Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 12: Hỏa Lam. Vẫn là những thắc mắc về Hell Angel và Darknight




Đó là một trong những đêm đẹp nhất của cuộc đời tôi. Xếp kế sau đấy là đêm giao thừa ở công viên Disnay World, khi bố mẹ tôi vẫn chưa ly dị và tôi mới 9 tuổi. Cả gia đình tôi cùng nhau ngồi ngắm pháo hoa ở lâu đài của Lọ Lem và anh Steven không phàn nàn lấy nửa câu. Khi anh gọi tôi không hề nhận ra giọng anh.

Một phần vì tôi không hề nghĩ là anh sẽ gọi, một phần vì tôi vẫn còn đang ngái ngủ. Anh nói, "Anh đang lái xe trên đường tới nhà em. Anh có thể gặp em được không?" Bây giờ đã là 12 rưỡi đêm. Boston cách đây gần 6 giờ lái xe. Nghĩa là anh đã lái xe suốt cả đêm. Và anh muốn gặp tôi.

Tôi bảo anh cứ đậu xe dưới phố và tôi sẽ gặp anh ở góc đường, sau khi mẹ đã lên giường đi ngủ. Anh nói anh sẽ đợi. Tôi tắt đèn trong phòng và ngồi đợi bên cửa sổ, chờ xe anh. Ngay khi vừa nhìn thấy xe của anh, tôi chỉ muốn lao ngay ra ngoài nhưng đã kịp kiềm chế được.

Tôi cần phải đợi. Bên phòng bên, mẹ vẫn đang lục đục làm gì đó. Tôi biết mẹ còn phải đọc sách khoảng nửa tiếng trước khi đi ngủ cơ. Sự chờ đợi này đúng là không khác gì tra tấn, nhất là khi biết anh đang ở ngoài đó đợi tôi, còn tôi thì lại không thể chạy ngay tới bên anh.

~*~ Trong bóng tối, tôi quàng vội cái mũ và khăn len bà nội mới tặng nhân dịp Giáng sinh rồi rón rén đi ra khỏi phòng. Đèn phòng mẹ đã tắt và tôi có thể nghe thấy tiếng mẹ ngáy đều đều. Ơn Chúa, anh Steven vẫn chưa về nhà, chứ anh ấy thuộc dạng ngủ rất thính, y như bố tôi vậy.

Bên ngoài phòng khác, cây thông Noel vẫn nhấp nháy sáng trưng cho có không khí Giáng sinh trong nhà. Tôi không viết lại giấy, định là sẽ gọi điện cho mẹ vào sáng mai, sau khi mẹ thức dậy và không thấy tôi trong phòng. Tôi nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, đặc biệt cẩn thận với cái bậc hay kêu cọt kẹt ở chính giữa.

Sau khi ra khỏi nhà an toàn rồi thì tôi chạy như bay ra ngoài cổng. Tôi quên béng mất không mặc áo khoác, chỉ nhớ mỗi cái khăn và cái mũ. Xe anh đang đỗ ở góc phố. Tôi chạy tới mở cửa bên ghế dành cho khác. Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp anh, suốt từ tháng 8 tới giờ. Tôi ngó đầu vào bên trong, nhưng chưa chui vào vội.

Tôi muốn nhìn thấy mặt anh trước đã. Giờ đang là mùa Đông và anh đang mặc một chiếc áo lông màu xám. Hai má anh đỏ ửng vì lạnh, làn da rám nắng của anh đã nhạt bót, nhưng anh troong vẫn bảnh trai như thường. "Chào anh." nói rồi tôi mở cửa chui vào trong xe. "Em không mặc áo khoác à?" Anh hỏi.

"Em chẳng lạnh mấy," tôi chối. Mặc dù cả người đang run lẩy bẩy vì rét. "Đây," anh cởi áo khoác của mình ra và đưa cho tôi. Tôi mặc áo vào. Công nhận ấm thật, lại còn không có mùi thuốc là nữa chứ. Chỉ có mùi thơm của anh thôi. Vậy là anh đã bỏ thuốc thật rồi. Ý nghĩ đó khiến tôi bất giác mìm cười sung sướng.

