Không Nỡ Quên

Chương 8: Khuya rồi... Ngủ đi!




Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào ngầm giơ ngón tay cái biểu thị sự tán thành Đỗ Long, tên này bắt chước giọng điệu của Trịnh Tú Vinh giống y như thật.

Địch Xuân Liên nói:

- Ban nãy tại sao cô lại tắt điện thoại? Tình hình có biến, cái tên ngu ngốc lười biếng Niếp Hải Cường muốn tôi gặp y vào ngày mai. Y muốn có tiền ngay lập tức, cái tên ngu ngốc này thực sự sẽ hại chết chúng ta.

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

- Cô hy vọng tôi trừ khử y? Đây là sự việc ngoài dự định, không hề giống với sự bàn bạc lúc trước với chúng ta.

Địch Xuân Liên nói:

- Không nhất định phải trừ khử y, trước tiên cô có thể tiếp xúc với y, có thể đánh nhau thì cứ đánh. Nếu thực sự không được, cũng chỉ đành nghĩ cách khiến cho y chui vào rọ. Cô yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu. Đợi khi tôi thuận lợi nắm được gia sản nhà họ Hoàng, tôi sẽ cho cô thêm một triệu tệ, thấy thế nào?

Đỗ Long hừ một tiếng nói:

- Một triệu quá ít, ít nhất là hai triệu tệ.

Địch Xuân Liên cắn răng nói:

- Được, hai triệu thì hai triệu, làm sạch sẽ chút! Xong việc gửi tin nhắn mật cho tôi.

Đỗ Long cười nhạt nói:

- Yên tâm, cái tên côn đồ nhãi nhép này cho dù có mất tích thì cũng không có ai đi tìm y đâu. Nhớ kỹ lời hứa của cô, nếu không kết cục của cô cũng sẽ giống với bọn họ đó.

Gác điện thoại, Địch Xuân Liên quay trở lại giường, Hoàng Thiệu Liễu uống cốc nước chanh có trộn lẫn thuốc ngủ đã ngu say như lợn chết. Địch Xuân Liên khinh thường nhìn y một cái. Bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể vung dao lên chém cái tên đầu heo mập này, chỉ là cô ta sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này. Giết người cũng là một loại nghệ thuật, người giết chết rồi mà không cần gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, đó mới là cảnh giới cao nhất của một tên sát nhân. Địch Xuân Liên sau khi được gả cho Hoàng Thiệu Liễu, mấy năm nay đều vạch ra kế hoạch hoàn mỹ nhất để chiếm tài sản nhà họ Hoàng, cái chết của Hoàng Hoa Lương chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Quả thật Địch Xuân Liên có chứng bệnh mất ngủ, đó là bởi vì cô ta cảm thấy ban đêm là thời gian hoạt động thích hợp nhất, tất cả những hành động đều có thể che dấu trong màn đêm…

Đêm nay Địch Xuân Liên không uống thuốc ngủ, cô ta đang đợi tin tốt từ Trịnh Tú Vinh. Tuy rằng để một người phụ nữ trung niên đi giết một tên lưu manh có chút vớ vẩn, nhưng Địch Xuân Liên lại không hề lo lắng chút nào. Trước đây Trịnh Tú Vinh đã từng học võ, tuy đã trở thành quý bà giàu có nhiều năm nay nhưng cô ta vẫn luôn duy trì việc rèn luyện và tập thể hình; dáng người có mập lên chút là do thói quen thèm ăn chứ không hề có liên quan tới tập luyện.

Bọn Đỗ Long quay trở về cục công an, lập tức tiến hành thẩm vấn riêng biệt đối với Trịnh Tú Vinh và Niếp Hải Cường. Với các chứng cứ và sự thật vô số trước mặt, bọn họ đều nhận tội.

Trịnh Tú Vinh nhận tội đã sớm quen biết với Địch Xuân Liên, hai người bởi có thân phận tương đồng nên chơi rất thân. Vào một ngày nọ, khi hai người đang nói chuyện về một bộ phim truyền hình, Địch Xuân Liên như đùa nói tình cảnh của hai người tựa hồ rất giống với câu chuyện trong phim. Trịnh Tú Vinh vừa nghe thấy liền nảy sinh tâm niệm gian ác, cuối cùng hai người gần như không phải là thử nữa mà chính là bắt đầu bàn bạc chuyện làm thế nào để cướp tài sản.

Thời gian trước Địch Xuân Liên có nói cô nghĩ ra được một diệu kế, đồng thời còn cần tìm được một đối tượng hợp tác thích hợp. Trịnh Tú Vinh nghe kế hoạch của Địch Xuân Liên liền không khỏi động lòng. Hai người ăn nhịp với nhau, một kế hoạch mưu sát không kẽ hở liền được mở màn.

Quả thực đúng như phán đoán của Đỗ Long, đối tượng mưu sát quan trọng của Địch Xuân Liên chính là Hoàng Hoa Lương, nhưng mục tiêu mà Niếp Hải Cường nhắm vào lại là Thai Mẫn Hằng. Tiểu Phi trong lần hành động này đóng vai trò là nhân vật phụ cung cấp chìa khóa và kéo dài thời gian của Thai Mẫn Hằng, đối với toàn bộ vụ án này anh ta không biết nhiều lắm.

