Chỗ lợi hại của con yêu thú này chắc chắn là con mắt của nó.
Mắt thì sợ cái gì nhất? Đương nhiên là ánh sáng. Ánh sáng mạnh có thể làm đau mắt, thậm chí có thể gây nên mù lòa.
Rất buồn cười có phải không?
Đêm tối cho ta đôi mắt màu đen, ta lại phải dùng nó đi tìm ánh sáng.
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nhớ đến câu thơ đã từng đọc ở kiếp trước, cảm giác trong lòng càng thêm kì quái.
Thân móc câu lóe lên ánh trăng màu bạc, phản xạ lên người con yêu thú.
Đáng tiếc, so với con yêu thú này, Vinh Tuệ Khanh thật sự quá nhỏ bé. Dù cô có cách thì thực tế lại không thể dùng.
Ngay cả khi3trong tay cô có ánh mặt trời chói mắt, cô cũng không thể chiếu đến con mắt của yêu thú.
Bỏ đi, vẫn nên chạy trước, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Vinh Tuệ Khanh xoay tròn Nhật Nguyệt Song Câu, tựa một màn sáng trắng bao phủ lấy người mình, làm rối tầm nhìn của đối phương.
Yêu thú quả nhiên bị ánh trăng Nhật Nguyệt Song Câu phản xạ mà nheo mắt, ánh sáng vàng ban nãy bắn ra từ trong mắt lập tức tiêu biến. Đôi tay lớn như quạt hương bồ đưa lên dụi mắt.
Vinh Tuệ Khanh nhân cơ hội dùng giày ngàn dặm chế tạo bởi da rắn bay tung người bay lên, vọt qua đầu yêu thú, chạy ra khỏi viện.
Yêu thú phát0hiện con mồi đến tay rồi còn bị mất, hét to một tiếng, đuổi theo cô.
Dù nó cao to nhưng tu vi thì đều có đó cả, lúc di chuyển không thấy nặng nề vướng víu chút nào.
Vinh Tuệ Khanh căng thẳng, điều khiển giày ngàn dặm dưới chân, hoảng sợ chạy như bay không kịp suy nghĩ mình chạy đường nào.
Những đệ tử nội môn đều không biết đã đi đâu giết yêu thú, xung quanh đều lặng yên.
Vinh Tuệ Khanh vừa vào Long Hổ Môn không lâu, nhất thời không biết đường đi, nhìn thấy nơi nào có lối đi liền chạy qua.
Nói đến cũng lạ, mỗi lần nhìn thấy mình sắp vào ngõ cụt thì lại có hòn đá bay vèo qua tai, nơi5đá rơi xuống thì đường chết hóa thành đường sống. Chỉ cần men theo hướng hòn đá kia chỉ là có thể biến nguy thành an.
Vinh Tuệ Khanh không phải không cảm thấy lạ, cũng không phải không nghĩ tới bên trong có thể có bẫy. Nhưng yêu thú cao cấp đáng sợ đang truy đuổi ở phía sau, dù biết trước mặt là hố cũng không thể không nhảy vào.
Không biết Vinh Tuệ Khanh đã chạy bao nhiêu vòng trong Long Hổ Môn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy phía trước có phòng ốc động phủ, vui mừng chạy ào tới.
Yêu thú lại đuổi theo không buông, đã sắp đuổi kịp được cô.
Vinh Tuệ Khanh không nghĩ nhiều, phi thân bay qua động phủ, trốn vào4trong núi ở phía sau.
Yêu thú dừng trước động phủ, tựa hồ hoài nghi cả một lúc, không hiểu sao nơi này lại xuất hiện một cái động phủ...
Vốn có bản năng của “đội phá dỡ chuyên nghiệp”, yêu thú chọn phá hủy cái động phủ và nhà cửa ở đây trước, sau đó lại đuổi theo Vinh Tuệ Khanh.
Lần này, hình như không có kết giới cũng không có trận pháp.
Chiếc đuôi dài của yêu thú quất một cái, động phủ lập tức đổ sập. Xà nhà to lớn, khối đá nặng nề rơi từ mái nhà xuống, đổ vỡ khắp nơi.
Một gian mật thất bên trong động phủ lộ ra, một người đàn ông trung niên khoanh chân ngồi nơi đó, mặt đầy vẻ đau9đớn, tựa hồ đang ở thời điểm vượt ải quan trọng.
Một tảng đá cực lớn bị đuôi yêu thú quét rơi xuống, vừa vặn chèn lên người người nọ.
Người đàn ông đang ở thời điểm suy yếu nhất, bị tảng đá rơi trúng, không kịp la một tiếng đã thổ huyết mà chết.
Yêu thú vô cùng bất mãn, thét to một tiếng, đập nát vụn động phủ trong viện.