Tôi nói, "Không ngờ anh tới đây thật." Trông mặt anh có vẻ hơi ngượng, "Đến chính anh cũng còn không ngờ nữa là..." Và rồi anh ấy ngập ngừng hỏi, "Thế em vẫn sẽ đi cùng anh chứ?" Ôi, lại còn phải hỏi... Mình sẵn sàng đi bất cứ đâu. "Vâng." Tôi thẽ thọt gật đầu.

Bỗng dưng tôi có cảm giác, ngay lúc này đây, mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như không hề hiện hữu. Chỉ có anh và tôi. Những gì xảy ra trong mùa Hè năm nay và cả những mùa Hè trước đó, chính là tiền đề dẫn tới thời khắc ngày hôm nay. Tới hiện tại. ~*~ Được ngồi bên cạnh anh như thế này thật không còn gì hạnh phúc hơn.

Đó là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi được nhận. Bởi vì anh đang mỉm cười với tôi và anh không hề tỏ ra rầu rĩ, hay nghiêm nghị hay buồn bã như tôi vẫn thường thấy ở anh dạo gần đây. Tâm trạng anh đang rất vui vẻ, tràn đầy nhiệt huyết - một Conrad đã khá lâu rồi tôi chưa được gặp lại.

"Anh nghĩ anh sẽ theo học ngành y." Anh quay sang nói với tôi. "Thật ạ?!!!" "Anh thấy ngành y khá là hay ho. Mới đầu anh định sẽ đi sâu thiên về nghiên cứu nhưng giờ anh lại muốn được làm việc với những con người bằng xương bằng thịt hơn." Tôi ngập ngừng hỏi, "Vì chuyên của mẹ anh?" Anh gật đầu.

"Mẹ anh đang khá dần lên. Công nhận thuốc men có công hiệu tốt đấy. Mẹ anh đang có phản ứng rất tốt với phương pháp điều trị mới này. Mẹ em có kể với em không?" "Vâng, có ạ." Tôi nói. Mặc dù thực tế là mẹ chẳng nói gì với tôi hết. Có lẽ bởi mẹ không muốn tôi nuôi hy vọng quá cao.

Mẹ tôi vốn là người như vậy. Mẹ không bao giờ cho phép bàn thân quá trông đợi vào điều gì cho tới khi chắc chắn mới thôi. Ngược lại hẳn với tôi. Chưa gì tôi đã thấy nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc hơn rất nhiều rồi. Cô Susannah đang khá dần lên. Tôi được ở bên cạnh anh Conrad. Mọi thứ đều đang diễn ra thuận lợi với tất cả chúng tôi.

Tôi nhoài người tới nắm lấy tay anh, "Đây là tin tốt lành nhất mà em được nghe đấy." Không phải là tôi nói vậy để an ủi anh đâu, mà tôi đã nghĩ như thế thật. Anh mỉm cười với tôi, mặt anh sáng bừng, tràn trề hy vọng. ~*~ Khi chúng tôi tới nơi, bên ngoài nhiệt độ đã xuống rất nhanh, trời trở nên lạnh buốt.

Chúng tôi bật máy sưởi lên và anh bắt đầu nhóm lửa. Tôi nhìn anh xé từng mẩu giấy nhỏ, từ tốn dùng que khều mấy khúc củi trong lò cho tới khi chúng bắt lửa. Hẳn anh ấy cũng đã rất dịu dàng với con Boogie. Có khi anh ấy còn cho Boogie ngủ chung giường với mình ý chứ. Đột nhiên ý nghĩ về những chiếc giường và chỗ ngủ đêm nay khiến tôi thấy bồn chồn không yên.

Nhưng tôi chẳng phải lo lắng lâu bởi vì sau khi nhóm lửa xong, anh Conrad đi tới ngồi xuống chiếc ghế thư giãn La-Z-Boy của cô Susannah, thay vì chiếc ghế sô-pha kế bên cạnh tôi. Và tôi chợt hiểu ra một điều: Anh ấy cũng đang lo lắng không kém gì tôi. Anh Conrad xưa nay chưa từng tỏ ra lo lắng hay bồn chồn vì bất cứ chuyện gì.

