Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 20




Sữa lắc. Sữa lắc luôn là thứ đồ uống yêu thích của chú Fisher. Lần nào chú xuống Cousins cũng chỉ uống mỗi sữa lắc và sữa lắc. Chú sẽ mua thêm một hộp kem có đủ các vị cho từng đứa: Sô-cô-la cho anh Steven và anh Conrad; dâu cho Jeremiah và vani-sô-la tổng hợp cho tôi. Món sữa lắc của chú Fisher ngon hơn nhiều so với sữa mua ở tiệm Wendy's.

Chú có một cái má xay sinh tố đặc biệt chỉ dành riêng cho việc pha chế món sữa lắc và không đứa nào trong tụi tôi được phép mó vào. Mặc dù chú chưa bao giờ nói thẳng ra câu đó nhưng đó là một nguyên tắc mà mọi người đều phải tự ngầm hiều. Và chúng tôi không bao giờ táy máy động vào nó thật.

Cho tới một ngày Jeremiah đột nhiên nảy ra ý định tự pha chế đồ uống Slurpee từ nước Kool-Aid. Ở Cousins không kiếm đâu ra một tiệm tạp hóa 7-Elevens nào và mặc dù chúng tôi đã có món sữa lắc nhưng đôi khi vẫn thèm được uống Slurpee. Nhất là vào những hôm trời nắng nóng như đổ lửa, chỉ cần có một đứa buột miệng thốt lên, "Ôi giá mà có một cốc Slurpee ở đây!" là y như rằng cả ngày hôm ấy cả đám sẽ chỉ nghĩ tới Slurpee, đầy thèm thuồng.

Vì thế khi Jeremiah đề xuất ý tưởng làm món Kool-Aid Slurpee, nó giống như định mệnh đã sắp sẵn. Khi đó cậu ấy vừa tròn 9 tuổi, còn tôi mới hơn 8 tuổi, và tôi đã cho rằng đấy là sáng kiến vĩ đại nhất mà tôi từng được biết. Cả hai đứa đưa mắt nhìn lên cái máy xay sinh tố ở tít trên giá trên cùng.

Chúng tôi biết cần phải dùng tới nó - hay nói đúng hơn là chúng tôi khát khao được sử dụng nó. Nhưng vẫn hiểu có một nguyên tắc không thành văn liên quan tới cái máy xay này. Ở nhà không có ai ngoài Jeremiah và tôi. Vì thế sẽ không ai biết được. "Cậu thích uống vị gì nào?" Sau mội hồi ngần ngừ cuối cùng Jeremiah lên tiếng hỏi.

Vậy là chuyện đó đã được quyết định. Và nó đang sắp xảy ra. Tôi vừa sợ vừa phấn khích khi sắp sửa làm cái-điều-mà-ai-cũng-biết-là-không-được-làm này. Rất hiếm khi tôi làm trái ý người lớn, nhưng lời mời của Jeremiah hấp dẫn như thế làm sao tôi từ chối nổi. "Vị anh đào," tôi hồ hởi nói.

Jeremiah mở tủ ra tìm một hồi nhưng không có. "Vị khác thì sao?" "Nho." Jeremiah nói cậu ấy cũng thích Kool-Aid Slurpee vị nho. Còn tôi thì cứ được uống Slurpee là sướng rồi. Jeremiah chuẩn bị đồ nghề sẵn sàng sau đó bắc ghế lấy cái máy xay sinh tố trên giá xuống. Cậu ấy đổ toàn bộ túi nho vào trong máy xay, cộng thêm hai cốc nhựa to đầy đường trắng.

Tiếp theo, cậu ấy đổ nguyên một nửa khay đá, cho đầy lên tận miệng rồi đóng nắp lại như cách chú Fisher vẫn thường làm. "Nhanh hay chậm đây?" Cậu ấy hỏi tôi. Tôi nhún vai. Tôi chưa bao giờ để ý xem chú Fisher sử dụng máy xay như thế nào. "Hay là cứ chậm trước thử xem." Và thế là Jeremiah ấn nút, máy xay bắt đầu cắt và kêu vo vo.

Nhưng chỉ có khúc phía dưới được trộn đều thôi, nên Jeremiah ra sức mắm môi mắm lợi ấn xuống. Cậu ấy cứ giữ như vậy được độ một phút thì đột nhiên tôi ngửi thấy có mùi nhựa cháy. Tôi đoán có lẽ do cái máy đang phải hoạt động quá công suất cho phép, nhất là với ngần ấy đã cục bên trong.

"Bọn mình phải khuấy đều nó lên," tôi nói, "Đưa cho mình cái thìa nào." Tôi vội chộp lấy cái thìa gỗ cán dài và mở nắp ra đào đều. "Thấy chưa?" Sau đó tôi đậy nắp lại nhưng tôi đoán là mình đã đậy không chặt bởi vì ngay khi Jeremiah vừ ấn nút khởi động, toàn bộ chỗ Kook-Aid Slurpee vị nho trong máy liền bắn tung tóe khắp nơi.

