Không Phải Oan Gia, Không Chung Nhà

Chương 37




Hồi tưởng lại cái buổi Tô Kiến Vũ mời anh ăn cơm kia.Mới đầu, ông ta chỉ toàn dùng lợi lộc dụ dỗ anh, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, đến cuối cùng thì trở mặt cường ngạnh gây sự. Từ đầu chí cuối tựa như quân vương, lấy cao cao tại thượng mà ra lệnh cho anh.

Thậm chí còn hoài nghi lí do của anh, cho rằng tình yêu anh dành cho Ái Thanh là có rắp tâm, ý đồ xấu.

“ Nếu như cậu muốn được bằng người khác, tôi có thể giúp cậu một tay, cấm lợi dụng con gái của tôi!”

“ Đây là tấm séc ba chục triệu, đừng đến gần con gái của tôi nữa!”

“ Đừng có đối nghịch với tôi, bằng không thì cậu sẽ hai bàn tay trắng, muôn đời không ngóc lên được!”

Lời nói của Tô Kiến Vũ giống như một loại ma chú, không ngừng quần đảo trong đầu, chà đạp lên tự trọng của anh.

Nhưng anh không vì vậy mà sa sút, ngược lại còn tăng thêm ý chí quyết tâm trong đầu.

Vẻ mặt cùng giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, Ái Thanh biết anh nghiêm túc, đối với anh cũng rất có lòng tin.

Anh có tài năng, thái độ làm việc lại tích cực, nghiêm túc, làm đến nơi đến chốn. Không giống như những người bình thường, làm không được thì bắt đầu nằm mơ, chờ cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Giờ phút này, vẻ mặt anh kiên quyết, in dấu thật sâu trong đầu cô. Cô cảm nhận sâu sắc rằng quyết tâm của anh không có gì lay chuyển được.

Nếu có thể giúp anh đạt được mục tiêu, cho dù muốn cô hy sinh điều gì, cô tuyệt đối sẽ không do dự.

“ Tối nay, em ở lại có được không?” Ái Thanh nhìn chằm chằm vào đầu gối mình, đến nỗi không thể nhìn thấy trong mắt anh lóe lên một tia âm trầm khó hiểu.

Mặc dù biết rõ hành vi của cô nếu sau này ba biết được chắc chắn không chỉ trừng phạt mỗi mình cô mà còn có cả người mà cô yêu thương.

Nhưng mà, cô khó khăn lắm mới được gặp anh, thật sự không muốn kết thúc dễ dàng như thế này được. Cô lúc nào cũng muốn được ở bên anh, mỗi ngày được cùng anh trải qua buồn vui hay tức giận.

Chỉ cần một ngày ba cô còn ngăn cản họ qua lại với nhau, thì nguyện vọng này cuối cũng vẫn mãi chỉ là hy vọng xa vời.

Ái Thanh tưởng anh chưa nghe thấy, liền nói lại một lần nữa: “ Diệu Phong, em ở lại có được không?”

Huyền Diệu Phong hơi nhíu lông mày lại ngẫm nghĩ, chậm rãi mở miệng: “ Đợi một lát, anh đưa em về nhà!”

Một câu nói này của anh đã hoàn toàn đánh vỡ hoàn toàn mong đợi của cô, cho cô hiểu thế nào là thất vọng, thế nào là thẹn thùng khi bị từ chối.

“ Không cần phải vì anh mà làm căng với ba em!” Anh nói, mang theo một chút ý giận.

Ái Thanh yên lặng không nói, một hồi lâu cô mới nhìn anh nói lời cáo biệt: “ Tự em về là được rồi. Ngày mai anh còn phải đi làm mà!”

Khuôn mặt đẹp của cô khó nén nổi nỗi cô đơn, Huyền Diệu Phong kích động muốn ôm cô vào lồng ngực của mình. Nhưng khi nghĩ đến những việc mà ba cô đã làm, cánh tay định giơ lên lại cố ép mình phải hạ xuống.

“ Thật xin lỗi, em cứ như con ngốc chạy đi tìm anh!” Cô áy náy , buồn bã nhìn anh.

Cho dù thời gian có ngắn ngủi, nhưng cô được gặp anh, được nghe anh nói chuyện, được ngồi bên anh. Cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

“ Nghỉ ngơi sơm sớm một chút, ngủ ngon” Ái Thanh nhìn anh , cố nở cười tự nhiên, cố ý che đi cảm giác mất mát mãnh liệt trong lòng.

Huyền Diệu Phong lúc này mới phát hiện ra chân cô có gì đó không bình thường. Kịp thời giơ tay kéo cô lại trước khi cô kịp bước ra ngoài cửa: “ Chân em sao vậy? Bị thương sao? ” Những lời quan tâm cứ như vậy, không hề suy nghĩ mà thốt lên.

“ Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị trật chân thôi!” Ái Thanh hàm hồ nói bừa một lí do, không để cho anh biết hành động “ vượt ngục” đầy táo tợn và nguy hiểm của mình. Để chứng thực mình không có gì đáng ngại, liền nở một nụ cười thật ngọt ngào.

Nhưng cô cũng nghĩ tới, nếu anh biết sự tình liệu có giễu cợt cô không? Có trách mắng cô không? Anh sẽ đau lòng vì cô phải không?

Thái độ của anh tối hôm nay thật xa cách , làm cho cô có cảm giác lo sợ, khiến cô không thể không suy nghĩ đến tâm tình của anh lúc này.

Nên buông cô ra, để cho cô rời đi…

Huyền Diệu Phong thế nào cũng không thể buông lỏng tay mình ra.

Tầm mắt hai người quấn quít, trao nhau ánh nhìn rực lửa.

“ Ở lại đi .” Huyền Diệu Phong nghe được thanh âm đầy vững vàng đang nói với cô.

Anh giữ cô lại, khiến cô giống như kẻ vừa bước xuống địa ngục được kéo trở về thiên đàng. Mắt sáng lên vẫn còn vương ánh lệ, cô nhào mình vào trong lòng anh.

Đóng cửa lại, hai người thiết tha hôn nhau, giãi bày nỗi nhớ triền miên trong suốt mấy ngày nay.

Trong không gian nhỏ hẹp, một cảnh kiều diễm lãng mạn, quanh quẩn vang lên những lời yêu thương.

Còn trong biệt thự sang trọng của Tô gia, một trận cuồng phong đang mạnh mẽ càn quét như thể muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.