Chưa bao giờ. "Sao anh phải ra tít tận đó ngồi?" Tôi hỏi anh, tim trong lồng ngực đánh thình thịch bên tai. Không thể tin nổi tôi có đủ dũng khí để hỏi thẳng anh câu đó. Anh Conrad rõ ràng cũng bất ngờ khi nghe thấy câu hỏi của tôi, và anh lập tức bước tới ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi khẽ nhích lại gần anh. Tôi rất muốn anh choàng tay ôm lấy mình. Tôi rất muốn làm theo những gì mói chỉ thấy trên TV và nghe Taylor kể. OK, không phải tất cả, nhưng chí ít cũng là một vài điều trong số đó. Anh hạ giọng nói với tôi, "Anh không muốn làm em sợ." Tôi thì thào đáp lại, "Em đâu có," mặc dù trên thực tế là tôi đang sợ muốn chết đây.

Tôi không sợ anh, nhưng tôi sợ các cảm xúc tôi đang có. Đôi khi tôi nghĩ là nó quá lớn. Cảm giác tôi dành cho anh lớn hơn cả thế giới, hơn tất thảy mọi thứ trên đời. "Tốt," anh thở phào nhẹ nhõm và rồi anh hôn tôi. Anh hôn tôi rất lâu và chậm rãi. Mặc dù trước đây chúng tôi đã từng hôn nhau nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ giống như thế này.

Anh âu yếm vuốt ve tóc tôi, nhẹ nhàng và thận trọng. Được ở bên anh và hôn anh như thế này... giống như được thưởng thức một cốc nước chanh mát lạnh giữa trời Hè nóng nực, nó mang tới cho bạn cảm giác vừa ngọt ngào vừa sảng khoái, thời gian dường như kéo dài tới vô tận.

Tôi không muốn anh dừng lại, tôi muốn được hôn anh như thế này mãi mãi. Chúng tôi cứ ngồi hôn nhau như thế trong bao lâu, tôi cũng không rõ nữa, có thể là vài giờ, có thể là vài phút. Tất cả những gì chúng tôi làm tối hôm đó là hôn nhau. Anh tỏ ra rất thận trọng, từ cách anh chạm vào tôi, như thể tôi là món đồ trang trí Giáng sinh mà anh rất sợ làm vỡ.

Có lúc anh thì thào hỏi tôi, "Em không sao chứ?" Có lúc tôi đặt tay lên ngực anh và tôi có thể cảm nhận được tim anh cũng đang đập nhanh không kém gì tôi. Có lúc tôi hé mắt nhìn trộm anh và vui sướng khi thấy hai mắt anh đang nhắm nghiền. Lông mi của anh còn dài và đẹp hơn cả của tôi.

Anh thiếp đi ngủ trước cả tôi. Tôi nhớ từng đọc được ở đâu đó nói rằng đừng bao giờ đi ngủ khi lửa vẫn đang cháy vì thế tôi ngồi đợi cho lửa tắt hẳn. Tôi ngồi ngắm anh Conrad ngủ một lúc lâu. Trông anh giống như một cậu bé con, cái cách tóc anh xõa ra trên trán, và lông mi anh chạm xuống mặt.

Tôi chưa bao giờ thấy anh trẻ đến như vậy. Sau khi chắc chắn là anh đã ngủ say rồi, tôi cúi xuống thì thầm nói với anh, "Conrad. Luôn là anh. Đối với em, mãi mãi chỉ có mình anh." ~*~ Mẹ tôi phát hoảng khi phát hiện ra tôi không ở nhà, sáng hôm sau. Tôi bị lỡ hai cuộc gọi của mẹ bởi vì tôi đã ngủ quên.

