Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vinh Tuệ Khanh, hàm răng trắng mịn đều đặn trong cái miệng nho nhỏ và cả khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trái táo đỏ, trong lòng Mạnh Lâm dâng lên một chút cảm giác không thể giải thích rõ ràng. Y chỉ nhìn chằm chằm vào Vinh Tuệ Khanh, lắc đầu nhẹ vài cái không thể nhìn ra.
Vinh Tuệ Khanh ngậm miệng lại, một bụng đầy nghi ngờ mà đứng bên cạnh Vinh phu nhân.
Vinh phu nhân lại hiểu rõ suy nghĩ của Mạnh Lâm Chân. Bà cười khổ, lắc đầu nói: “Mạnh thiếu gia, cậu đừng vì Khanh nhi nhà chúng ta mà giả bộ ngây ngô dối gạt. Tính cách nó thế nào, ta làm mẹ3chẳng lẽ còn không biết sao? Hôm nay, ta dẫn nó tới đây là vì muốn nói lời xin lỗi với Mạnh thiếu gia cậu.” Nói xong, đẩy đẩy Vinh Tuệ Khanh: “Đi lên nói xin lỗi Mạnh thiếu gia đi.”
Mạnh Lâm Chân vội vàng từ chối nói: “Không cần, thật sự không cần đâu...”
Lúc này, Mạnh đại phu nhân mới hiểu được ý nghĩ của Mạnh Lâm Chân. Trong lòng bà vừa chua xót, vừa kiêu ngạo. Bà đứng im lặng ở một bên, vẻ mặt ôn hòa nhìn Vinh Tuệ Khanh nói: “Nếu là hiểu lầm, mọi người nói rõ ra thì tốt rồi. Bá mẫu nghe nói cha con đã đánh con một trận. Để bá mẫu xem thử nào, liệu có đánh0đau đại tiểu thư của chúng ta không.” Nói xong, bà đi tới kéo tay Vinh Tuệ Khanh, nhìn trên nhìn dưới.
Tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, trên mặt cũng có một vết thẹo dễ nhìn thấy, nhưng vẫn xinh đẹp đáng yêu, môi hồng răng trắng, đặc biệt thân hình vừa vặn cân đối, vừa nhìn cũng thấy là vóc dáng dễ sinh đẻ.
Hơn nữa, từ trước đến nay con trai của mình nho nhã yếu đuối. Quả thực, nó cần một phu nhân mạnh mẽ chút xíu để giúp đỡ, tránh bị mấy người kia ức hiếp bắt nạt.
Nghĩ như vậy, càng nhìn, Mạnh đại phu nhân càng thấy Vinh Tuệ Khanh hợp mắt. Bà vừa cười vừa tháo chiếc vòng phỉ thúy trên5tay xuống, nói: “Bá mẫu và con hợp ý, đây là chiếc vòng mẹ ta để nơi đáy hòm cho ta khi xuất giá. Chất lượng cũng không tệ lắm. Con cầm lấy thưởng cho nha hoàn chơi nha.”
Nếu là của hồi môn để ở đáy hòm khi xuất giá, tất nhiên Vinh Tuệ Khanh sẽ không thể chẳng có mắt mà lấy đi đem thưởng cho nha hoàn. Cô vội vàng giấu tay sau lưng, đầu lắc như trống bỏi: “Không được, không được, không được...” khiến Mạnh đại phu nhân và Vinh phu nhân cũng bị chọc cười.
Mặc dù cô bé này có chút liều lĩnh nhưng lòng dạ hiền lành, có điều gì cũng viết lên trên mặt. Nhưng thật ra so với4những khuê tú tiểu chuẩn mà ngươi vĩnh viễn cũng không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì, thì cô bé còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Mạnh đại phu nhân càng thêm muốn kết thân với Vinh gia.
“Vinh phu nhân, hay là chúng ta tìm một chỗ nói chuyện? Ở đây, thì để cho đám trẻ chuyện trò đi.” Mạnh đại phu nhân cười nói với Vinh phu nhân.
