Không Phụ Hàn Hạ

Chương 17: Biến mất khỏi tầm mắt




"Tiểu Thúy ngươi nói xem, làm sao có thể hạ độc thủ được với sư nương? Ta mỗi lần nhìn tới nàng, hạ thân đều không nhịn được thiếu chút xuất ra!"

Một nam nhân thân thể vạm vỡ, khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo, hai cánh tay rắn chắc đang bấu chặt lấy đôi nhũ hoa căng tròn cự đại mà điên cuồng nắn bóp, trong miệng liên tục phát ra âm thanh gầm gừ như dã thú.

Hạ thân nam nhân lúc này tựa như mãnh long xuất hải, côn th*t dài ngoằng gân guốc phầm phập đóng vào một đôi huyệt hoa đỏ hồng mọng nước bên dưới, d*m thủy ngập tràn, tiếng a a rên rỉ lan toả khắp phòng.

Nam nhân này, chính là bacmm666, tuy rằng tư chất tầm thường, nhưng lúc trước nhờ có 200tlt ủng hộ, được sư tôn hắn tùy tay thu nhận làm ký danh đệ tử.

Phía dưới hạ thân hắn, một nữ nhân chừng hai bảy hai tám tuổi, da thịt toàn thân trắng nõn ửng hồng, khuôn mặt kiều mỵ đê mê lúc này dâm đãng há miệng thở dốc.

Trong mắt nàng hiện lên thân ảnh cao lớn oai hùng của sư phụ. Khoảnh khắc Hàn Phong đem nàng đoạt từ trong tay âm binh, làm cho nàng không sao quên được... thế nhưng vị sư nương đáng hận kia, lại hoàn toàn không cho nàng chút cơ hội nào cả...

"Ta đem mê dược bỏ vào đồ ăn của sư nương, sau đó tùy ngươi hành sự, thế nào?"

Bacmm666 nghe vậy, tâm thần hưng phấn, miệng lớn há to ngậm lấy một bên nhũ hoa điên cuồng bú mút, trong đầu hắn lại tưởng tượng ra, trong ngực chính là sư nương mà hắn thường mong nhớ kia. Càng thêm thúc ngựa cưỡi trên người ngọc bên dưới.

Mà vị Tiểu Thúy dưới thân hắn, cũng lại càng thêm nâng cao hạ thân, kiều đồn đầy đặn căn tròn mọng nước tùy ý để nam nhân hùng hục đóng tới, trong mắt cũng hiện lên cảnh tượng sư phụ Hàn Phong đang chà đạp chính mình, vẻ phong tình thành thục trên thân càng thêm nở rộ.

.........................

Bọn họ cũng cực kỳ bất đắc dĩ khi phải đem vật này trao cho Hàn Phong, ai lại không muốn độc chiếm bảo vật một mình chứ, nhưng thiếu một người thì không xong chuyện, cũng coi như tiện nghi cho Hàn Phong hắn.

...

"Thôi, Chọn ngươi đi!"

Ba vật này, Hàn Phong xem qua đều tuyệt đối không phải phàm vật. Phân biệt là một chiếc tinh hoàn (vòng tay) ngũ sắc, một bình nho nhỏ có vẻ là đan dược gì đó, cuối cùng là một pháp khí hình quạt tạo thành từ mấy chục sợi lông trắng muốt, vô cùng đẹp đẽ.

Tinh hoàn kia có vẻ là một loại không gian trữ vật, hắn đã có trữ vật giới chỉ, thế nên tạm thời không cần lắm. Bình đan dược kia lại không biết công hiệu cụ thể, không thể tùy tiện lựa chọn. Vậy chỉ có thể chọn vật còn lại, pháp bảo vũ phiến.

Hàn Phong một khi quyết định thì sẽ không do dự nữa, đem ngọc giản trong tay áp lên màn hào quang phía trước. Nhất thời quang hoa lộng lẫy, màn sáng tự động tách ra một cánh cửa nhỏ chừng hơn trượng, hắn sau khi dò xét một phen mới nhấc chân bước vào.

Căn phòng này nhìn từ bên ngoài thì không lớn, nhưng bước vào trong mới nhận ra không gian rộng rãi vô cùng, đạt tới gần ngàn trượng. Bốn phía tường bao bọc bởi tinh cương rắn chắc, bên dưới sàn lại được kẻ sẵn một vòng tròn màu vàng sát vào vách tường, nhìn qua thật giống như một đấu trường vậy.

Mà Hàn Phong hắn thì khi bước vào đây, đã đứng tại bên trong vòng tròn, khuôn mặt trầm trọng ngưng thần quan sát phía trước.

