra định chặn tôi lại. Nhưng tôi gạt cậu ấy sang một bên và chạy xuống lầu. Trong phòng khách, anh Conrad đang lúi húi dọn dẹp đống vỏ chai bia nằm lăn lóc trên sàn. Anh không ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi biết, anh cũng đã nghe thấy hết mọi chuyện.

Tôi mở cửa chạy ra cửa sau và lao ra ngoài biển. Tôi ngồi thụp xuống cát, tay vẫn ôm chặt bên má bỏng rát. Và rồi tôi nôn ra trên cát. Tôi nghe thấy tiếng chân Jeremiah đi tới từ đằng sau. Tôi biết chắc chắn là cậu ấy bởi vì anh Conrad sẽ biết không nên đi theo tôi vào lúc này. "Mình muốn ở một mình," tôi đưa tay lên lau miệng.

Đầu vẫn không hề quay lại. Tôi không muốn Jeremiah nhìn thấy mặt của mình. "Belly," cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, sau khi dùng chân hất cát lấp chỗ nôn vừa rồi của tôi. Khi thấy cậu ấy không nói gì thêm, tôi quay sang hỏi, "Chuyện gì thế?" Jeremiah khẽ cắn môi dưới, sau đó giơ tay chạm vào má tôi.

Các đầu ngón tay cậu ấy thật ấm. Mặt cậu ấy buồn rười rượi. "Hay là cậu cứ về trước với mẹ đi." Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nghe thấy những lời như thế thốt ra từ miệng của Jeremiah. Tôi đã cùng cậu ấy lặn lội tới đây, trải qua bao rắc rối, chỉ để giúp cậu ấy và anh Conrad.

Vậy mà giờ cậu ấy muốn tôi đi là sao? Tôi đưa tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. "Tại sao?" "Bởi vì cô Laurel đang rất giận. Mọi thứ bỗng dưng trở nên bung bét như thế này là tại mình. Đáng ra ngay từ đầu mình không nên rủ cậu cùng đi. Mình xin lỗi." "Mình sẽ không đi đâu hết." "Sớm muộn gì tất cả chúng ta đều phải đi thôi." "Không lẽ cứ thế mà đi thôi sao?" Cậu ấy nhún vai.

"Ừ, mình e là như vậy." Chúng tôi cứ ngồi im trên cát như vậy thêm một lúc nữa. Chưa bao giờ tôi thấy lạc lõng như lúc này. Tôi lại khóc, và Jeremiah không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên tôi. Và tôi thấy biết ơn cậu ấy vì điều đó. Không có gì tồi tệ hơn chuyện bị đứa bạn thân bắt gặp bạn đang ngồi khóc sau khi cãi nhau với mẹ.

Sau khi tôi khóc xong, Jeremiah đứng dậy và chìa tay ra kéo tôi đứng dậy. "Đi nào." Chúng tôi quay trở lại vào trong nhà. Anh Conrad không còn ở đó, phòng khách cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mẹ tôi đang lau sàn nhà bép. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ ngừng lại, cất cái gậy lau nhà vào trong xô và dựa nó vào góc nhà.

Trước mặt Jeremiah, mẹ đã nói, "Mẹ xin lỗi." Tôi quay sang nhìn Jeremiah, và cậu ấy lập tức quay lưng đi lên trên gác. Tôi đã rất muốn nắm lấy áo cậu ấy níu lại. Tôi không muốn ở một mình với mẹ. Tôi sợ. "Con nói đúng," mẹ nói tiếp. "Mẹ đã tảng lờ đi vì quá đau buồn.

Và không chịu chia sẻ mọi chuyện với con. Mẹ rất xin lỗi con vì điều đó." "Mẹ..." tôi cũng muốn nói với mẹ rằng tôi xin lỗi, vì đã nói những lời khi nãy, về cái điều kinh khủng tôi ước gì có thể rút lại được. Nhưng mẹ đã giơ tay lên chặn tôi lại. "Mẹ chỉ là... đang bị mất cân bằng.

Kể từ sau khi cô Beck mất, mẹ dường như không còn tìm thấy sự cân bằng của mình nữa," mẹ dựa lưng vào tường. "Mẹ đã tới đây cùng cô Beck từ khi mẹ còn trẻ hơn con bây giờ. Mẹ yêu ngôi nhà này vô cùng. Và con có lẽ cũng biết điều đó." "Con biết," tôi nói. "Con không hề có ý... những gì vừa nói khi nãy..." Mẹ gật đầu.

"Hãy ngồi xuống đây một lát." Mẹ kéo ghế ngồi xuống, và tôi cũng ngồi xuống cái ghế đối diện. "Đáng ra mẹ không nên tát con," mẹ nghẹn ngào nói. "Mẹ xin lỗi." "Mẹ có tát con đâu." "Mẹ biết." Mẹ chìa tay qua nắm lấy tay tôi thật chặt. Tôi cảm nhận được sự động viên qua hơi ấm trong lòng bàn tay của mẹ.

Và tôi biết mình cũng đã mang lại một chút động viên cho mẹ. Hai mẹ con cứ ngồi như thế khá lâu. Cuối cùng mẹ buông tay tôi ra và nói, "Con đã nói dối mẹ, Belly. Trước đây con chưa bao giờ nói dối mẹ." "Con cũng đâu có muốn thế. Nhưng anh Conrad và Jeremiah rất quan trọng đối với con.

Họ đang cần con và con thấy mình cần phải tới đây." "Nhưng giá như con nói với mẹ. Hai đứa nhà cô Beck cũng vô cùng quan trọng đối với mẹ. Nếu có chuyện gì xảy ra với hai thằng bé, mẹ cũng muốn được biết. OK?" Tôi gật đầu. Và rồi mẹ hỏi, "Con sắp xếp đồ đạc xong chưa? Chủ Nhật tắc đường ghê lắm, mẹ con mình phải khởi hành sớm thôi." Tôi nhìn mẹ không chớp mắt.

"Mẹ ơi chúng ta không thể cứ đi như thế. Nhất là trong hoàn cảnh này. Mẹ không thể để chú Fisher bán căn nhà này được. Không thể nào." Mẹ thở dài. "Mẹ cũng không biết mẹ có thể nói gì để thuyết phục chú Adam thay đổi ý định được, Belly ạ. Chú ấy và mẹ không đồng quan điểm với nhau trong nhiều chuyện.

Mẹ sẽ không thể ngăn chú ấy bán nhà được, nếu đó là điều chú muốn." "Mẹ có thể mà. Con biết mẹ có thể. Chú ấy sẽ nghe lời mẹ. Anh Conrad và Jeremiah, họ cần căn nhà này. Họ cần nó." Tôi gục mặt xuống bàn. Mẹ giơ tay vuốt mái tóc rối bù của tôi, đầu trìu mến. "Mẹ sẽ gọi cho chú ý." Mẹ nói."Mẹ sẽ gọi cho chú ý." Mẹ nói."Giờ thì đi lên lầu và tắm đi con." Tôi ngước mắt nhìn mẹ tràn trề hy vọng. Nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, tôi hiểu chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Nếu ai đó có thể sửa chữa lại mọi chuyện, thì đó là mẹ tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.