Không Phải Em Không Lấy

Chương 23: Qua kì nghỉ đông




- Là tấn phong tiễn?

Lúc chạng vạng tối, mũi tên thích khách bắn ra đã được tìm thấy, hiện giờ đang nằm trong tay Doanh Trùng. Nhìn thấy mũi tên đen nhánh này, ánh mắt Doanh Trùng tràn đầy bất đắc dĩ.

Mũi tên này không cung cấp được chút thông tin gì đi tìm thích khách, tấn phong tiễn là mũi tên luyện khí sĩ Huyền Môn làm ra, tốc độ nhanh gấp bốn lần mũi tên thường. Nhưng loại tên này có thể tìm được dễ dàng ở chợ đen thành Hàm Dương, ở những chỗ khác chắc cũng không khó kiếm mua…

Nhưng điều làm Doanh Trùng sầu não không phải là mũi tên này mà là lần ám sát này đến rất không đúng lúc. Hắn vốn dự định tối nay ra ngoài đi lấy Khổng Tước Linh, nhưng giờ vừa bị ám sát, đám người Trương Nghĩa sao yên tâm để mình ra ngoài một mình chứ?

Kế sách hiện giờ chỉ có một là mang cả Trương Nghĩa và đám hộ vệ theo, nhưng Doanh Trùng không muốn bị người thấy Khổng Tước Linh, tất cả liên quan đến Tà Hoàng chân truyền hắn đều muốn cẩn tắc vô ưu, càng ít người biết càng tốt. Cũng không phải không tin được đám người Trương Nghĩa, mà là mấy chục người đi thì quá thu hút chú ý rồi. Dù sao thì trong ngân gương kia nói nơi chôn Khổng Tước Linh là một trong mộ y quan của Công Thâu, nếu việc này bị phát hiện cũng rất phiền phức.

Ngoài ra để hắn đau đầu còn có Johnson nữa, vị kia khi mạnh nhất là thiên không thánh kỵ sĩ, đặt ở Trung Nguyên tương đương cường giả huyền thiên vị! Giờ sau bảy năm, vị này đã khôi phục thực lực bạch ngân thánh kỵ sĩ, có thể sánh với trung thiên vị!

Doanh Trùng cũng không biết người này nói là thật hay giả, mấy năm trước người này ngất xỉu ở cạnh Hổ Cứ bảo cũng không biết có phải trùng hợp hay không, có điều thực lực không thể làm giả được. Trung thiên vị - nói cách khác chỉ bằng một mình vị này có thể đồ sát toàn bộ Hổ Cư bảo. Một ngàn tư quân trong tay hắn không đủ vị này nhét kẽ răng.

Người này bây giờ không có ác ý với hắn nhưng ai biết sau này như nào? Vàng sẽ tự phát sáng, người như Johnson nhất định sẽ có lúc bị người chú ý, sẽ có người nghĩ biện pháp mời chào. Nếu Johnson quy nạp người khác, như vậy tất cả nội tình Hổ Cư bảo sẽ bị lộ hết!

Ngẫm lại hắn không khỏi quá may, trên đường tùy tiện nhặt được một vị võ giả huyền thiên vị… Đáng tiếc mị lực tài lực và khí phách của mình không lọt mắt người ta…

Vừa nãy hắn cũng thử mời chào vị này nhưng đúng như dự đoán, Johnson từ chối thẳng thừng luôn, nói cái gì mà giờ hắn chưa đủ tài năng, không có đất cho người ta diễn, không có khí lượng nhân chủ, không xứng Johnson cống hiến… nói chung là xấu đủ đường.

Khẽ thở dài, Doanh Trùng lại khoanh chân ngồi xuống, nhìn như nhập định nhưng thực chất ý niệm đã vào Luyện Thần hồ. Vừa tiến vào ấm, Doanh Trùng đã ngẩn người nhìn một “Nguyệt Nhi” bản cỡ lớn đang cười hì hì trước mặt mình.

- Nguyệt Nhi?

Chốc lát sau Doanh Trùng mới phản ứng lại nhìn về một góc trong ấm. Nguyệt Nhi nguyên bản kia đang nằm trong hộp, như đang ngủ say vậy, như vậy quá nửa là Nguyệt Nhi đã đổi thân thể!

Doanh Trùng cảm thấy không thể tin nổi, những tài liệu nha đầu này cần hắn mới đưa vào hai ngày trước mà. Mà hôm qua hắn mới thấy Nguyệt Nhi bắt đầu gỡ sửa cơ quan nhân ngẫu kia. Nhưng hiện tại chưa qua bao lâu, còn chưa đến một ngày đã đổi xong thần thể?

- Ngươi đã sửa xong nhân ngẫu này?

Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, Doanh Trùng lòng đầy thán phục. Cơ quan nhân ngẫu này vị phú thương kia từng mời đại tượng sư cửu tinh tới chữa trị mà không được. Nhưng là Nguyệt Nhi lại chỉ cần dùng một ngày.

