Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 14: Bạn học mới!




Chúng tôi ngồi xem TV cùng nhau trong phòng khách. Jeremiah không hề đả động thêm một lần nào nữa với anh Conrad về trường học hay chú Fisher. Tôi băn khoăn không biết có phải cậu ấy đợi tới khi chỉ còn một mình với anh Conrad thì mới nói hay không. Tôi ép bản thân giả vờ vươn vai ngáp dài buồn ngủ.

"Mình mệt quá rồi," tôi nói. Mà tôi quả là cũng mệt thật. Chưa bao giờ tôi thấy có cái ngày nào dài như ngày hôm nay. Mặc dù tất cả những gì tôi phải làm là ngồi trên xe cho người khác lái, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy như chẳng còn chút năng lượng nào hết. "Mình đi ngủ đây," tôi nói, và lần này là tôi ngáp thật.

"Ngủ ngon," Jeremiah gật đầu chào tôi. Còn anh Conrad chẳng có chút phản ứng nào. Sau khi về phòng, tôi mở túi xách của mình ra và tá hỏa khi thấy những gì Taylor chuẩn bị cho tôi. Một bộ bikini kẻ ca-rô mới toanh còn chưa cắt mác, đôi xăng-đan thời trang đắt tiền, một chiếc váy chấm bi mùa Hè, một chiếc quần soóc bò ngắn tới mức bố cậu ấy vẫn thường kêu là "giống cái quần lót bò", một vài chiếc áo điệu đàng, và thay vì chiếc áo thun rộng thùng thình yêu thích của tôi để mặc đi ngủ, cậu ấy chuẩn bị cho tôi một bộ pajama hồng, in hình trái tim nhỏ li ti.

Đồ ngủ của cậu ấy chẳng có cái nào tôi có thể mặc được cả. Thật chỉ muốn đạp cho cậu ấy một cái! Tôi cứ tưởng cậu ấy chỉ nhét thêm vài bộ vào túi đồ sắp sẵn của mình thôi chứ ai mà ngờ cậu ấy lại đi thay hết bằng đồ mới thế này. Thứ duy nhất của tôi cậu ấy để lại là đống đồ lót.

Cứ nghĩ bị ai đó bắt gặp trong bộ pajama này (lúc sáng dậy vào toa-lét đánh răng chẳng hạn) mà tôi lại tức muốn hộc máu. Tôi biết Taylor chỉ có ý tốt và cho rằng làm như vậy là đang giúp đỡ tôi. Chỉ riêng việc cậu ấy chịu hy sinh cho tôi mượn đôi xăng-đan một đêm thôi cũng đủ hiểu rồi.

Nhưng tôi vẫn tức. Giống như chuyện với Cory. Taylor cứ làm theo những gì mà cậu ý nghĩ là đúng mà không buồn quan tâm xem tôi nghĩ sao về điều đó. Cậu ấy chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của tôi mà suy nghĩ cho tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mọi chuyện không hẳn là lỗi của Taylor, bởi chính tôi là người để cho cậu ấy tự tung tự tác như vậy.

Sau khi đánh răng xong, tôi thay sang bộ pajama của Taylor và leo lên giường ngủ. Tôi nằm đấu tranh tư tưởng một lúc xem có nên đọc sách trước khi ngủ không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi kéo chăn lên tới ngang cổ, và gọi với ra, "Mời vào!" Là Jeremiah. Cậu ấy khép cửa lại và ngồi xuống dưới chân giường tôi.

"Hey," cậu ấy thì thào nói. Tôi ngó đầu lên khỏi chăn. Chỉ là Jeremiah thôi mà. "Hey. Có chuyện gì thế? Cậu đã nói chuyện với anh ý chưa?" "Chưa. Tối nay cứ để kệ cho anh ấy thoải mái và thử lại vào ngày mai vậy. Với anh ý cứ phải từ từ từng bước một," Jeremiah nhìn tôi đầy ý nhị.

"Cậu biết mà." Tôi biết. "Ừ... Thế cũng được." Jeremiah giơ tay lên đập vào tay tôi. "Đừng lo. Bọn mình sẽ giải quyết được chuyện này mà." Tôi đập vào tay cậu ấy. "Bọn mình sẽ giải quyết được chuyện này." Tôi nhắc lại. Tôi có thể cảm nhận được một chút nghi ngờ trong giọng nói của mình, nhưng Jeremiah nhoẻn miệng cười với tôi như thể mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.