Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 27: Giải cứu




"Mời vào!" Tôi đon đả chào hỏi anh chàng mặc áo phông in hình ban nhạc Led Zeppelin. "Đôi bốt đẹp quá!" Tôi tấm tắc khen cô gái đi đôi bốt kiểu cao bồi. Tôi đi khắp phòng bưng đồ uống mời mọi người và dọn dẹp đống vỏ chai hoặc mấy cái ly rỗng. Anh Conrad khoanh tay trước ngực nghiêm nghị hỏi tôi, "Em đang làm cái gì thế?" "Em đang cố gắng giúp mọi người thấy thoải mái như đang ở nhà," tôi vừa giải thích vừa đưa tay chỉnh lại cái áo của Taylor.

Cô Susannah luôn là một chủ nhà hiếu khách và nồng hậu. Cô có biệt tài khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái và được tôn trọng. Những lời nói lúc nãy của Taylor vẫn đang luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi không hề ích kỷ. Tôi là một người bạn tốt, một chủ nhà hiếu khách. Tôi sẽ chứng minh cho cậu ấy thấy.

Khi anh Travis ở tiệm Thế giới Phim gác chân lên mặt bàn nước, và xém chút nữa hất đổ cái bình hoa, tôi gào lên như phải bỏng, "Á! Cẩn thận! Cái chân..." và tôi lập tức hạ giọng, "anh làm ơn bỏ chân xuống khỏi bàn giùm em!" Tôi đang tính quay lại bếp lấy thêm đồ uống thì nhìn thấy chị ta.

Cô gái của mùa Hè năm ngoái. Nicole, người anh Conrad thích, đang đứng trong bếp trò chuyện với Jeremiah. Hôm nay chị ta không đội mũ Red Sox, nhưng tôi vẫn nhận ra mùi nước hoa của chị ta ở bất cứ đâu. Nó có mùi tinh chất vani và hoa hồng héo. Anh Conrad hẳn cũng nhận ra chị ấy cùng thời điểm với tôi bởi tôi thấy anh khịt khịt mũi và lầm bầm, "Không phải chứ." "Anh đã làm tan vỡ trái tim chị ta đúng không?" Tôi hỏi.

Tôi cố nói bằng cái giọng chọc ghẹo, vô tư nhất có thể. Và tôi hẳn đã chọc đúng tim đen của anh, bởi ngay lập tức anh nắm lấy tay tôi và một chai tequila rồi đi ra cửa. "Chúng ta hãy cùng ra ngoài đi." Tôi đi theo anh như một kẻ mộng du. Bởi vì mọi thứ đang giống như một giấc mơ vậy, khi anh nắm lấy tay tôi như thế này.

Chúng tôi đã đang gần ra tới cửa rồi thì bị Jeremiah nhìn thấy. Tim tôi chùng hẳn xuống. Cậu ấy gọi ầm lên, vẫy tay kêu tôi và anh Conrad lại, "Hai người tới đây chào hỏi cái đã!" Anh Conrad buông tay tôi ra, nhưng tay còn lại vẫn nắm chặt lấy chai tequila. "Chào em, Nicole!" Anh tiến lại chỗ chị ta và Jeremiah đang đứng.

Tôi lập tức vớ lấy chai bia và đi theo anh. "Ôi, chào anh Conrad," cô nàng Nicole tỏ vẻ ngạc nhiên như thể không hề nhìn thấy anh và tôi nãy giờ. Chị ta kiễng chân ôm chầm lấy anh. Jeremiah nhướn lông mày nhìn tôi đầy tinh nghịch. "Belly, cậu còn nhớ chị Nicole chứ?" "Tất nhiên rồi," tôi mỉm cười với chị ta.

Một nữ chủ nhà lịch thiệp, tôi thầm nhắc nhở bản thân. Không hề ích kỷ. Chị ta miễn cưỡng mỉm cười lại với tôi. Tôi chìa cho chị ta một chai bia trên tay. Chúng tôi cạch chai một cái rồi ngửa cổ uống ừng ực. Sau khi uống hết, tôi mở tiếp một chai nữa và uống cạn. Đột nhiên tôi thấy căn nhà quá yên tĩnh, vì thế tôi quyết định bật chút nhạc lên để khuấy động bầu không khí.

