Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 23: Quá khứ đau thương




Sau trận cãi vã giữa hai anh em, sau khi chú Fisher rời khỏi, tôi bỏ lên trên phòng và ngồi lỳ trong đó. Tôi không muốn ở dưới đó khi Jeremiah quay lại, phòng trường hợp cậu ấy và anh Conrad lại bắt đầu hiệp thứ hai. Khác với anh Steven và tôi, hai anh em bọn họ rất ít khi cãi vã. Suốt thời gian quen biết với họ, tôi mới chỉ thấy họ cãi nhau ba lần.

Jeremiah tôn thờ anh Conrad và anh Conrad luôn dõi theo Jeremiah. Mối quan hệ của họ chỉ đơn giản là như vậy. Tôi bắt đầu lục lọi mấy cái ngăn kéo và tủ để đồ xem có còn để sót cái gì ở đây không. Mẹ tôi rất nghiêm khắc trong chuyện bắt anh em tụi tôi phải dọn sạch hết đồ của mình mỗi lần rời khỏi đây, nhưng biết đâu được.

Cứ cẩn thận vẫn hơn. Chú Fisher có lẽ sẽ cho người thanh lý hết chỗ đồ đạc này. Ở dưới đáy ngăn kéo bàn, tôi tìm thấy một cuốn sổ tay cũ từ thời nảo thời nào không biết. Tôi đã dùng bút đánh dấu vàng, xanh, hồng để trang trí quanh cuốn sổ. Tôi vẫn nhớ cái thời ngày ngày bám theo đuôi tụi con trai, ghi chép lại từng việc một khiến anh Steven phát điên lên và mách mẹ.

Tôi đã viết: Ngày 28 tháng 6. Nhìn thấy Jeremiah đang nhảy nhót trước gương vì cứ tưởng không có ai trong phòng. Rất tiếc, đã bị mình bắt gặp. Ngày 30 tháng 6. Anh Conrad lại một mình ăn hết nguyên cả hộp kem, mặc dù hai mẹ đã cấm là không được ăn. Nhưng mình đã không mách.

Ngày 1 tháng 7. Anh Steven tự dưng đá vào mông mình, chẳng vì lý do gì. Tôi đọc đến giữa tháng 7 thì chán ngấy đến tận cổ. Công nhận hồi đó tôi cũng rỗi hơi thật. Cô nhóc 8 tuổi ngày đó có lẽ sẽ rất hạnh phúc khi được tham gia vào cuộc dạo chơi cuối cùng này, trong khi anh Steven bị bỏ rơi ở nhà.

Ngoài ra tôi còn tìm thấy rất nhiều thứu hay ho khác, ví dụ như thỏi son bóng đã dùng hết một nửa, mùi anh đào và vái cái bờm bám đầy bụi... Trên giá sách chỉ còn lèo tèo vài cuốn sách cũ của tác giả Judy Blumes nhưng tôi không có ý định mang chúng theo. Món đồ duy nhất tôi phải mang theo là chú gấu bông Junior Mint, anh Conrad đã ném vòng thắng cho tôi hàng tỷ năm về trước.

Tôi không thể để Junior Mint bị vứt đi như một món đồ cũ được. Nó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với tôi. Tôi ngồi ngắm nghía lại đống đồ cũ xem xem có còn cái gì cần mang theo không. Và tôi phát hiện ra cái kính viễn vọng đồ chơi mà bố đã mua tặng cho tôi hôm cả nhà đang đi dạo ngoài cầu cảng.

Mặc dù cái kính đó khá đắt nhưng bố nói tôi cần phải có nó. Bởi khi ấy tôi đang bị ám ảnh với các ngôi sao và các chòm sao, tới mức bố cứ đinh ninh rằng lớn lên tôi sẽ trở thành một nhà thiên văn học. Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là một trong những sở thích nhất thời của tôi mà thôi.

Tôi vẫn chưa quên ánh mắt rạng rỡ của bố khi nhìn tôi hôm đó, như thể tôi sẽ nối nghiệp bố không bằng. Thỉnh thoảng bố vẫn nhìn tôi như vậy - mỗi khi tôi xin thêm nước sốt Tabasco ở nhà hàng, hay tự chuyển sang kênh tin tức NPR mà không cần bố phải nhắc. Tôi thích ăn Tabasco thật nhưng nghe tin tức trên kênh NPR thì không hẳn.

Tôi chỉ làm như vậy vì tôi biết điều đó sẽ làm cho bố vui, khiến cho bố tự hào vì có đứa con gái có sở thích giống như mình. Tôi thấy mừng vì bố là bố của tôi, chứ không phải chú Fisher. Bố không bao giờ quát tháo hay chửi mắng tôi, càng không bao giờ nổi giận với tôi vì tội làm đổ nước Kool-Aid.Bố không phải là người như thế. Tôi cảm thấy cám ơn ông trời vì đã cho bố làm bố của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.