Lên người chúng tôi. Lên kệ bếp, lên sàn nhà, và toàn bộ cái cặp da màu nâu của chú Fisher. Hai đứa tụi tôi mở to mắt nhìn nhau kinh hãi. "Nhanh, nhanh, lấy cho mình cái khăn giấy mau!" Jeremiah hét ầm lên, tay rút phựt cái ổ cắm ra. Tôi lao tới chỗ cái cặp da của chú Fisher, vội vàng dùng gấu áo lau lấy lau để.

Phần trên cặp đã bắt đầu ngả màu và dính nhớp nháp. "Nguy rồi!" Jeremiah thì thào, "Bố mình quý cái cặp đấy lắm." Mà đúng thế thật. Trên cái khóa múc còn khắc chữ cái viết tắt tên của chú Fisher nữa cơ mà. Chú quý và trân trọng nó còn hơn cả cái máy xay sinh tố kia nhiều.

Tôi cảm thấy có lỗi vô cùng. Nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Tất cả là lỗi của tôi. "Mình xin lỗi." Tôi nói. Jeremiah ngồi thừ ra trên sàn, nước nho Kool-Aid trên tóc vẫn đang rỏ tong tong xuống trán. "Đâu phải là lỗi của cậu," cậu ấy an ủi. "Phải mà," tôi tiếp tục ra sức lau cho sạch cái cặp da.

Gấu áo phông của tôi bắt đầu chuyển sang màu nâu do tôi chào vào da túi quá mạnh. "Ừ, công nhận cũng có một phần thật." Jeremiah gật đầu tán thành. Kế đó cậu ấy với tay lên gạt gạt mấy hạt đường trên má tôi. "Nhưng mà tụi mình làm cũng ngon đi." Và rồi cả hai đứa rúc rích cười, vừa nói chuyện vừa bò ra lau chỗ nước lênh láng trên sàn... đúng lúc mọi người đẩy cửa đi vào, trên tay khệ nệ túi to túi nhỏ.

Anh Steven và anh Conrad mỗi người một chiếc kem ốc quế. Chú Fisher trợn tròn mắt nhìn tôi và Jeremiah. "Chuyện gì thế này?" Jeremiah lồm cồm đứng dậy. "Bọn con chỉ định..." Hai tay run lẩy bẩy, tôi đưa cho chú Fisher cái cặp da. "Cháu xin lỗi," giọng tôi lí nhí. "Đây chỉ là một tai nạn thôi ạ." Chú cầm lấy cái túi, nhìn chằm chằm vào chỗ phần da bị bẩn.

"Tại sao hai đứa lại dùng máy xay của bố?" Chú quay sang hỏi Jeremiah, hai bên tai đỏ rần rần. "Con thừa biết là không được phép động vào cái máy xay của bố mà." Jeremiah gật đầu. "Con xin lỗi." "Đó là lỗi của cháu ạ." Tôi vội lên tiếng thanh minh. "Ôi Belly ơi là Belly," mẹ lắc đầu nhìn tôi, sau đó quỳ xuống sàn nhặt đống giấy ăn đã ướt sũng nước.

Cô Susannah thì đang chạy đi lấy giẻ lau. Chú Fisher thở dài ngao ngán. "Sao con không bao giờ chịu lắng nghe những gì bố nói thế hà? Khổ ghê cơ, bố đã dặn hay chưa dặn con về chuyện không được động vào cái máy này hả?" Jeremiah mím chặt môi lại và tôi có thể thấy là cậu ấy đang sắp khóc tới nơi rồi.

"Trả lời bố đi. Bố đang nói chuyện với con cơ mà." Cô Susannah quay trở lại với cái xô và gậy lau nhà. "Anh Adam, con cũng chỉ là chẳng may thôi mà. Đứng mắng con nữa." Vừa nói cô vừa ôm Jeremiah vào lòng. "Suze, nếu em cứ chiều con như thế, nó sẽ không bao giờ khá lên được.

Nó sẽ mãi mãi là một đứa trẻ không chịu lớn lên thôi," sau đó chú quay sang sẵng giọng hỏi Jeremiah, "Jere bố đã dặn hay chưa dặn mấy đứa về chuyện không được động vào cái máy này hả?" Mắt Jeremiah ngấn lệ. Cậu ấy chớp mắt rất nhanh nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy vài giọt.

Và thêm vài giọt nữa. Thật kinh khủng. Tôi thấy ngượng thay cho Jeremiah và bản thân thì thấy tội lỗi vô cùng vì chính tôi là đứa khởi xướng đòi uống Slurpee. Nhưng tôi cũng phần nào thấy may mắn khi không phải là đứa bị mắng và khóc lóc trước mặt tất cả mọi người như thế này.