- Hừ, có Lưỡng Nghi Thất Diệu chân hỏa ở đây, không tốn bao công. Chủ nhân trước cỗ nhân ngẫu này không hiểu chuyện, dùng không ít tài liệu tốt, đại khí sư kia cũng là làm xằng làm bậy. Có điều thế lại thành biếu không ta, ta cường hóa được động lực hạch tâm này lên ba phần.

Nguyệt Nhi hì hì cười, sau đó lại xoay mấy vòng trước mặt Doanh Trùng, tay áo xanh nhạt phấp phới, đỉnh đầu lấp lánh không ngừng.

- Đẹp không? Quần áo đồ trang sức của nàng trước khia không ra sao cả, ta sửa lại hết rồi.

Doanh Trùng không khỏi không nói gì, thầm nghĩ Nguyệt Nhi này tính tình y nữ hài, trọng điểm là đẹp mắt sao? Nhưng hắn cảm giác hôm nay Nguyệt Nhi hoạt bát hơn nhiều, đây là việc tốt nên hắn cũng vì thế mà vui mừng.

- Nói theo cách khác, hiện tại ngươi có thể theo ta ra ngoài.

Nguyệt Nhi lúc này mới ngừng xoay, gương mặt ửng đỏ, có chút chờ mong nhìn Doanh Trùng:

- Có thể đi ra ngoài rồi, có điều cần ngươi mang ta ra ngoài.

Khi nói chuyện, Nguyệt Nhi đã duỗi tay ngọc ra, ánh mắt lấp lánh chờ mong. Doanh Trùng cũng muốn vậy nên không chút do dự nắm chặt tay Nguyệt Nhi, chỉ thấy cảm xúc không giống, không mềm mịn như bản thể Nguyệt Nhi kia, rõ ràng chất lượng vật liệu chênh lệch không nhỏ.

Điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn, Doanh Trùng khẽ chuyển ý niệm, vỗ sau đầu bản thân một cái, cả người lập tức như xoay chuyển. Khi hắn mở mắt ra đã đến bên ngoài Luyện Thần hồ, có điều lúc này trước người hắn có thêm một thiếu nữ đẹp tựa tiên nữ.

- Đây là ba mươi năm trước sao?

Nguyệt Nhi có chút không thể chờ được nữa, nhảy phốc cái xuống giường, dáng người nhẹ nhàng lả lướt nhảy quanh. Doanh Trùng hiện đang ở trong lầu các cao nhất Hổ Cư bảo, từ đây nhìn xuống có thể thấy hết cảnh Hổ Cứ bảo.

- Đây là Hổ Cứ bảo ba mươi năm trước sao? Ta từng nghe phụ thân kể đây là nơi ngài lập nghiệp, mảnh rừng ô liu kia mỗi năm kiếm rất nhiều tiền, đáng tiếc sau bị người thiêu hủy.

Ánh mắt Doanh Trùng khẽ chuyển, nói như vậy, một khoản đầu tư táng gia bại sản trong mấy năm nay cuối cùng vẫn là thành công? Khi gặp mặt Johnson, hắn đã chắc chắn mình không lỗ rồi, giờ thêm lời Nguyệt Nhi hắn càng thêm an tâm. Có điều hắn lập tức lo lắng hỏi:

- Nguyệt Nhi ngươi nói vậy không tiết lộ thiên cơ chứ? Có sao không?

Nguyệt Nhi quay đầu lại lắc đầu, giải thích nói:

- Không tính! Ta không thể nói một ít chuyện và người quan trọng, còn lại không sợ tiết lộ thiên cơ. Nếu làm trái thì bị lực lượng cắn trả, rất phiền phức vì lẽ đó những chuyện người như Đường vương và Phách vương không thể tùy tiện nói được.

Doanh Trùng cũng không hiểu khác nhau như nào nhưng nếu Nguyệt Nhi nói không sao là tốt rồi:

- Như vậy ngươi nói xem, khoảnh rừng ô liu này có thể kiếm bao nhiêu tiền? Còn có, ngươi từng nghe đến Johnson chưa?

- Biết a, rừng bầu dục này năm kiếm nhiều nhất lên đến một triệu hai trăm ngàn lượng hoàng kim.

Nguyệt Nhi nói không chút hàm hồ:

- Johnson kia ta biết, tên thật của hắn là Hannibal. Hắn là đại tướng dị tộc tốt nhất dưới trướng phụ vương, xếp hàng thứ tư trong ngũ hổ thượng tướng. Đáng tiếc sáu năm trước khi phụ vương lấy được Huyền Trụ Thiên Châu đã chết trận, hắn lưu lại một bức huyết thư khơi dậy ý chí phụ vương, làm phụ vương khởi binh phản Tần. Phụ vương thường nói Hannibal là tướng tài hiếm có, nếu như Hannibal không chết thì trận chiến diệt Sở có thể giảm thiểu thương vong ít nhất ba trăm ngàn người, như vậy ba năm sau không đến nỗi đỡ trái hở phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.