Trung tâm đấu trường chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một lão giả già nua, râu tóc màu lam dựng ngược, khuôn mặt khắc khổ, thân mặc đạo bào lạ mắt đang chòng chọc đứng nhìn hắn. Chẳng qua, thân thể lão già này dường như mơ hồ hư ảo, có vẻ không chân thật. Mà trong tay lão giả đúng là đang cầm lấy pháp bảo vũ phiến Hàn Phong nhìn trúng.

Lão đạo này khuôn mặt không chút biểu tình, vũ phiến trong tay từ từ nâng lên chỉ về phía trước, quang hoa lấp lánh đặc biệt chói mắt. Mà khí thế toàn thân lão cũng theo đó dần dần tăng cao, nhanh chóng đạt tới cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, so với Hàn Phong chênh lệch không phải chỉ có một chút.

"Hàn Vũ Phiến, tạo thành từ lông vũ của trấn tộc thần thú Băng Nguyệt Phượng. Tiểu bối, ngươi có nửa nén hương thời gian, ra tay đi!"

Lão đạo xa xôi mở miệng, đơn giản là giới thiệu sơ qua nguồn gốc pháp bảo.

Hàn Phong tâm thần chấn động, so với vũ phiến kia, thì cái tên Băng Nguyệt Phượng càng làm cho hắn bị kích thích hơn nữa.

Đến bây giờ làm sao Hàn Phong có thể không biết bí cảnh này là nơi nào chứ. Băng Nguyệt Phượng cả tu chân giới chỉ có một con, mà Hàn Nguyệt tộc đại danh đỉnh đỉnh mấy mươi vạn năm trước cũng chỉ có một tộc duy nhất.

Nơi này chính là di chỉ của Hàn Nguyệt Tộc.

Hàn Phong ánh mắt chớp động cùng phức tạp. Nguyệt Hồng, Nguyệt Hồng, tóc màu lam, Hàn Nguyệt tộc, quả là không sai. Không ngờ nàng lại là tộc nhân của bộ tộc này. Nhưng chẳng phải tộc đó đã biến mất cả mười vạn năm rồi sao? Thật khó hiểu.

Tộc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vì sao bây giờ chỉ có mình nàng là còn tồn tại?

Tất cả suy nghĩ trong đầu Hàn Phong cũng chỉ trong giây lát, việc trước mắt cần thiết là làm sao đối phó được với lão đạo này. Khẳng định là nếu hắn thua cuộc, vậy pháp bảo cũng đừng nghĩ đến nữa.

Trúc Cơ đỉnh cùng Kết Đan sơ kỳ, trong tay đối phương lại có Hàn Vũ Phiến luyện chế từ lông thần thú, thật khó nhai.

"Mặc kệ. Nhân cơ hội kiểm chứng xem Kết Đan kỳ có bao nhiêu lợi hại!"

Hàn Phong trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách, hai tay không chút do dự cấp tốc kết ấn. Nếu lão đã không chủ động công kích, vậy trước tiên dò xét xem nông sâu thế nào đã.

"Xích Long Bá Diệm Trảm!"

Một hoả long cự đại dài gần hai trượng từ trong lòng bàn tay Hàn Phong bắn ra, long đầu há miệng đỏ như chậu máu phun ra một đám hoả diễm nóng rực, cắn về phía đầu lão đạo, thanh thế quả thật không tệ.

Lão đạo tóc lam tròng mắt nhấp nháy, nhẹ nhàng phất tay đem vũ phiến lay động một trận, từ trên vũ phiến tràn ra một mảnh cuồng phong lam sắc đậm đặc, hàn khí kinh người, không chút yếu thế ập tới đối chọi cùng với xích long kia.

"Ùng!"

Băng hoả giao thoa, nguyên lực bùng nổ, từ vị trí tiếp xúc xẹt xẹt năng lượng đối chọi cuồng bạo, không khí trong phòng cũng bị khuấy động hẳn lên. Lão đạo ánh mắt vẫn bình thản, không cần quay đầu cũng tự động điểm tay về phía sau.

Từ trong hư không một thanh thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, lại vô cùng chuẩn xác điểm lên ngón tay lão đạo. Hàn Phong sắc mặt như thường hiện thân, nhưng trong lòng không nhịn được khẽ trầm xuống. Hắn vừa rồi vận dụng Ảo Pháp Cầu ẩn thân, muốn một kích đánh lén, thế nhưng không ngờ thất bại. Lúc này không chút lúng túng lại lần nữa biến mất, chỉ lưu lại một đạo diệm trảm nữa.

"Thánh Dục - Long Viêm Bộc!"