Ở nơi cách đó không xa, tiếng khóc của một cô gái truyền tới: “Cha!”
“Bên này! Yêu thú ở bên này! Mau cứu Môn chủ!”
Một đám tu sĩ từ phương xa chạy như bay đến, dẫn đầu là một cô gái. Đó chính là Trương Lữ Y, đại tiểu thư của Môn chủ Long Hổ Môn.
Phi kiếm, trường tiên, đại đao, thiết chùy ra sức giáng xuống thân yêu thú.
Vài tu sĩ đón lấy trường kiếm bay về, bày kiếm trận, vây yêu thú vào giữa kiếm trận.
Tu sĩ Kim Đan của Long Hổ Môn còn hai ba người.
Yêu thú này cũng chỉ là tu vi kỳ Kim Đan. Một đánh một chưa chắc đã đánh thắng, nhưng nếu ba người cùng đánh một, yêu thú này liền không phải là đối thủ của tu sĩ Long Hổ Môn.
Dù cho nó da thịt dày cũng chịu phải trọng thương, không định tiếp tục hiếu chiến nữa, lùi ra sau vài bước, phi thân chạy ngược lại.
Nó trở về nơi gần với động phủ của Vinh Tuệ Khanh, đến cửa viện bị nó phá hủy quét mắt nhìn một cái.
La Thần ở hậu sơn nghe thấy tiếng rống của yêu thú, lập tức cảm thấy không ổn, bỏ lại mấy con tiểu yêu thú đang vây công mà chạy như bay về.
Nhưng trước mắt y chỉ có vài động phủ đã bị phá hủy, còn có một con yêu thú cực lớn đứng trước cửa viện nhìn quanh.
La Thần tối sầm mặt, tung người về trước, hai chân nhảy vọt lên, tay cầm dao găm đâm thẳng vào con mắt duy nhất ở chính giữa trán yêu thú.
Tu vi của yêu thú nọ vốn cao hơn La Thần, nhưng lúc nãy nó vừa bị ba tu sĩ Kim Đan vây công bị thương. Động tác của La Thần lại cực kì nhanh, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn, dao găm trong tay không biết dùng nguyên liệu gì tạo thành, không gì không xuyên được.
Con mắt là nơi lợi hại nhất của yêu thú, cũng là nơi yếu nhất.
Dao găm mang theo gió thốc hung hăng đâm xuống, yêu thú phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, hai tay không ngừng quơ loạn, hoàn toàn không theo quy tắc.
Mấy tu sĩ Kim Đan đuổi đến phía sau nhìn thấy tình cảnh này đều chen nhau mà lên, trong chốc lát chém con yêu thú thành mười bảy mười tám khối.
Kì lạ là, sau khi yêu thú bị giết, thân người và tứ chi khổng lồ dần thu bé lại, cuối cùng khôi phục như bình thường, không khác gì so với tu sĩ Nhân giới.
Nhưng chỉ cần cẩn thận phân biệt một chút thì không khó để nhận ra đó không phải là tu sĩ Nhân giới, mà là yêu tu.
La Thần vẫy dao găm trong tay một cái, con mắt bị khoét ra cắm trên đầu dao găm vẽ nên một đường vòng cung, rơi trên mặt đất cách đó không xa.
Một tu sĩ Kim Đan tiếc rẻ: “Con mắt của yêu thú này có pháp lực không nhỏ, thật là đáng tiếc.”
Một tu sĩ Kim Đan khác tức giận: “Cái gì mà yêu thú? Rõ ràng là yêu tu!”
Những người ở đấy nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới phải.
Phó Môn chủ Long Hổ Môn - Thịnh Dĩ Ninh, đi từ phía sau lên, nghiêm giọng nói: “Các ngươi đứng ở đây làm gì?! Yêu thú bên kia vẫn chưa thu dọn sạch sẽ, vẫn đang giết hại đệ tử Long Hổ Môn ta, còn không mau qua giúp?!”
Mấy tu sĩ Kim Đan khom người, quay đầu tiếp tục đi truy sát yêu thú.
La Thần không động đậy, thu tay cất dao găm vào lại trong tay áo, chậm rãi bước lên thềm động phủ của Vinh Tuệ Khanh. Nhìn thấy cảnh tan nhà nát cửa trong viện, La Thần đấm vào thân cây bên cạnh cửa viện, đại thụ đứt ngang, đổ ầm xuống đất.
Thịnh Dĩ Ninh nhìn vào bên trong, đồng cảm khuyên: “Nén bi thương. Cháu gái của ngươi ở trong này phải không?” Nói rồi thở dài, vô cùng thương tiếc bày tỏ: “Đáng tiếc, thiên tài song linh căn lại táng thân dưới tay yêu thú như vậy...”