Khi mẹ gọi tới lần thứ ba, tôi lập tức nghe máy và hỏi mẹ bằng cái giọng ráo hoảng, "Ơ thế mẹ không thấy tờ giấy con để lại à?" Và rồi tôi chợt nhớ ra mình chẳng hề để lại tờ giấy nào hết. Mẹ gào ầm lên, "Không hề, mẹ chẳng thấy tờ giấy nào hết. Đừng bao giờ bỏ đi giữa đêm mà không nói với mẹ tiếng nào như thế, nghe chưa Belly?" "Kể cả khi con định ra ngoài đi dạo đêm á?" Tôi chọc mẹ.

Tôi luôn biết cách làm cho mẹ cười và nguôi giận nhanh chóng. Tôi bắt đầu ngân nga bài hát yêu thích của mẹ, Patsy Cline, "Tôi đi dạo, giữa trời đêm, dưới ánh trăng..." "Không hay ho gì đâu Belly. Con đang ở đâu?" Giọng mẹ đã dịu hẳn lại. Tôi ngập ngừng. Trên đời mẹ tôi ghét nhất là những kẻ dối trái.

Và sớm muộn gì mẹ cũng phát hiện ra. Đôi khi tôi cứ nghĩ không biết mẹ có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác không nữa. "Ừm... Ở Cousin ạ." Tôi nghe thấy mẹ hít một hơi thật sâu. "Với ai?" Tôi nhìn về phía anh. Anh đang chăm chú lắng nghe. Tôi thật chẳng muốn nói chuyện này trước mặt anh chút nào.

"Anh Conrad ạ." Tôi hạ giọng nói. Phản ứng của mẹ sau đó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi lại nghe thấy tiếng mẹ thở ra, giống như một tiếng thở phào nhẹ nhõm thì đúng hơn. "Con đang ở cùng Conrad?" "Vâng." "Thằng bé sao rồi?" Mẹ hỏi. Chẳng phải mẹ đang giận tôi hay sao, tự dưng sao lại hỏi tôi một câu chẳng liên quan gì như thế? Tôi mỉm cười nhìn anh, và lấy tay quạt quạt vào mặt như muốn nói Ơn Chúa, mọi chuyện ổn rồi.

Và anh nháy mắt với tôi. "Vẫn tốt ạ." Tôi trả lời. "Tốt. Tốt." Mẹ nói, nhưng tôi có cảm giác như mẹ đang nói với chính bản thân mẹ chứ không phải với tôi. "Belly, mẹ muốn con có mặt ở nhà tối nay. Hiểu chưa?" "Vâng ạ," tôi nói. Tôi còn cứ tưởng mẹ bắt tụi tôi quay về ngay cơ đấy.

"Nhớ nhắc Conrad lái xe cẩn thận," mẹ dặn tiếp. "Và Belly này?" "Dạ, mẹ Laurel?" Mẹ luôn mỉm cười khi tôi gọi tên mẹ như vậy. "Chơi vui nhé! Đây sẽ là ngày cuối cùng con được chơi đùa thoải mái như thế trong một thời gian dài đấy." Tôi rền rĩ kêu lên, "Á, con bị phạt cấm túc à?" Phạt cấm túc là một khái niệm khá mới mẻ ở nhà chúng tôi bởi vì tôi chưa bị mẹ phạt bao giờ.

Có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ làm điều gì khiến mẹ phải phạt cấm túc mình cả. "Con hỏi gì ngớ ngẩn thế." Nghe thế là biết mẹ không còn giận chút nào nữa, tôi lập tức chọc mẹ, "Ơ, con tưởng mẹ từng nói không có câu hỏi nào gọi là ngớ ngẩn cơ mà?" Mẹ cúp máy cái rụp.

Tôi biết tôi đã khiến cho mẹ phải bật cười. Tôi đóng máy lại và quay ra nhìn anh Conrad, "Chúng ta làm gì bây giờ?" "Bất cứ điều gì chúng ta muốn." "Em muốn đi ra biển." Và chúng tôi đã ra biển chơi cả ngày hôm đó. Chúng tôi tìm thấy hai đôi ủng đi mưa trong phòng chứa đồ, tôi đi đôi của cô Susannah, to hơn giày của tôi tận hai số, khiến tôi liên tục bị trượt trên cát.

