Không Phải Oan Gia, Không Chung Nhà

Chương 39




Từ ngày đó đến nay, Huyền Diệu Phong không được gặp lại cô. Cô tựa hồ như đã bốc hơi khỏi thế gian này, một chút tin tức cũng không có.

Tâm tình của anh mới đầu là nghi ngờ, lo lắng, cả ngày hoàn toàn nếm đủ tất cả các loại tư vị khổ sở nhớ nhung, rồi chuyển biến thành tuyệt vọng và không cam lòng.

Một ngày tỉnh lại, anh không bao giờ cảm thấy đau lòng vì cô nữa, thay vào đó là một cỗ căm hận mãnh liệt cùng chán ghét.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, anh không bao giờ mở cửa trái tim hay đối xử thật lòng với bất kì ai. Anh tựa hồ giống như người điên, chỉ biết làm việc. Mõi ngày, mỗi giờ, thậm chí là mỗi khắc mỗi giây, anh đều vận dụng toàn lực để phấn đấu vì mục tiêu của mình.Anh phải thành công.

Người con gái của Tô gia kia đã gây tổn thương cho anh, cuối cùng sẽ có một ngày anh vì mình mà đòi lại công đạo!

Thành công! Đó là điều duy nhất Huyền Diệu Phong tín nhiệm!

…………………..

NewYork ,

Khu biệt thự sang trọng tọa lạc giữa thành phố NewYork hoa lệ, từ trên cao nhìn xuống, giống như ngọn đèn thêu dệt cảnh đêm. Cảnh đẹp này vốn nên xa xỉ hưởng thụ, nhưng đối với Ái Thanh mà nói, từ Đài Loan chuyền đến đây, chỉ giống như lại bị giam trong một nhà tù xa xôi hơn mà thôi!

Cô không vui.

Nửa năm qua, từ ngày bị buộc đến NewYork này, cô không hề cười qua, ngày cả mỉm cười cũng chưa từng. Hoặc, nói đúng ra, cô đã quên mất làm thế nào để cười.

Hơn nữa, nhớ đến anh, lòng của cô liền bị đau đến quằn quại.

Nửa năm đã qua này, anh sống có được không? Anh có đi tìm cô không? Có nhớ nhung cô không? có giống như cô đang nhớ anh không….. Liệu có trách cô không nói một lời mà đã bỏ đi hay không?

Những vấn đề này cứ lặp đi lặp lại, phân vân trong đầu giống như từ từ lăng trì cô, cho cô biết cảm giác đau không thể tả là như thế nào.

Cô rời khỏi anh, người cô yêu hơn cả bản thân mình, rời khỏi nơi mình đã sinh trưởng. Tất cả chỉ là do tình thế bất đắc dĩ.

Ái Thanh suy nghĩ miên man, lại nhớ đến cái ngày cô bị cường hãn đem đi từ nhà Huyền Diệu Phong.

Về đến nhà, ba cô cực kì tức giận, một mực cho rằng hành động bỏ trốn từ ban công của cô là do Huyền Diệu Phong sai khiến. Ông còn tuyên bố muốn kiện anh để cho anh chịu vết nhơ, gánh chịu một tiền án ám ảnh suốt cuộc đời, không thể thoát thân được.

Dựa theo quyền lực mà ba cô có, có thể nói sống thành chết, giống như có thể nhuộm trắng thành đen, cô không hề hoài nghi điểm này.

Ba độc đoán không chịu nghe lời giải thích của cô. Cho nên, cô chỉ có thể một lần nữa khẩn thiết cầu xin ba tha thứ, cô cam tâm tình nguyện chấp nhận mọi điều kiện của ba chỉ để cho Huyền Diệu Phong có thể tạm thời được sống yên ổn.

Ai cũng biết, đây là thủ đoạn của ba để ép cô đi vào khuôn khổ, nhưng cô cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.