Và rồi anh Corad đột nhiên lên tiếng. "Nhưng bố ơi, bố chưa bao giờ nói với bọn con điều đó hết." Trên má anh vẫn còn đang dính một ít kem sô-cô-la. Chú Fisher quay ngoắt lại nhìn anh, "Hả?" "Bố chưa bao giờ dặn tụi con mấy thứ đấy. Tụi con chỉ tự biết là không được phép thôi còn trên thực tế bố chưa lần nào nói thẳng ra điều đó đối với tụi con hết," mặt anh Conrad trông có vẻ sợ sệt nhưng giọng thì vẫn khá bình tĩnh.

Chú Fisher lắc lắc đầu, sau đó quay ra sẵng giọng với Jeremiah. "Lên phòng thay quần áo mau." Chú ý đang ngượng, tôi có thể thấy rõ điều đó. Có Susananah lườm chú một cái rồi dắt Jeremiah vào phòng tắm. Mẹ tôi vừa lom khom lau bệ bếp vừa ngoái đầu nảo anh Steven, "Steven, đưa em lên phòng tắm đi con." Ngeh giọng mẹ lúc đó là biết đừng có mất công cự nự hay phản đối gì cho phí thời gian.

Anh Steven kéo tay tôi dắt lên cầu thang. "Anh có nghĩ là em sẽ gặp rắc rối to không?" Tôi thì thào hỏi anh trai. Anh dùng khăn giấy lau hai bên má cho tôi và thủng thẳng đáp, "Có. Nhưng vẫn nhẹ hơn chú Fisher nhiều. Đảm bảo mẹ sẽ không để yên cho chú ý đâu." "Là sao cơ?" Anh Steven nhún vai.

"À, anh mới nghe được một số chuyện ý mà. Nói chung là chú ý mới là người đang gặp rắc rối." Sau khi mặt tôi đã sạch, anh Steven và tôi rón rén đi qua hành lang. Mẹ và chú Fisher đang cãi nhau. Hai anh em chúng tôi mở to mắt nhìn nhau khi nghe thấy tiếng mẹ gắt lên, "Anh đúng là đồ tồi, Adam ạ." Tôi há miệng chưa kịp ố á câu gì thì đã bị anh Steven bịt miệng lôi về phòng của tụi con trai.

Anh đóng cửa lại, mắt sáng rực đầy phấn khích. Mẹ tôi vừa chửi chú Fisher. "Mẹ vừa gọi chú Fisher là đồ tồi kìa anh," tôi nói, mà không hiểu lắm ý nghĩa của cái từ đó. Và rồi tôi khúc khích cười. Mọi chuyện vừa xảy ra vừa buồn cười vùa đáng sợ. bởi đám trẻ con tụi tôi chưa bao giờ có bất kì rắc rối nào cở căn nhà mùa Hè này.

Không có sự vụ nào to tát đáng kể cả. Đây có thể gọi là căn nhà không-rắc-rối của mấy anh em tụi tôi. Hai mẹ con luôn ở trong tâm trạng thoải mái khi ở Cousins. Trong khi nếu ở nhà, đảm bảo anh Steven sẽ gặp rắc rối to nếu dám cãi lại mẹ. Còn ở đây, mẹ cũng không quá khắt khe hay để ý tới mấy chuyện đó.

Có lẽ bởi tại căn nhà mùa Hè này, đám trẻ con tụi tôi không phải là trung tâm của thế giới. Mẹ tôi còn bận rộn với nhiều công việc khác, như là trồng cây, đi xem triển lãm tranh cùng cô Susannah, vẽ và đọc sách... nên chẳng còn thời gian đâu mà nổi giận hay để ý tới mấy trò nghịch ngợm vặt vãnh của tụi tôi.

Đây vừa là một điều tốt vừa là một điều không tốt. Tốt, là vì tụi tôi chẳng bao giờ bị mắng. Kể cả khi mải dạo chơi ngoài biển quá cả giờ đi ngủ lúc nào không hay, hoặc ăn gấp đôi gấp ba phần kem và bánh ngọt cho phép... mà vẫn không sợ bị khiển trách. Không tốt, là vì mỗi khi tới đây tôi lại có cảm giác như anh Steven và tôi không còn quá quan trọng đối với mẹ nữa, bởi tâm trí mẹ còn đang bị nhiều thức khác choán chỗ - những kỷ niệm và những khoảng ký ức không hề có anh Steven và tôi trong đó, một cuộc đời trước khi hai anh em tôi có mặt trên đời.

Và một cuộc sống bí mật bên trong bản thân mẹ, nơi cả tôi và anh Steven không hề tồn tại. Nó giống như mỗi khi mẹ đi du lịch một mình, không có anh em tụi tôi - tôi biết mẹ không hề nhớ hay nghĩ nhiều về anh và tôi. Tôi rất ghét cái ý nghĩ đó nhưng đấy là sự thật. Hai mẹ có một cuộc sống tách biệt hoàn toàn với chúng tôi.Và tôi nghĩ đám trẻ con tụi tôi cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.