Tôi vặn loa to hết cỡ và cởi giày ra. Cô Susannah vẫn thường nói, bữa tiệc sẽ không phải là bữa tiệc thực sự nếu thiếu đi màn nhảy nhót. Tôi kéo tay Jeremiah, quàng một tay lên cổ cậu ấy và nhảy. "Belly..." cậu ấy phản đối. "Hãy cứ nhảy đi, Jere!" Tôi gào lên. Và thế là cậu ấy đã nhảy.

Một cách nhiệt tình. Xưa nay Jeremiah vốn đã là người nhảy rất giỏi. Những người khác cũng bắt đầu nhảy, kể cả chị Nicole. Trừ anh Conrad, nhưng tôi mặc kệ, không thèm quan tâm. Tôi nhảu như đang ở những năm 1999. Tôi nhảy như thể trái tim mình đang muốn vỡ vụn ra, và sự thật đúng là như thế.

Tôi nhảy cho tới khi người nhễ nhại mồ hôi, thở không ra hơi. "Chúng ta có thể ra bể bơi bơi vài vòng được không? Một lần cuối?" Jeremiah lập tức rủ, "Tội gì. Ra biển chơi cho máu." "Hay đấy!" Tôi nhảy tưng tưng lên sung sướng. Đó quả là một ý tưởng tuyệt vời.

Không, phải nói là trên cả tuyệt vời mới đúng! "Không được," anh Conrad không hiểu từ đâu ra nói xen vào. Hóa ra anh đang đứng sau lưng tôi nãy giờ. "Belly say rồi. Không nên bơi trong lúc này." Tôi nhăn mặt nhìn anh. "Nhưng em muốn bơi bây giờ cơ." "Thì sao?" Anh bật cười.

"Anh nghe này, em bơi rất giỏi. Và em không hề say," tôi giơ tay giữ thăng bằng, xiên xẹo đi thành đường thẳng để chứng minh cho anh thấy. "Rất tiếc," anh lắc đầu nói. "Nhưng em thực sự say quá rồi." Đồ Conrad tẻ nhạt đáng ghét! Anh ấy toàn cứ thích tỏ ra nghiêm nghị vào những thời điểm không đúng lúc chút nào.

"Anh chẳng vui tí nào!" Tôi quay sang nói với Jeremiah, người đang ngồi bệt dưới sàn. "Anh ấy chẳng thú vị chút nào hết! Và anh ấy không phải là ông chủ của chúng ta. Đúng không nào mọi người?" Không để Jeremiah hay người nào đó kịp mở miệng trả lời, tôi chạy thật nhanh ra cửa và lao ra biển.

Tôi có cảm giác mình giống như một ngôi sao chổi đang bay, một tia chớp vụt lóe sáng trên bầu trời. Lâu lắm rồi tôi mới được vung tay vung chân và chạy thoải mái như thế này. Căn nhà, bật đèn sáng rực rỡ với hàng chục con người bên trong, như đang cách xa hàng vạn dặm ở phía sau.

Tôi biết anh sẽ đuổi theo tôi. Không cần phải quay đầu lại cũng biết đó là anh. Nhưng tôi vẫn quyết định quay đầu lại. "Quay về nhà mau, Belly," anh Conrad ra lệnh. Trên tay anh vẫn cầm chai tequila. Tôi giật lấy chai tequila từ tay anh và ngửa cổ làm một ngụm. Tôi thấy tự hào với chính bản thân mình vì đã không nhổ nó lại vào trong chai.

Tôi tiến thêm một bước ra sát mép nước, mỉm cười rất tươi nhìn anh. Tôi đang thử anh. "Belly," anh cảnh cáo. "Anh nói trước, dù em có chết chìm anh cũng sẽ không kéo xác em từ dưới biển lên đâu đấy." Tôi vênh mặt nhìn anh đầy thách thức, sau đó nhũng một chân xuống nước.

Nước biển về đêm lạnh hơn tôi tưởng. Đột nhiên tôi không còn thấy cái ý tưởng bơi đêm hay ho chút nào nữa. Nhưng tôi lại không muốn chịu thua anh Conrad. Tôi ghét phải thừa nhận là mình sai trước mặt anh. "Thế anh có định cản em không?" Anh thở dài, quay đầu nhìn về phía căn nhà.