Hàn Phong lúc trái lúc phải, liên tục dùng thân pháp cùng ảo pháp đánh ra kiếm phong tập kích lão đạo, mà trong miệng cũng niệm thêm một loại khẩu quyết khác. Hắn tay trái lúc này nắm lấy một hoả cầu lớn chừng đầu người, bên trong tràn đầy cuồng bạo khí, không chút do dự ném ra.

"Bạo!"

Long Viêm Bộc này phút chốc bạo phát, uy lực so với chiêu trước còn lớn hơn ba phần. Lão đạo kia lần đầu thay đổi sắc mặt, thân thể khẽ lui về phía sau, vũ phiến trong tay phất về phía trước.

"Thánh Dục - Xích Ti Võng!"

Chiêu trước chưa xong, Hàn Phong lần nữa xuất ra chiêu sau. Ngay khi Long Viêm Bộc phát nổ, hắn đã toàn thân dục hoả dâng trào, một tay bấm quyết đem hoả diễm ngưng tụ thành một tấm lưới lửa khổng lồ, từ trên cao chụp xuống đầu lão đạo, thanh thế không nhỏ.

"Thánh Dục - Phần Thiên!"

Lại một đại chiêu nữa được Hàn Phong thi triển ra. Ti võng kia gần như choán hết toàn bộ sàn đấu, hắn liền không chút do dự há miệng phun ra hồng sắc dục hoả, hoá thành một cái bát khổng lồ, úp ngược chụp xuống phía dưới. Hắn muốn biến chiến trường thành một nồi nung kín mít, hòng đem lão đạo kia ngao luyện ra tro bụi.

Hàn Phong liên tiếp đánh ra các pháp quyết mạnh mẽ nhất mà bản thân có thể thi triển. Hắn biết một khi để lão đạo có thời gian nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ khó lòng thủ thắng. Vì vậy ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, âm dương đồ dưới đan điền cấp tốc xoay tròn, phún ra nguyên lực vô cùng nồng đậm.

Lồng hoả diễm phía dưới toát ra nhiệt độ cực kỳ kinh khủng, bên trong liên tiếp phát ra tiếng sấm ì ùng. Hàn Phong tâm trạng nặng nề, phất tay xuất ra tám thanh thiết kiếm, phải tranh thủ lúc lão đạo còn chưa thoát vây phong bế hắn lại.

Nhưng còn chưa kịp để cho hắn hành động, không khí bốn phía chợt cuồng bạo lên, sau đó lồng lửa dưới chân run rẩy một chút liền tan vỡ như bong bóng xà phòng, hàn khí cùng nhiệt khí phun trào khắp nơi, trên hai hàng lông mi của Hàn Phong ngay lập tức xuất hiện một đám bông tuyết lạnh lẽo.

"Khá lắm, tiếp ta một chiêu."

"Băng Phong Bạo!"

Hàn Phong tâm thần kinh hãi, quả nhiên Kết Đan kỳ là một khái niệm hoàn toàn khác, hắn vội vã điều động nguyên lực toàn thân, hai tay cấp tốc bấm quyết sau đó bay lùi lại phía sau.

"Thánh Linh Hộ Thuẫn!"

"Vùuuuuuu!"

Một luồng gió lốc lạnh lẽo thấu xương ầm ầm quét tới hướng Hàn Phong, còn mang theo kình khí cùng âm khí khổng lồ, phút chốc va chạm vào bề mặt quang thuẫn.

Hàn Phong bị thổi bắn ngược về sau tới mấy trượng, hộ thuẫn bùng lên dục hoả hồng sắc đối chọi cùng hàn khí. Quang thuẫn chớp động liên tục, bên trên bề mặt rung động sóng gợn cùng âm phong chằng chịt, tựa như ngàn vạn lưỡi đao liên tiếp chém lên mặt hồ phẳng lặng vậy, áp lực cực lớn, mắt thường có thể thấy hộ thuẫn càng lúc càng nhỏ lại.

Hàn Phong nhịn một hơi lãnh khí, ánh mắt tràn đầy bạo ngược cùng không cam lòng.

"Thật khó chơi!"

"Tà Vương - Thần Thương!"

Hắn nhất quyết liều chết một phen, dùng tấn công mà bù phòng thủ. Đối thủ pháp lực thâm hậu hơn hắn, không thể đứng im để cho người ta mài chết.

Hàn Phong mắt trái một mảnh hư vô, âm dương khí quanh quẩn giao hoà, bản nguyên lực nồng đậm bỗng chốc thành hình. Hắn hai tay cấp tốc kết ấn, điểm mạnh về phía trước một chỉ. Từ trong mắt trái, thương ảnh bản nguyên lực bằng vào một tốc độ không tưởng bắn thẳng vào thân ảnh đạo bạo vừa mới xuất hiện kia.

"Phá cho taaaa!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.