“La đại ca, cha muội... Cha muội... bị yêu thú hại chết rồi!” Trương Lữ Y chạy như bay qua, nhào vào người La Thần.
La Thần không động đậy, mặc cho Trương Lữ Y ôm cánh tay y, dựa vào vai y khóc nức nở.
Thịnh Dĩ Ninh cả kinh, vội hỏi: “Đại tiểu thư, sao lại nói như vậy? Môn chủ... Môn chủ... không phải đang bế quan tu luyện trong thạch động ở hậu sơn sao?”
Trương Môn chủ đã là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn. Vì để Kết Anh, ông vẫn nói với người ngoài là đang bế quan tu hành tại thạch động ở hậu sơn. Thật ra, ông náu mình trong mật thất động phủ của mình tu luyện.
Bởi vì mật thất của ông có pháp bảo có thể bố trí trận pháp, giúp cho ông chống đỡ được lôi kiếp.
Trương Lữ Y thút thít đáp: “Cha ta... Cha ta... mấy ngày nay đều ở trong động phủ của ông tu luyện, vốn đã sắp Kết Anh rồi, kết quả... La đại ca...” Lại xoay người dựa vào La Thần mà khóc.
Thịnh Dĩ Ninh càng thêm đồng cảm, chắp tay sau lưng nhìn một mảnh phòng ốc tan nát kia: “Long Hổ Môn chúng ta đúng là gặp bất lợi liên tục. Đại trưởng lão bị đánh xuống tu vi Trúc Cơ, Môn chủ sắp Kết Anh lại bị yêu tu đánh chết. Đệ tử thiên tài song linh căn mới thu nhận cũng chết dưới tay yêu tu. Ôi, chuyện này ta không dám làm chủ, mong đại tiểu thư cho chỉ thị có nên báo với Thanh Vân Tông ở trên một tiếng, để bọn họ phái người đến chủ trì công đạo cho chúng ta!”
Trong lòng Trương Lữ Y hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn không mang biểu cảm gì của La Thần, rụt rè nói: “La đại ca, huynh cố nén bi thương...”
La Thần lắc đầu, lạnh giọng: “Các người đừng quan tâm đến ta. Ta biết, nó chưa chết...”
Vinh Tuệ Khanh nấp ở hậu sơn, tận mắt nhìn thấy yêu thú đẩy ngã động phủ, bên trong có một người đàn ông, ngay sau đó lại bị tảng đá lớn chèn chết.
Vinh Tuệ Khanh dùng tay bịt chặt miệng, trong lòng có mấy phần áy náy. Nếu cô không dẫn yêu thú đến đây, có lẽ người đàn ông trung niên kia sẽ không phải chết?
Nghĩ đến đó, Vinh Tuệ Khanh sực nhớ đến khối đá vẫn luôn chỉ đường cho cô, rõ ràng là có người cố ý dẫn cô đi!
Lẽ nào là mượn đao giết người?
Thế thì vì sao yêu thú kia không đi giết người đàn ông trung niên mà lại đến động phủ của mình?
Nơi mà người đàn ông trung niên ở rõ ràng là một mật thất. Nếu không phải yêu thú phá hủy động phủ, gian mật thất kia sẽ không bị lộ ra.
Nghĩ đến đó, Vinh Tuệ Khanh hiểu ra được một chút.
Náo loạn cả một đêm, những yêu thú xông vào đại trận hộ sơn dường như đã bị tu sĩ Long Hổ Môn tiêu diệt hết rồi.
Nơi chân trời hiện ra sắc trắng bạc, luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây, hất lên gò núi Long Hổ.
Vinh Tuệ Khanh loạng choạng xuống khỏi hậu sơn, thẳng đường đi đến gần nơi động phủ của mình.
Hôm qua ác chiến cả một đêm, đệ tử nội môn của Long Hổ Môn tử thương không ít. Về phần những đệ tử tạp dịch ngoại môn, Vinh Tuệ Khanh thở dài lắc đầu, không biết bọn họ còn được bao nhiêu người sống sót.
Gần đến cửa động phủ của mình, Vinh Tuệ Khanh đột ngột dừng bước, nhìn hai người đang ngồi trước cửa động phủ của mình.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, có điều vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt xuất thần trông thẳng về phía động phủ đã bị phá nát.
Một bóng lưng cô gái thướt tha nằm một bên đùi y, đầu như tựa vào gối y.
Hai người nhìn có vẻ rất thân mật.
Vinh Tuệ Khanh nhận ra được, người đàn ông là La Thần, nhìn bóng lưng của cô gái thì hẳn là đại tiểu thư của Môn chủ, Trương Lữ Y.