Không Phải Là Nữ Chính

Chương 40: Ngoại truyện 4: Chuyện sinh hoạt của gia đình Tiêu Mặc




“Cho nên anh vào xem thử đi.” Tề Tiểu Tô quay đầu nhìn anh.

“Anh á?”

“Anh à, Hồng Tinh thích anh.” Tề Tiểu Tô hạ thấp giọng: “Hiện giờ cô ta không cho ai tới gần cả, chẳng biết cô ta có còn nhớ ra anh hay không nữa?”

Lúc trước hai ông bà Đường còn đã từng nhận nhầm cô ta là cháu gái của họ.

Hồng Tinh đã có cơ hội được tiếp cận với xã hội thượng lưu, hoặc có thể nói cô ta đã từng bước được một chân vào đó, nhưng cũng bởi vậy mà cô ta đã bị phú quý làm mờ mắt.

Cô ta và Đan Ninh Ninh có lẽ là cùng một loại người, kết cục cũng chỉ là một chết một bị thương, nhưng đối với họ thì cái kết ấy vẫn quá tàn nhẫn.

“Cho dù cô ta có nhận ra anh đi chăng nữa, nhưng với tình trạng như thế này cô ta cũng không thể đứng ra làm nhân chứng được.” Đổng Ý Thành rất lý trí. Anh không quá căm ghét Hồng Tinh, cũng không đồng tình với cô ta.

Lúc trước Hồng Tinh còn từng bỏ thuốc anh và Tiểu Tô, trước giờ anh đều không có cảm tình hay thương hại nào đối với những người đàn bà vì muốn bám vào người giàu có mà không từ thủ đoạn như cô ta.

Huống hồ, tại sao Hồng Tinh lại có quan hệ với Hạ Nông chứ?

“Đúng nhỉ.” Tề Tiểu Tô thở dài. “Cô ta không thể làm nhân chứng được rồi, nhưng em vẫn cảm thấy nếu cô ta có thể tỉnh táo lại thì cũng là chuyện tốt.”

Đổng Ý Thành vuốt tóc cô và nói: “Nếu em đã muốn vậy thì anh sẽ thử xem sao.”

Với anh thì chuyện này cũng chẳng đáng là gì.

Nói rồi, Đổng Ý Thành đi vào phòng.

Dáng người anh thẳng tắp, bước chân vững vàng, tiếng bước chân ổn định hơn rất nhiều so với người bình thường.

“Hồng Tinh.”

Anh đi tới trước mặt Hồng Tinh và nhìn cô ta, gọi tên cô ta: “Tôi là Đổng Ý Thành.”

Đổng Ý Thành?

Hồng Tinh đang la hét ầm ĩ bỗng như bị ấn nút tạm dừng, cô ta ngây ngốc nhìn anh, siết chặt cái gối đang ôm trong lòng, gương mặt hoảng hốt dường như cũng bị tạm dừng.

Tề Tiểu Tô đứng thẳng lên quan sát Hồng Tinh.

Có phải cô ta đang giả vờ điên không?

Hay là cô ta thực sự có chấp niệm quá sâu với Đổng Ý Thành?

Đổng Ý Thành từ từ chìa tay về phía Hồng Tinh.

Bàn tay của anh rất lớn, lòng bàn tay dày, các ngón tay thon dài có một lớp chai dày và cứng, nhưng thật kỳ lạ là nó lại khiến Hồng Tinh cảm thấy an toàn.

Cô ta ngạc nhiên nhìn anh, vô thức lảo đảo bước về phía anh.

Đổng Ý Thành cứ đưa tay ra như vậy, trong lòng anh cảm thấy hơi phức tạp, chẳng lẽ cô ta thật sự chỉ nhớ ra mỗi mình anh?

Nhưng trước giờ anh chưa từng muốn người khác có loại tình cảm như vậy với mình.

Hồng Tinh đưa tay về phía bàn tay đang chìa ra của anh, cô ta run rẩy, khi đầu ngón tay của cả hai sắp chạm vào nhau, Hồng Tinh đột nhiên ngồi thụp xuống đất, khóc nấc lên.

Cô ta khóc đến mức tan nát cõi lòng, như để phát tiết ra hết những điều buồn bực và sợ hãi giấu kín trong lòng bấy lâu nay vậy.

Đổng Ý Thành nhìn cô ta một lúc rồi quay đầu lại nhìn Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô cũng nhìn lại anh.

Một lúc sau, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Đúng là cô ta đang giả điên.”

“Có lẽ dù không điên thì cô ta cũng sắp điên luôn rồi.” Tề Tiểu Tô thở dài. Có thể ngay từ đầu Hồng Tinh đã định giả điên, nhưng làm rồi thì khó mà quay lại được, những sợ hãi, kinh hoàng và sự hối hận kia đều đang ăn mòn sự tỉnh táo và lý trí của cô ta.

Nếu không được phát tiết hoàn toàn và thả lỏng một lần thì rất có thể cô ta sẽ thật sự bị điên. Nếu không thì sao bác sĩ lại không thể nào chẩn đoán chính xác được là cô ta có thật sự bị điên hay không?

“Vậy chắc giờ cô ta có thể đi làm nhân chứng được rồi nhỉ?”

“Được chứ.” Tề Tiểu Tô nhẹ gật đầu với Đổng Ý Thành, Đổng Ý Thành vỗ nhẹ lên vai bác sĩ, lúc này bác sĩ mới hoàn hồn, đi tới tiêm một mũi an thần cho Hồng Tinh.