Không kể bị ngã dập mông khoảng hai lần. Tôi đã cười rất nhiều nhưng gió thổi to quá nên tôi gần như không nghe thấy tiếng cười của chính mình. Sau khi quay trở lại vào nhà, tôi đưa bàn tay lạnh cóng lên ôm lấy mặt anh. Thay vì đẩy tay tôi ra, anh thốt lên đầy hạnh phúc, "Ahhh, thích quá." Tôi bật cười.

"Ôi anh đúng là người đá rồi, anh có tim bằng đá." Anh nhét hai tay tôi vào trong túi áo khoác và nhẹ nhàng nói với tôi, "Với những kẻ khác, thì có thể. Nhưng với em thì không." Anh không nhìn vào mắt tôi khi anh nói điều đó, và như thế càng chứng tỏ anh thật lòng nghĩ như vậy.

Tôi không biết phải đáp lại thế nào cho phải, vì thế, tôi kiễng chân lên và hôn lên má anh. Anh khẽ mỉm cười, sau đó âu yếm hỏi tôi, "Em có lạnh không?" "Cũng hơi hơi," mặt tôi vẫn còn chưa hết đỏ. "Để anh nhóm thêm lửa." Trong khi anh nhóm lửa, tôi lọ mọ lục mấy món đồ cũ trong tủ bếp và tìm thấy một hộp sô-cô-la Thụy Sỹ, bên cạnh hộp chè Twinnings và hộp cà phê Chock full o'Nuts của mẹ.

Cô Susannah vẫn thường làm cho bốn đứa bọn tôi mỗi đứa một cốc sô-cô-la nóng vào những đêm mưa phùn, khi trời bên ngoài trở lạnh. Cô thường pha với sữa nhưng tất nhiên không thể lấy đâu ra sữa lúc này, vì thế tôi quyết định dùng nước sôi. Tôi ngồi xuống ghế, dùng thìa khuấy đều cốc sô-cô-la nóng trên tay, tim tôi đập nhanh tới mức tôi có cảm tưởng như nó sắp bật ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi.

Mỗi khi ở bên anh, tôi dường như không sao thở nổi. Anh Conrad vẫn tiếp tục đi đi lại lại trong phòng, lúc thì xé giấy nhóm lò, lúc lại dùng que khều khều mấy khúc củi. "Anh có muốn chút ca-cao không?" Tôi hỏi. Anh quay lại nhìn tôi, gật đầu. "OK." Sau đó anh ra ngồi xuống kế bên tôi và cầm lấy ly ca-cao trên tay tôi.

Tôi đặc biệt chọn cái ly hình Gia đình Simpson yêu thích cho anh. "Ừm... Cũng..." "Ngon?" "Sạn." Chúng tôi nhìn nhau và phá lên cười. "Xin lỗi anh. Ca-cao là sở trường của em đấy." Tôi nhấp một ngụm và công nhận đúng là có hơi sàn sạn thật. Anh nghiêng đầu nhìn tôi rồi đưa ngón tay cái lên quệt quệt lên má tôi.

"Em bị dính bột ca-cao trên mặt à?" Tôi giật mình hỏi. "Không," anh nói. "Chỉ là chút bụi bẩn - à không phải, ý anh là chút tàn nhan thôi." Tôi bật cười, tét yêu vào mu bàn tay của anh một cái. Và rồi anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi sát lại gần anh. Anh đưa tay gạt tóc tôi ra khỏi mắt, và tôi chỉ sợ rằng anh nghe thấy tiếng tôi nín thở khi anh chạm vào tôi.

Ngoài trời bắt đầu tối dần. Anh Conrad thở dài nói, "Có lẽ anh nên đưa em về thôi." Tôi nhìn xuống đồng hồ. Đã 5 giờ rồi. "Vâng... Chắc chúng ta phải về thôi." Nhưng cả hai chúng tôi không hề nhúc nhích. Anh chìa tay ra cuốn tóc tôi vào tay annh thành một búi nhỏ, sau đó nói, "Anh rất thích cái cảm giác mềm mại của tóc em." "Cảm ơn anh," tôi nói khẽ.

