Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 22: Cảm xúc đau thương




Cả cuộc đời mình, tôi luôn ngưỡng mộ và học tập theo anh Conrad. Anh luôn là người thông minh hơn, nhanh nhẹn hơn - nói chung là tốt hơn về mọi thứ. Và tôi chưa một lần ghen tỵ với anh về điều đó. Bởi anh là Conrad. Anh sinh ra là để đứng đầu - từ trò đánh bài Uno đến những môn thể thao tốc độ hay thậm chí là cả điểm số ở trường.

Có lẽ một phần trong tôi cần điều đó, một người để tôi có thể noi theo. Người anh trai chưa bao giờ thất bại. Cho tới một ngày, năm tôi 13 tuổi. Hai anh em tôi đang vật nhau trong phòng khách, suốt hơn nửa giờ đồng hồ. Bố tôi luôn khuyến khích chúng tôi chơi trò đấu vật. Hồi học đại học bố đã ở trong đội tuyển đấu vật của trường vì thế bố rất thích dạy chúng tôi các chiêu mới.

Mẹ đang ở trong bếp làm món sò điệp cuốn thịt lợn xông khói bởi vì tối hôm đó nhà tôi có khách tới chơi và đó là món yêu thích của bố. "Khóa Jere lại, Conrad," bố hào hứng đứng bên ngoài cổ vũ. Hai anh em thực sự đang dồn toàn tâm toàn ý vào trận đấu này. Chúng tôi thậm chí còn xô đổ cả mấy cái chân nến bằng bạc của mẹ.

Anh Conrad thở hồng hộc; có lẽ anh ấy đã nghĩ sẽ thắng được tôi dễ dàng. Nhưng tôi càng chơi càng tốt và không hề có ý định bỏ cuộc. Anh dùng thế khóa đầu tôi bên dưới cánh tay, còn tôi thì khóa cứng hai chân anh lại. Hai anh em vật lộn trên sàn, không bên nào chịu nhường bên nào.

Rồi đột nhiên tôi phát hiện ra sơ hở của anh. Tôi biết tôi có thể thắng trận này. Bố sẽ rất tự hào cho mà xem. "Connie, bố đã nói là gập chân lại cơ mà," ở bên ngoài, bố ra sức gào thét chỉ đạo. Tôi ngẩng lên nhìn bố và thấy cái cách bố đang nhìn anh. Bố vẫn thường làm mặt như vậy mỗi khi anh Conrad làm gì đó không đúng: Hai mắt bố sẽ nhíu lại đầy giận dữ.

Bố chưa bao giờ nhìn tôi như vậy, dù chỉ là một lần. Bố không hề nói "Làm tốt lắm, Jere". Thay vào đó bố ra sức chỉ trích anh Conrad, sửa cho anh từng động tác một. Và anh lập tức làm theo những gì bố bảo. Anh gật đầu với tôi và khen "Làm tốt lắm, Jere". Cái cách anh nói câu đó, tôi biết anh đang khen tôi thật lòng.

Ngay lập tức bố cũng vội xen vào, "Ừ, làm tốt lắm, Jere." Đột nhiên tôi chỉ muốn bật khóc. Tôi không bao giờ còn muốn thắng anh Conrad một lần nào nữa. Bởi nó không hề đáng! ~*~ Sau những chuyện vừa xảy ra ở nhà, tôi bỏ ra xe và lái xe đi. Tôi cũng không biết phải đi đâu nữa nhưng một phần trong tôi không bao giờ muốn quay trở lại đó.

Một phần trong tôi muốn bỏ mặc anh Conrad tự xoay xở với mọi chuyện, đúng như anh ấy muốn. Để Belly cùng giải quyết với anh ấy. Để hai người họ tự xử. Tôi lái xe suốt hơn nửa tiếng một cách vô định. Nhưng kể cả khi đó tôi vẫn biết đến cuối cùng tôi sẽ vẫn phải quay lại.

Tôi không thể cứ thế mà bỏ đi. Đó là cách của anh Conrad, chứ không phải tôi. Tôi đã sai khi kết tội anh không ở bên mẹ. Làm sao anh biết là mẹ sẽ chết. Anh đang học đại học. Và đây không phải là lỗi của anh. Có điều, anh đã không có mặt khi mọi thứ chuyển biến xấu đi. Nó xảy ra quá nhanh.

Và anh không thể lường trước được điều đó. Bởi nếu biết, có lẽ anh đã quay trở về nhà. Tôi biết chắc là như vậy. Bố tôi sẽ không bao giờ dành được giải "Người cha của năm". Bố có nhiều khuyết điểm, đó là điều chắc chắn. Nhưng kể cả thế thì đến cuối cùng bố vẫn quay trở về nhà, nói những điều nên nói và khiến cho mẹ tôi hạnh phúc.

Chỉ là anh Conrad không chịu nhìn thấy điều đó. Hay nói đúng hơn là anh đã không muốn thừa nhận. Tôi không quay trở lại nhà ngay. Đầu tiên tôi ghé qua tiệm pizza. Giờ đã tới giờ ăn tối rồi mà trong tủ lạnh chẳng có cái gì để ăn. Tôi quen với Mikey, nhân viên thu ngân của tiệm này.

Tôi chỉ gọi một chiếc pizza cỡ lớn có đầy đủ mọi thứ và hỏi Mikey xem hôm nay anh Ron có đi làm không. Mikey nói có và bảo tôi nên đợi một lát vì anh ấy đang đi giao hàng. Ron là dân sống ở Cousins. Ban ngày anh ấy đi học đại học ở trường công, còn buổi tối đi giao pizza kiếm tiền.

Anh ấy tính khá hay. Luôn sẵn sàng mua hộ bia cho đám trẻ con chưa đủ tuổi như tôi. Chỉ cần boa cho anh ấy 20 đô la là muốn gì cũng có tất. Tôi hiểu rằng, nếu hôm nay là tối cuối cùng của chúng tôi ở đây, chúng tôi không thể cứ thế mà rời đi như vậy được. ~*~ Lúc tôi quay trở về nhà, anh Conrad đang ngồi ngoài hiên.

Tôi biết anh đang đợi tôi, tôi biết anh cảm thấy có lỗi vì những gì đã nói với tôi lúc tối. Tôi bấm còi và ngó đầu ra khỏi xa gọi ầm lên, "Tới giúp em khuân đồ cái nào." Anh đi tới, nhìn vào cốp xe và quay sang hỏi tôi, "Anh Ron phải không?" "Chính xác," tôi nhấc hai bịch bia lên đưa cho anh và nói, "Chúng ta sẽ mở tiệc tối nay." .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.