Mạnh Lâm Chân mười hai tuổi, Vinh Tuệ Khanh chín tuổi, cũng không tính là đứa nhỏ rồi.
Khuôn mặt Vinh phu nhân có nét khác thường. Bà do dự một lúc lâu. Sau đó nghĩ tới Vinh lão gia cũng có lòng muốn kết thân với Mạnh gia, bà vẫn gật đầu: “Mạnh đại phu nhân, đi9theo ta.” Nói xong, bà dẫn Mạnh đại phu nhân đi tới căn phòng cách vách để trò chuyện, thuận tiện dẫn theo cả nha hoàn.
Trong căn gác ấm chỉ còn lại Vinh Tuệ Khanh và Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân nhìn Vinh Tuệ Khanh bĩu chiếc miệng nhỏ, thấp giọng cười nói: “Muội yên tâm, ta sẽ không khai muội ra đâu.”
Vinh Tuệ Khanh nghe xong, giống như con nhím nhỏ xù lông, giương nanh múa vuốt mà nói: “Ngươi nói cái gì chứ? Ta là người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. Là ta làm thì chính là ta làm, tuyệt đối không đẩy lên người kẻ khác!”
Mạnh Lâm Chân mỉm cười: “Muội đẩy ta xuống nước, ta cũng nhận rồi. Thôi xem như không đánh không quen. Nhưng mà vì sao muội lại cầm gậy trúc đẩy ta ngã? Muội nên biết, nếu ta không biết bơi, muội như vậy sẽ gây chết người đấy.”
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh có một giọng nói nhỏ nhỏ kêu lên:... Làm cho ngươi chết luôn mới tốt đó!
Nhưng cô cũng không viết vì sao bản thân lại có suy nghĩ thế này, nên rất lo lắng. Tuy rằng cô thích múa đao chơi kiếm nhưng không phải kẻ giết người bừa bãi. Hơn nữa giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, cô biết chứ.
Cô không biết, sự chán ghét từ sâu trong lòng mình dành cho Mạnh Lâm Chân và cả ý nghĩ muốn sảng khoái vứt quách tính mạng của y đi, rốt cuộc từ đâu mà tới?
Mạnh Lâm Chân cũng đang quan sát Vinh Tuệ Khanh. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, trong lòng y dường như có một cảm giác không nói rõ được rốt cuộc đó là gì. Nhưng nghĩ đến việc chung sống cùng cô bé cả đời, trong lòng y không chỉ không bài xích, mà ngược lại, còn có vui mừng nhẹ nhẹ, tựa hồ đây là chuyện đương nhiên phải thế.
Năm nay Mạnh Lâm Chân mười hai tuổi, lớn lên cùng mẹ phòng không gối chiếc trong phủ tướng quân. Y cũng biết, nhanh thôi, phụ thân mình sẽ dẫn theo theo người thiếp thất được sủng ái nhất kia cũng một đám con trai con gái của vợ lẽ về kinh.
Phủ đệ của bọn họ vừa mới chuyển thành phủ Bá tước ngự ban. Mà mẹ của y cũng bắt đầu giống như sắp gặp phải cường địch, dùng kế sách vườn không nhà trống, vì trận quyết chiến với vị thiếp thất kia mà làm công tác chuẩn bị đầy đủ.
Mạnh Lâm Chân cảm thấy lo lắng, cũng cảm thấy xót xa. Y thấy dáng vẻ bừng bừng sức sống của Vinh Tuệ Khanh, theo bản năng muốn được dựa dẫm, muốn được gần gũi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ mà đứng trong phòng ngây ngẩn hồi lâu. Một nha hoàn vừa cười vừa bước vào nói: “Cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi, mời tứ tiểu thư đi dùng cơm.” Lại nói với Mạnh Lâm Chân: “Chờ một lúc sẽ có người tới hầu hạ Mạnh thiếu gia dùng cơm.” Lúc nói lời này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nha hoàn kia không kìm được nổi lên hai áng mây hồng rực.
Trong lòng Mạnh Lâm Chân hơi cười nhẹ. Phản ứng của nha hoàn này mới là bình thường đó.