Có khẩu cung của Trịnh Tú Vinh và Niếp Hải Cường, vụ án bỗng nhiên được làm sáng tỏ, cho dù bắt Địch Xuân Liên ngay trong đêm cũng không thành vấn đề. Song Đỗ Long lại không có ý định làm như vậy, hắn muốn để cho Địch Xuân Liên tự mình lòi đuôi cáo, bởi vì hắn đã nắm rất rõ phán đoán chuẩn xác tình tiết vụ án và các manh mối quan trọng. Cả Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào cũng đều vô cùng khâm phục hắn, kế hoạch của hắn có tính khả thi rất cao, chỉ cần làm theo kế hoạch là được.

- Niếp Hải Cường, cậu có muốn lập công hay không?

Đỗ Long lại tiếp tục thẩm tra Niếp Hải Cường, vừa mở lời đã khiến Niếp Hải Cường sửng sốt, Niếp Hải Cường hỏi:

- Làm cách nào để lập công?

Đỗ Long đem chiếc điện thoại di động mà Trịnh Tú Vinh chuyên dùng trong quá trình gây án để trước mặt Niếp Hải Cường, hắn nói:

- Địch Xuân Liên muốn giết cậu, cậu gọi điện thoại cho cô ta, dụ cô ta sáng sớm ngày mai tới công viên Thúy Vân ở phía tây thành gặp mặt, cậu nói là…

Một hồi chuông điện thoại gấp gáp khiến Địch Xuân Liên hoảng hồn, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhận cuộc gọi, thấp giọng nói:

- Thế nào rồi? Không phải đã nói là gửi tin nhắn rồi sao?

Giọng nói của Niếp Hải Cường truyền tới trong điện thoại, y nói:

- Đồ đàn bà thối tha, cô lại để một mụ lợn béo chết tới giết tôi, nhưng đáng tiếc mạng tôi cao số, bây giờ cô nên trả giá cho hành động của mình rồi đấy!

Địch Xuân Liên hoảng sợ, điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống đất, cô run rẩy nói:

- Anh làm gì với Trịnh Tú Vinh rồi?

Âm điệu của Niếp Hải Cường giận giữ nói:

- Cô nói sẽ thế nào? Tôi vừa mới vất vả đem mụ lợn béo chết bầm nhét vào bao tải ném xuống sông rồi… Mụ đàn bà thối, nếu cô không muốn chết thì sáng sớm ngày mai theo kế hoạch đến công viên Thúy Vân gặp mặt, chỉ cần cô ngoan ngoãn giao tiền cho tôi, tôi có thể giữ cho cô cái mạng. Nhớ là hiện tại cô thiếu tôi mười triệu tệ, mỗi tháng trả cho tôi một triệu, sau mười tháng phải trả hết. Nếu cô còn muốn giở trò gì khác, mụ béo chết kia sẽ là tấm gương cho cô!

Nói xong Niếp Hải Cường liền cúp điện thoại, Địch Xuân Liên sửng sốt một hồi, lại trở lên tỉnh táo hẳn ra. Nếu Niếp Hải Cường cương quyết đòi tiền, vậy là tạm thời sự việc vẫn chưa đến mức bị bại lộ, cô cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Mười triệu tệ tuy là con số không nhỏ, nhưng mấy năm này cô cũng làm được một số sản nghiệp kinh doanh nhỏ từ trong tay Hoàng Thiệu Liễu, vì vậy cũng đành miễn cưỡng rút ra, chuyện về sau từ từ bàn tiếp.

Địch Xuân Liên tâm tình rối bời suy nghĩ cả nửa ngày, kết quả cả đêm mất ngủ. Sáng sớm cô làm bữa sáng cho chồng, rồi để lại một tờ giấy nhắn nhỏ, sau đó lặng lẽ rời khỏi nhà, lái xe đi về hướng công viên Thúy Vân ở tây thành.

Sau khi Địch Xuân Liên rời khỏi nhà không bao lâu, Hoàng Thiệu Liễu bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức. Hoàng Thiệu Liễu ghét nhất bị đánh thức khi đang ngủ, y bực bội nghe điện thoại, lớn tiếng hỏi:

- Là ai! Mới sáng sớm tinh mơ không để người khác ngủ sao?

Điện thoại là do Đỗ Long gọi tới, hắn nói với Hoàng Thiệu Liễu:

- Ông chủ Hoàng, vợ ông đang chạy tới công viên Thúy Vân gặp gỡ nhân tình, nếu ông còn tiếp tục nghe điện thoại thì rất mau có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện của họ. Tin hay không tùy ông, tốt nhất ông nên đích thân tới đây một chuyến.

Hoàng Thiệu Liễu chợt nhớ lại cú điện thoại Địch Xuân Liên nghe tối hôm qua, tuy túc bấy giờ Địch Xuân Liên che đậy rất kín, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy có rất nhiều nghi vấn. Hoàng Thiệu Liễu nổi lên lòng nghi ngờ, y lớn tiếng hỏi:

- Cậu là ai? Tại sao lại biết chuyện của vợ tôi?

Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng, Hoàng Thiệu Liễu lại không dám chậm trễ, y nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, tiếp tục cầm điện thoại để chế độ treo, đi xuống lầu gọi taxi tới công viên Thúy Vân, chỉ chậm hơn một bước so với Địch Xuân Liên mà thôi.

Diễn viên chính đã xuất hiện, chủ soái Đỗ Long hạ lệnh:

- Bắt đầu hành động, mọi người ai vào vị trí người nấy, Niếp Hải Cường có thể xuất hiện rồi.

Đỗ Long ngồi trong công viên bên cạnh đài phun nước, rất nhanh chóng đã nhìn thấy Niếp Hải Cường và Địch Xuân Liên đối mặt, Hoàng Thiệu Liễu nhìn chằm chằm vợ mình, thấy cô ta đi về phía một người đàn ông, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, cất bước đi về phía hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.