Chưa bao giờ tôi nghĩ tóc của mình lại có ý nghĩa đặc biệt đến như vậy với annh. Dù sao nó cũng chỉ là tóc thôi mà. Nó màu nâu, chứ chẳng phải màu gì đặc biệt như màu vàng, hay màu đỏ, hay màu đen. Nhưng cái cách anh nhìn nó... nhìn tôi khiến nó bỗng trở nên thật khác biệt. Chúng tôi lại hôn nhau, nhưng lần này khác hẳn với buổi tối hôm trước.

Không còn chậm rãi, nhẹ nhàng. Cái cách anh nhìn tôi - đầy khẩn trường, thúc giục, anh muốn tôi, cần tôi... giống như một loại thuốc. Tất cả chỉ là muốn-muốn-muốn. Nhưng tôi mới là người thực hiện cái sự ham muốn đó nhiều hơn cả. Tôi chủ động kéo anh lại gần với mình, luồn tay xuống dưới áo sơ mi của anh, vuốt ve dọc sống lưng anh.

Trong một giây anh khẽ rùng mình. "Tay em lạnh quá à?" Tôi hỏi. "Không," anh nói và rồi anh buông tôi ra, ngồi thẳng dậy. Mặt anh đỏ bừng, "Anh không muốn quá nhanh." Tôi cùng ngồi dậy. "Nhưng em tưởng anh đã từng..." tôi không biết phải kết thúc câu đó như thế nào nữa.

Thật ngượng! Tôi chưa từng làm chuyện đó bao giờ. Mặt anh Conrad càng đỏ hơn. Anh nói, "Ừ, đúng là anh đã từng rồi. Nhưng em thì chưa." "Ừm." Tôi ngó trân trấn xuống đôi tất trên chân mình. Sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh hỏi, "Sao anh biết là em chưa từng?" Giờ thì mặt anh không thể đỏ hơn được nữa, và anh bắt đầu ấp úng, "Anh chỉ nghĩ là em chưa thôi... Ý anh là, anh chỉ đoán..." "Anh nghĩ là em chưa từng làm chuyện đó, đúng không?" "Ừ." "Anh đừng nên có những suy đoán kiểu như thế," tôi nói.

"Anh xin lỗi," anh ngập ngừng nói, "Thế... em đã từng rồi ạ?" Tôi nhìn anh. Khi anh tính mở miệng nói tiesp, tôi giơ tay chặn anh lại và nói: "Chưa hề. Chưa bao giờ." Và rồi tôi nhoài người tới hôn lên má anh. Thật sung sướng khi có thể hôn anh bất cứ lúc nào tôi muốn.

"Anh thật đáng yêu," tôi thì thầm vào tai anh. Tôi cảm thấy không thể hạnh phúc hơn khi được ở đây, bên cạnh anh như thế này. Anh nói, giọng đầy nghiêm túc, "Anh chỉ... luôn muốn biết rằng em vẫn ổn. Rất quan trọng với anh." "Em ổn mà." Tôi nói. "Còn hơn cả ổn ý chứ." Anh Conrad gật đầu.

"Vậy thì tốt," và rồi anh đứng dậy, chìa tay ra kéo tôi cùng đứng lên, "Chúng ta về nhà thôi." Phỉa mãi tới sau nửa đêm tôi mới về đến nhà. Tôi và anh dừng lại giữa đường, ăn tối xong rồi mới đi tiếp. Tôi đã gọi món pancake và khoai tây chiên, anh là người trả tiền. Khi tôi về đến nhà, mẹ đã rất giận.

Nhưng tôi không hề ân hận về điều đó. Không một giây phút nào luôn. Làm sao bạn có thể ân hận khi có được một trong những đêm đẹp nhất của cuộc đời mình như thế? Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy ân hận. Bạn sẽ còn nhớ mãi từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Ngay cả khi nó khiến cho trái tim bạn quặn đau, bạn sẽ vẫn không bao giờ có thể quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.