Đối với sức hút của y, Vinh Tuệ Khanh nhìn mà như không thấy, đại khái cũng vì tuổi tác còn quá nhỏ mà.
Mạnh Lâm Chân biết dáng vẻ bình thường của bản thân, liền hơi mỉm cười với nha hoàn kia.
Nha hoàn kia luống cuống tay chân, chiếc khay trong tay vừa mới nâng lên, xoảng một tiếng rơi xuống đất.
Vinh Tuệ Khanh bĩu môi xem thường, ngẩng cao đầu, xoay người đi ra ngoài.
Ăn xong cơm chiều, Vinh Tuệ Khanh mới biết chuyện chung thân đại sự của mình đã được quyết định.
Cái tên Mạnh Lâm Chân còn xinh đẹp hơn cả con gái kia, về sau lại chính là vị hôn phu của mình.
Vinh Tuệ Khanh nghĩ tới điểm này, liền cảm thấy giống như nuốt phải ruồi. Cô la to lên với mẹ: “Con không muốn gả cho y! Con không muốn gả cho y!”
Vinh phu nhân nhíu mày, nói với Vinh Tuệ Khanh đang bất ngờ: “Chuyện này không tới phiên con quyết định. Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, cho dù con không đồng ý cũng phải nghe lời cha mẹ.” Nói xong lại hạ giọng khuyên lơn: “Mạnh Lâm Chân có gì mà không tốt? Nó bình thường thì không nói, đằng này nam nữ khắp thiên hạ gom lại cũng không đẹp mắt hơn nó, con còn bắt bẻ cái gì? Cái mà bây giờ con có, chẳng qua là thân phận con gái dòng chính của thượng thư, tính tình thì bướng bỉnh, nôn nôn nóng nóng...”
Vinh Tuệ Khanh không kiên nhẫn nói cắt ngang lời Vinh phu nhân: “Mẹ, y tốt như vậy tất nhiên sẽ chẳng phải lo không tìm thấy con gái gả cho y, sao cứ phải lôi con vào?”
Vinh phu nhân giật mình, nghiêm khắc hỏi: “Những câu chẳng ra sao này con nghe thấy từ đâu?! Sau này còn không chịu tu tâm dưỡng tính, mải mê chạy ra ngoài làm loạn, xem ta có đánh gãy chân con không!”
Vinh Tuệ Khanh không tiếp tục cãi lại nữa, chỉ cúi đầu oán thầm thôi.
Hai nhà Vinh, Mạnh định hôn không lâu thì Mạnh đại tướng quân đã chính thức dẫn theo vợ con quay về kinh nhậm chức rồi.
Vinh Tuệ Khanh đi theo Vinh phu nhân tới dự tiệc trong phủ Mạnh Bá tước. Cuối cùng cô cùng nhìn thấy vị thiếp thất lợi hại đã nhiều lần nghe Vinh phu nhân nhắc đến kia.
Mạnh Bá tước đã qua tuổi năm mươi. Gió cát nơi biên quan khiến cho ông già nua đi rất nhiều, nhưng cũng tăng thêm không ít khí thế trầm ổn. Ông đứng ở ngưỡng cửa chính phòng của Mạnh gia, đĩnh đạc ổn trọng, giống như một chiến thần khôi ngô dũng mãnh.
Đang đứng bên trái ông là Mạnh đại phu nhân, nhìn qua thì thấy tuổi tác không khác biệt ông bao nhiêu. Bên trái Mạnh đại phu nhân là vị thiếp thất kia. Vị thiếp thất được điều dưỡng chăm sóc cẩn thận, dáng vẻ nhìn qua còn trẻ hơn Mạnh Bá tước và Mạnh đại phu nhân mười tuổi. Thật sự khó tưởng tượng được, bà ta đã sinh tới sáu người con.
Vinh Tuệ Khanh chú ý tới, bà ta vậy mà lại có thể mặc váy áo màu đỏ thẫm.