Nhìn dáng vẻ của Hồng Tinh rõ ràng đã hai ngày không ngủ, cô ta cần nghỉ ngơi, có tinh thần mới có thể tra hỏi được.

Trước khi Hồng Tinh nhắm mắt lại, cô ta nhìn Đổng Ý Thành, bờ môi hơi mấp máy.

Sau khi đi ra ngoài, Tề Tiểu Tô hỏi: “Anh, Hồng Tinh vừa nói chuyện với anh à?”

“Ừm, cô ta nói xin lỗi.” Đổng Ý Thành nói.

Tề Tiểu Tô khoác tay anh. “Tạm thời không nói về Hồng Tinh nữa, đi, trưa nay chúng ta đi ăn cá! Chỉ hai anh em mình thôi!”

“Được, đi ăn cá.”

Ông ngoại và bà ngoại Tô rời khỏi quân khu rồi cùng Nghiêm lão về sống ở sơn trang Long gia.

Bên ngoài sơn trang lúc nào cũng có người của Hàn Dư đứng canh gác hai tư giờ.

“Thế này là chọc phải ai hay dính vào chuyện gì rồi à? Tiểu Tô cũng chẳng nói rõ với chúng ta, tôi lo cho con bé quá, không biết giờ nó ở thủ đô có gặp chuyện gì không nữa.”

Bà ngoại Tô vừa nhặt rau vừa lẩm bẩm.

“Không có việc gì đâu, không phải anh Nghiêm đã nói rồi đấy à? Với bản lĩnh của Tiểu Tô và Thường Khuynh bây giờ, vì những người khác không có cách nào bắt được hai đứa nó mới nghĩ đến chuyện ra tay từ phía chúng ta, cho rằng chúng ta là nhược điểm của chúng nó.” Ông ngoại Tô vừa giúp bà vừa khuyên nhủ: “Cho nên chúng ta cứ nghe theo Bí thư và bọn Tiểu Hàn, tạm thời đừng đi ra ngoài, để mấy đứa chúng nó bảo vệ chúng ta, làm thế cũng là đang giúp đỡ cho hai đứa nó đấy.”

“Ôi, tôi nói chứ, chúng nó chỉ cần bình yên kiếm chút tiền là được rồi, sao phải vất vả rồi còn có bao nhiêu kẻ thù như thế chứ...”

“Bà nội à! Bà nói gì thế.” Tô Á Thiên cầm một quyển sách đi ra, nghe thấy bà nói những lời này thì lập tức có ý kiến. “Chị và anh rể đều rất giỏi, làm gì có người nào có bản lĩnh mà muốn làm chuyện bình thường đâu ạ? Bà không thể bắt anh chị ấy che giấu ánh hào quang của mình được!”

Tô Vận Đạt ở trên sân thượng vặt mấy cành cây ném xuống, cười mắng: “Thằng nhóc này học được ít bản lĩnh rồi đấy hả? Còn giả vờ nói chuyện kiểu đó, đừng tưởng rằng tham gia vào cái câu lạc bộ biện luận gì đấy là ngon rồi nhé, còn dám dạy đời cả bà cơ đấy.”

“Chú à! Thế chú bảo xem cháu nói không đúng sao?” Tô Á Thiên không phục, ngẩng đầu lên hỏi.

“Ờ thì đúng.” Tô Vận Đạt gật đầu.

Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm ở bên cạnh đánh cờ, nghe thấy bên này nói chuyện thì không khỏi cùng bật cười.

“Bố, bố nói xem chuyện của hai đứa nó có thể xử lí thuận lợi không?” Nghiêm Tắc Thâm hỏi.

Dù Tề Tiểu Tô không nói rõ với họ, nhưng họ cũng có thể hiểu được ít nhiều, chắc chắn kẻ lần này hai người họ đối đầu không phải là kẻ bình thường. Nhưng có thể khiến họ ra khỏi quân đội thì chứng tỏ hai người cũng đã nắm chắc được mấy phần và có kế hoạch phản kích rồi.

Nghiêm Tắc Thâm nhớ tới Tề Tiểu Tô thì không khỏi lắc đầu. Từ lần đầu nhiên anh ta nhìn thấy cô, cái lần ở trong trường học, thấy cô ứng phó với tin đồn bị đàn ông “bao nuôi” kia, anh ta vẫn luôn bị cô làm cho đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Cô vẫn luôn là người thích rước lấy phiền toái, giờ mà có ai nói Tề Tiểu Tô muốn phá trời chắc anh ta cũng tin đấy.

Nhưng đến cuối cùng cô vẫn luôn có thể ứng phó được với hầu hết mọi chuyện.

Có lẽ cuộc đời này của Tề Tiểu Tô đã định sẵn không thể đi theo con đường bình thường được rồi.

Nghiêm lão cầm quân cờ lên, nói: “Chờ.”

Hiện tại bọn họ chỉ có thể chờ. Chờ đến khi Tề Tiểu Tô cần họ hỗ trợ, hoặc tới khi họ xong được chuyện của mình.

Mà lúc này, Long Đào đang cầm một cái túi chống thấm dày, ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc, cho đến khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, vợ của anh ta đẩy xe lăn tiến vào.

“Sao em lại vào đây? Đói rồi à?” Long Đào vội đứng lên.

Bà Long nhìn thẳng vào chiếc túi chống nước của anh ta.

Cô khẽ hỏi. “Anh còn do dự gì nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.