Tôi tiếp tục tu thêm một ngụm tequila nữa. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý của anh. "Em vốn bơi giỏi hơn anh. Nhanh hơn anh rất rất nhiều. Nên ngay cả khi anh muốn, có lẽ anh cũng chưa chắc đã tóm được em." Anh lại quay ra nhìn tôi. "Anh sẽ không đuổi theo." "Thật luôn? Thật là anh không cản em luôn?" Tôi bước một bước dài, sau đó lại thêm một bước nữa.

Nước biển giờ đã lên tới đầu gối tôi. Cả người tôi run lẩy bẩy vì lạnh. Thật ngu ngốc! Tôi thậm chí cũng chẳng còn ham hố muốn bơi nữa. Tôi không biết bản thân mình đang làm gì. Phía đầu bên kia của bãi biển, có ai đó vừa bắn pháo hoa. Tôi đứng nhìn những vệt pháo bắn lên trời rồi biến mất dần bên dưới đại dương.

Đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy nản chí và thất vọng, đúng lúc tôi bắt đầu chấp nhận sự thật rằng anh không hề quan tâm tới sự sống chết của tôi, thì anh đột nhiên lao tới chỗ tôi đang đứng, nhấc bổng tôi lên trên vai. Tôi giật mình đánh rơi luôn chai tequila xuống biển. "Thả em xuống!" Tôi vừa hét vừa đấm vào lưng anh thùm thụp.

"Belly, em say rồi!" "Thả em xuống mau!" Lần đầu tiên trong đời anh thực sự làm theo lời tôi nói. Anh thả tôi cái phịch xuống cát. "Á! Đau quá!" Tôi gào lên. Mặc dù nó cũng chẳng đau tới mức đó nhưng tôi đang cáu và quan trọng hơn là tôi đang cực kỳ xấu hổ. Tôi đã chân hất cát vào lưng anh nhưng bị gió thổi bật ngược trở lại vào mặt.

"Khốn kiếp!" Tôi gắt ầm lên, phun phì phì cát trong miệng ra. Anh Conrad lắc đầu không nói gì, sau đó quay lưng lại phía tôi. Cái quần jean của ướt nhẹp. Anh chậm rãi đi về phía căn nhà. Anh đang thực sự bỏ đi. Và tôi lại vừa phá hỏng mọi chuyện, một lần nữa. Lúc tôi chực đứng dậy, đầu óc tôi bỗng quay cuồng, đến nỗi tôi gần như đã ngã khuỵu lại xuống cát.

"Khoan đã," tôi gọi với theo anh. Hai đầu gối tôi run rẩy. Tôi giơ tay gạt mái tóc dính đầy cát sang một bên và hít một hơi thật sâu. Tôi cần phải nói với anh. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Anh quay lưng lại. Nét mặt anh không biểu lộ một chút cảm xúc gì. "Làm ơn, đợi em một chút thôi.

Em có chuyện cần nói với anh. Em rất xin lỗi vì cách cư xử của em ngày hôm đó," giọng tôi đầy băn khoăn, và tôi đang khóc. Tôi rất ghét phải khóc trước mặt anh nhưng tôi không sao cầm lòng nổi. Tôi cần phải tiếp tục, phải nói cho hết, bởi đây là cơ hội cuối cùng của tôi. "Ở... ở đám tang hôm ấy em đã cư xử thật tồi tệ với anh.

Em thấy xấu hổ với chính sự nông nổi của mình. Thực sự em không hề muốn mọi chuyện lại thành ra như vậy. Em đã thực sự, thực sự muốn ở bên cạnh động viên và an ủi anh. Đó là lý do tại sao em tới đây tìm anh." Anh Conrad chớp mắt một cái rồi nói, "Không sao đâu." Tôi lấy tay quệt nước mắt và nước mũi tèm lem trên mặt.

"Anh nói thật chứ? Có thật là anh tha thứ cho em không?" "Ừ," anh nói. "Anh tha thứ cho em. Giờ thì em hãy nín khóc đi, ok?" Tôi bước tới chỗ anh đang đứng, càng lúc càng gần hơn, và anh không hề lùi lại. Chúng tôi đang đứng đủ gần để hôn nhau. Tôi nín thở chờ đợi, mong rằng mọi chuyện có thể quay lại về giống như trước đây.