Mạnh Lâm Chân đứng bên phải Mạnh Bá tước. Tuy rằng y khôi ngô tuấn tú nhưng lại thấy rất yếu ớt. Dù có khôi ngô, cũng là một hạt đậu nành khôi ngô mà thôi. Trong lòng Vinh Tuệ Khanh không ngừng oán thầm Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân cũng rất nhiệt tình gọi hai mẹ con của Vinh gia: “Bá mẫu, Tuệ Khanh muội muội, mời ngồi bên này.”
Vị thiếp thất kia cười giòn tan bước ra chào đón, cúi người thi lễ với Vinh phu nhân: “Vinh phu nhân, hữu lễ.”
Vinh phu nhân cũng không nhìn vào bà ta, chỉ cười cười vẫy tay với Mạnh đại phu nhân, nói: “Thấy ta tới đây mà bà cũng không tới tiếp. Là nghĩ ta trèo cao bám vào bà sao? Bá tước phu nhân!” Bà cố ý nhấn mạnh cụm từ “Bá tước phu nhân”.
Mấy ngày nay, Mạnh đại phu nhân ngậm một miệng bức bối, rốt cuộc cũng được nhả ra trước mặt mọi người.
Bà cười cười đi tới nắm lấy tay Vinh phu nhân, cùng nhau đi lên bậc thêm, bỏ mặc vị thiếp thất kia ở nơi đó.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn vị thiếp thất kia, lớn giọng nói: “Không phải thiếp thất chỉ được mặc áo hồng thôi sao? Bà mặc áo váy đỏ thẫm, có phải vì bà bị mù màu nên nhìn màu sắc không được rõ không?”
Vừa rồi, Vinh phu nhân làm vị thiếp thất kia mất mặt, bà ta còn có thể chịu đựng.
Nhưng hiện tại, ngay cả một đứa nhóc cũng có thể hô to gọi nhỏ với bà ta. Vị thiếp thất này có chút không thể nhẫn nhịn, cũng không thể nhịn nữa rồi. Dù sao thì bà ta đi theo Mạnh đại tướng quân ở biên quan hai mươi mấy năm; làm chủ gia đình hai mươi mấy năm qua, sớm đã không biết hai chữ “nhẫn nhịn” viết thế nào rồi. Bà ta giận tái mặt, trầm giọng trách mắng: “Vinh tứ tiểu thư, cô chính là con dâu tương lai của Mạnh gia chúng ta, sao có kiểu nói chuyện với mẹ chồng như vậy được?”
Vinh Tuệ Khanh cười đến khom lưng, lấy tay chỉ vào vị thiếp thất: “A, bà thì tính là mẹ chồng gì chứ? Mẹ chồng của ta đang cùng mẹ ta nói chuyện ở phía trước kia. Bà không đi dâng trà theo quy củ, lại còn ở đây ra vẻ nương tử quản việc tiếp khách gì với ta...”
Yến hội này hôm nay là tiệc tẩy trần cho Mạnh đại tướng quân sau khi trở về kinh thành. Người tới ngươi đi đều là quan lại quyền quý trong kinh thành, đi cùng bọn họ, đều là phu nhân chính thất.
Nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh chế giễu vị thiếp thất kia, những người này đều mỉm cười, hiểu trong lòng mà không nói.
Mạnh Lâm Chân cười tít mắt mà nói: “Bướng bỉnh.” Sau đó vươn tay tới: “Nào, ta dẫn muội đi vào tìm mẫu thân.”
Vinh Tuệ Khanh và Mạnh Lâm Chân là vị hôn phu thê đã đính hôn, làm như vậy cũng không tính là vượt quá chuẩn mực.
Vinh Tuệ Khanh lại không muốn nắm tay Mạnh Lâm Chân, cô lui về sau một bước nói: “Tự ta đi được.” Sau đó hùng hùng hổ hổ chạy về phía trước, bước chân đuổi theo Mạnh đại phu nhân và Vinh phu nhân.
Vị thiếp thất kia tức giận tới đỏ mắt, Mạnh đại tướng quân đành hạ thấp giọng trấn an bà ta: “... Đừng nóng vội, cứ thả cho bọn họ thoải mái thêm mấy ngày đi.”