Không Phụ Hàn Hạ

Chương 4: Gia đình




Vinh Tuệ Khanh đi ra khỏi bóng tối, đến trước La Thần và Trương Lữ Y.

“Biểu thúc, biểu thẩm, khiến hai người phải lo lắng rồi.” Vinh Tuệ Khanh cười rạng rỡ nói. Trên mặt cô có vài vết máu do cành cây quất trúng, làm cho vết sẹo cũ càng thêm hung tợn. Quần áo đệ tử sơ cấp của Long Hổ Môn trên người cũng bị kéo rách lỗ chỗ, còn có vài chiếc lá vương trên đầu và thân cô, nhìn hơi chật vật.

Trương Lữ Y nghe thấy tiếng “biểu thẩm” thì mặt đỏ ửng, đứng thẳng dậy, nhỏ giọng: “Tuệ Khanh cô nương, ngươi không sao là tốt...”

La Thần cũng đứng lên, đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, nắm lấy3tay cô, ngón tay đặt lên cổ tay cô bắt mạch: “Thật may, không bị thương.” Lại buông tay cô ra, nhàn nhạt bảo: “Biểu thẩm của nhóc không ở đây, không dưng đừng có nhận bừa biểu thẩm.”

Gò má ửng đỏ của Trương Lữ Y thoáng chốc biến đi mất hút, nàng ta ngơ ngác nhìn gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn, cương nghị của La Thần. Hai tay nắm chặt thành quyền, lùi về sau một bước, lại lùi thêm một bước, dần dần hòa vào bóng tối. Tiếp đó, lại nghe tiếng khóc đè nén từ trong bóng tối truyền ra, cùng với tiếng bước chân chạy đi.

Trương Lữ Y đi rồi.

Vinh Tuệ Khanh hiếu kì hỏi: “Ta thật sự có0biểu thẩm à? Vậy có biểu đệ, biểu muội gì hay không nhỉ?”

La Thần không để ý đến cô, quay đầu nhìn động phủ của cô một cái, lại nói: “Chỗ của nhóc không ở được nữa rồi, theo về chỗ ta ở vậy.” Cũng không cho phân trần, lập tức dắt tay Vinh Tuệ Khanh cùng về động phủ của y.

Động phủ của La Thần cách không xa động phủ của Vinh Tuệ Khanh. Nhưng không hiểu vì sao yêu thú kia lại chỉ chọn động phủ của Vinh Tuệ Khanh và động phủ của người đàn ông trung niên vừa rồi mà tiến hành “phá dỡ”.

“Nhóc đã chạy đi đâu?” La Thần dẫn Vinh Tuệ Khanh vào động phủ, chỉ vào một5gian phòng ở bên cạnh: “Ở đó có một con suối nước nóng, linh khí dồi dào, nhóc vào ngâm mình trước, thuận tiện tắm rửa một chút đi. Ta ra ngoài một chuyến, xem xem Long Hổ Môn như thế nào rồi.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu đáp: “Thúc phải cẩn thận một chút, ta cũng muốn đi tắm rửa một chút.” Cảm thấy trên người đẫm mồ hôi, cô cởi bao quần áo trên lưng xuống đặt lên bàn.

Khẳng Khẳng nhảy ra khỏi bao quần áo, không đợi Vinh Tuệ Khanh lên tiếng đã tự mình chạy sang suối nước nóng ở phòng bên tắm trước rồi.

Vinh Tuệ Khanh cười mắng: “Con vật nhỏ này thật là biết hưởng thụ, làm linh sủng4còn bắt mình phải hầu hạ nó.” Sau đó lại oán trách: “Biểu thúc chẳng qua cũng chỉ là đệ tử vừa nhập môn. Long Hổ Môn xảy ra chuyện như vậy, những người đứng đầu lớn nhỏ đó cũng khó thoái thác trách nhiệm, thúc đi xem náo nhiệt cái gì?”

La Thần cau mày, chống ghế ngồi xuống: “Môn chủ Long Hổ Môn hôm nay chết dưới tay yêu thú, ta cảm thấy chuyện này không đơn giản.”

Vinh Tuệ Khanh cả kinh: “Môn chủ chết rồi? Không phải bảo ông ấy đang bế quan sao? Rốt cuộc sao lại chết?” Bất an trong lòng càng tăng thêm.

La Thần cười khổ: “Vận khí không tốt. Lúc quan trọng sắp Kết Anh thì bị tảng9đá lớn của yêu thú kia đè chết.”

Vinh Tuệ Khanh lùi về sau một bước, lưng dựa vào tường, mặt cắt không còn hột máu.

“Nhóc sao thế?” La Thần nhận thấy sự khác thường ở Vinh Tuệ Khanh, xoay đầu nhìn cô.

Nói như vậy, chuyện này nhất định có mờ ám.

Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh lại, kể cho La Thần từ đầu tới cuối chuyện đêm nay: “Thúc đi chưa được bao lâu thì yêu thú đã mò đến trước động phủ của ta. Sau đó, thúc cũng thấy rồi, kết giới của thúc, trận pháp của ta đều không phải là đối thủ của nó. Ta chỉ đành tìm cơ hội chạy trốn, kết quả không biết đường, bị người ta dẫn đến một động phủ gần đó. Ở đó ngay sát sườn núi, ta bèn trốn lên núi, lại thấy yêu thú kia không đuổi theo nữa mà dừng lại giải quyết động phủ kia.”

La Thần sững người: “Sao lại như vậy?”

“Sau nữa, ta nhìn thấy động phủ bị yêu thú phá dỡ thấy cả đáy, lộ ra mật thất bên trong, còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó. Cuối cùng, tảng đá kia giáng từ trên trời xuống, trực tiếp đè chết ông ấy.” Vinh Tuệ Khanh nói xong, đứng ở một bên nhìn La Thần, không dám thở mạnh.

La Thần càng nhíu chặt mày.

Vinh Tuệ Khanh đợi một hồi lâu, thấy La Thần vẫn không lên tiếng, không nhịn được hỏi: “Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại trận hộ sơn của Long Hổ Môn không thể dễ dàng bị người khác phá như thế đâu nhỉ? Những đệ tử đi tuần sơn hôm nay biến đâu cả rồi?”

La Thần trầm ngầm một lúc lâu, đứng dậy ra ngoài, vừa dặn dò Vinh Tuệ Khanh: “Chuyện này quả thật có điểm kì lạ, ta càng phải đi xem sao. Nhóc phải cẩn thận, đừng nói chuyện đêm nay cho ai biết.”

Vinh Tuệ Khanh không phải đứa ngốc, cũng không phải người lắm miệng, lập tức gật đầu, đưa mắt tiễn La Thần ra khỏi động phủ.

Vinh Tuệ Khanh dạo một vòng quanh động phủ của La Thần, nhìn khắp xung quanh, càng nhìn càng bĩu môi. Động phủ của tu sĩ Trúc Cơ sang hơn động phủ của đệ tử Luyện Khí như cô nhiều hết mức. Ngay cả suối nước nóng tắm rửa cũng có linh khí, có cần sa đọa như thế không...

Vinh Tuệ Khanh oán thầm cũng là oán thầm, lúc nên tranh thủ tiện nghi thì không nương tay. Cô bố trí một trận pháp có tác dụng ngăn trở ở cửa, sau đó cởi y phục ngâm mình vào suối nước nóng.

Nhiệt độ của suối nước nóng tương đối cao, có mùi lưu huỳnh, còn có bọt nước không ngừng sủi tăm từ dưới đáy.

Khẳng Khẳng nằm ở mép suối, sớm đã ngâm nước đến mơ màng ngái ngủ.

Vinh Tuệ Khanh ôm nó lên, đặt một bên suối nóng, cảnh cáo nó: “Đừng có vẩy nước lung tung.”

Khẳng Khẳng dường như không nghe thấy, phản xạ có điều kiện lắc mình, hạt nước văng lên đầy mặt Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh căng thẳng cả một buổi tối, đều nhờ cử động của Khẳng Khẳng lúc này mà nhẹ nhõm hẳn đi.

Khẳng Khẳng nhắm hờ mắt, lảo đảo tìm đến một cái sạp ở góc tường, uỵch một tiếng nằm bò lên, ngả lưng ngủ ngay.

Trong phòng không còn ai khác, Vinh Tuệ Khanh cũng nhắm mắt, thả người chìm vào trong nước, chỉ để đầu kê trên một chiếc gối nhỏ bên bờ.

Thân thể thoải mái rồi, não lại vận động tốt hơn.

Vinh Tuệ Khanh nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, thật ra là đang hồi tưởng lại chuyện tối nay.

Dù cô còn chưa rõ lắm nội tình của Long Hổ Môn, nhưng chuyện tối nay yêu thú xông vào đại trận hộ sơn, chín phần không phải do ngẫu nhiên. Cô không dám nói nắm chắc mười phần cũng là vì cô phát hiện, ở thế giới này có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Ngay cả thần tiên cũng xuất hiện rồi, còn có gì mà không thể chứ?

Chỉ có cái ngươi không ngờ đến, chứ không có gì là không thể xảy ra.

Cho nên, có lẽ có một phần khả năng là yêu thú kia thật sự tự mình xông vào.

Bản thân Vinh Tuệ Khanh tinh thông trận pháp, đương nhiên biết trận pháp không phải vạn năng, có rất nhiều khả năng khiến cho trận pháp mất tác dụng.

Thiết lập một trận pháp tốt vô cùng khó, nhưng muốn phá một trận pháp thật sự quá dễ. Nếu ngươi có đủ thực lực.

...

Trong đại sảnh chính điện Long Hổ Môn, chiếc ghế màu vàng cao không thể với ở chính giữa là vị trí của Môn chủ. Một thiếu nữ mặc tang phục ngồi thẳng trên ghế, sắc mặt đau thương, hai mắt sưng đỏ, dường như vừa mới khóc xong. Đó chính là Trương Lữ Y, con gái của Môn chủ. Hai bên trái phải có một hàng cánh nhạn, đặt mười mấy chiếc ghế màu tím, là ghế ngồi của hộ pháp, trưởng lão và chấp sự, người nào người nấy mặt mày nghiêm nghị, đầy vẻ u ám.