Tôi bước thêm một bước nữa, và đúng lúc đó anh nói, "Chúng ta hãy quay vào nhà thôi, ok?" Và không đợi cho tôi trả lời, anh quay lưng bỏ đi thẳng. Tôi lủi thủi đi theo anh, cảm giác như sắp ốm tới nơi rồi. Chỉ như vậy thôi, khoảnh khắc đó đã trôi qua. Cái khoảnh khắc khi mà mọi thứ đều có thể xảy ra.

Nhưng chính anh là người đã đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện. ~*~ Quay trở lại trong nhà, mọi người đang mặc nguyên quần áo nhảy xuống bể bơi, quậy phá ầm ỹ. Clay Bertolet, hàng xóm nhà chúng tôi, đang nổi lềnh phềnh cạnh mép bể trong chiếc áo ba lỗ trắng. Anh ta với tay nắm lấy cổ chân tôi.

"Belly, xuống đây bơi với anh đi." "Bỏ tay ra," tôi dùng chân hất tay anh ta ra một cách thô bạo. Tôi len lỏi qua đám người đó, tìm cách quay trở lại vào trong nhà. Tôi thấy đầu óc mình quay cuồng, giờ tôi chỉ muốn cái giường của mình. Tôi bò lên cầu thang bằng cả hai tay hai chân, giống như một con cua, như cách tôi vẫn thường bắt chước hồi còn bé.

Tôi ngả phịch người xuống giường, cả căn phòng như đang quay tròn trước mắt tôi. Cái giường của tôi cũng đang quay mòng mòng, tôi chợt nhớ lại những gì vừa nói khi nãy ngoài bãi biển và tôi bắt đầu khóc. Tôi đã xử sự như một con ngốc ngoài đó. Mọi thứ thật quá sức chịu đựng đối với tôi - cô Susannah đã không còn nữa, ngôi nhà mùa Hè cũng sắp mất đi, tôi lại một lần nữa bị anh Conrad từ chối.

Taylor nói đúng: Tôi là một kẻ thất bại! Tôi nằm nghiêng một bên, co đầu gối lên ôm sát ngực và khóc nức nở. Mọi thứ càng lúc càng xấu đi, tôi gần như mất phương hướng không còn biết bấu víu vào ai nữa. Đột nhiên tôi chỉ muốn có mẹ ở bên. Tôi với tay lấy cái điện thoại trên bàn.

Trong bóng tối, điện thoại bật sáng. Mẹ tôi nhấc máy ở hồi chuông thứ tư. Vừa nghe thấy cái giọng mệt mỏi của mẹ tôi lại càng khóc tơn hơn. Hơn hết thảy mọi thứ trên đời, giờ tôi chỉ muốn thò tay vào trong điện thoại và đưa mẹ tới đây ngay lập tức thôi. "Mẹ ơi," tôi thổn thức gọi qua điện thoại.

"Belly à? Sao thế con? Con đang ở đâu?" "Con đang ở nhà cô Susannah. Ở căn nhà mùa Hè." "Hả? Con đang làm gì ở đó?" "Chú Fisher sẽ bán căn nhà mùa Hè mẹ ạ. Chú ý sẽ bán nó và anh Conrad đang rất buồn. Nhưng chú Fisher không buồn quan tâm. Chú ý chỉ muốn rũ bỏ nó đi thôi.

Chú ý muốn rũ bỏ cô Susannah." "Belly, từ từ đã nào. Mẹ không nghe rõ con đang nói gì hết." "Mẹ đến đây được không mẹ? Mẹ làm ơn tới đây và sửa chữa lại mọi chuyện đi mẹ." Và rồi tôi cúp máy, bởi vì đột nhiên tôi thấy mỏi tay vô cùng với với điện thoại trên tay.

Toàn thân tôi bồng bềnh như đang ngồi trên đu quay và cảm giác không hề dễ chịu chút nào. Ai đó đang bắn pháo hoa ngoài sân và đầu tôi như muốn nổ tung theo những tiếng pháo ấy. Tôi nhắm nghiền mắt lại, hai mí mắt trĩu nặng và chẳng mấy chốc tôi chìm dần vào trong giấc ngủ. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.