Giữa đại sảnh bị một tấm bình phong chia thành hai bên. Một bên đặt thi thể của đệ tử nội môn Long Hổ Môn, mỗi người đều được che vải trắng, nằm trên đất. Bên kia bình phong đặt thi thể của yêu thú bị bọn họ giết chết, có vài phần vẫn duy trì hình dạng yêu thú, có phần đã biến trở về chân thân yêu tu.

Yêu thú và yêu tu chỉ khác nhau một chữ, ý nghĩa biểu thị lại chênh lệch rất nhiều.

La Thần đứng trong hàng ngũ đệ tử Trúc Cơ ở bên dưới, nhìn tình cảnh trước mắt, nhíu mày không nói.

Qua một lúc, Thịnh Dĩ Ninh đứng ở bên cạnh Trương Lữ Y tiến lên trước hai bước, ôm quyền nói với những người trong đại sảnh: “Long Hổ Môn hôm nay gặp phải đại nạn, không chỉ mất đi rất nhiều đệ tử nội môn mà ngay cả Môn chủ cũng bất hạnh mất dưới tay yêu tu. Thù này Long Hổ Môn chúng ta nhất định sẽ báo!”

Thượng hộ pháp ngồi ở vị trí đầu tiên gãi gãi đầu, do dự nói: “Yêu tu giết Trương Môn chủ đã bị chúng ta giết rồi, xin hỏi phó Môn chủ còn muốn tìm ai báo thù?”

Oan có đầu, nợ có chủ. Hung thủ cũng đã đền tội còn kéo người khác vào làm gì?

Hàm ý của vị hộ pháp này mọi người đều hiểu rõ. Một số người không muốn rước thêm phiền phức liên tục gật đầu.

Thịnh Dĩ Ninh hơi bất mãn, thanh âm đề cao một chút, ánh mắt như điện trừng sang Thượng hộ pháp một cái, lại chỉ vào thi thể đệ tử nội môn Long Hổ Môn đặt một bên bình phong nói: “Tuy thù của Môn chủ đã báo, thế nhưng những đệ tử này thì sao? Không thể vì bọn họ đều là đệ tử cấp thấp mà bỏ mặc bọn họ như vậy chứ? Long Hổ Môn chúng ta ở nước Đại Sở mấy trăm năm, nếu không có những đệ tử tinh anh này làm sao có được địa vị như hiện tại? Các vị hộ pháp, trưởng lão không phải muốn qua cầu rút ván đấy chứ? Há chẳng phải đã phụ lòng mấy nghìn đệ tử Long Hổ Môn ta?!”

Cái mũ Thịnh Dĩ Ninh chụp lần này quá lớn, nhất thời hộ pháp, trưởng lão, chấp sự ngồi đó đều không nói nên lời.

Lại qua một lúc, ở dưới có người hừ một tiếng: “Môn chủ Long Hổ Môn hiện tại đã mất, có phải chúng ta nên chọn ra một Môn chủ mới hay không?” Rõ ràng là bất mãn với Trương Lữ Y đang ngồi trên vị trí Môn chủ.

Vị trí Môn chủ Long Hổ Môn không phải truyền thừa. Muốn ngồi lên vị trí đó phải dựa vào bản lĩnh, dù cha ngươi có là Môn chủ cũng không hẳn vị trí Môn chủ chắc chắn đã là của ngươi.

Song, thế hệ Trương Môn chủ cũng đã có ba đời ngồi trên vị trí Môn chủ, so với truyền thừa cũng không khác gì lắm.

Trương Lữ Y chưa từng nghĩ mình không thể làm Môn chủ, nhất thời quên đi bi thương, nhìn về phía người vừa cất lời, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tuyển thế nào? Lẽ nào để người trong môn lại tàn sát lẫn nhau thêm lần nữa?!”

Vốn là chờ khi Trương Môn chủ Kết Anh thành công, ông sẽ lui xuống, học theo lão tổ Đóa gia làm một thái thượng trưởng lão cao không thể với, đồng thời, có thể nâng đỡ con gái mình làm Môn chủ. Có tu sĩ Nguyên Anh chống lưng, địa vị Môn chủ của Trương Lữ Y mới có thể ngồi yên ổn.

Bây giờ, Trương Môn chủ xuôi tay về trời ngoài ý muốn, Trương Lữ Y chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, muốn làm Môn chủ lại không đủ cân lượng.

Trong đại sảnh nhất thời xôn xao nghị luận, tạp âm dâng cao.

Trương Lữ Y thấy vậy liền đưa mắt ra hiệu cho Xa Ái Sảng, tùy tùng của mình.

Xa Ái Sảng hiểu ý, cất tiếng cười nhạo, nói: “Đệ tử ngoại môn đã chết hơn ngàn người, đệ tử nội môn cũng tử thương nghiêm trọng, mọi người không đi tra rõ mọi chuyện lại ở nơi này thảo luận chức Môn chủ thuộc về ai. Thật là không biết xấu hổ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.