Không Nỡ Quên

Chương 18: Dĩ hậu bất hảo




Đỗ Long bàn giao toàn bộ công việc cho Đường Minh Hoa. Sau đó xin Lý Tùng Lâm nghỉ phép, lặng lẽ trở về thành phố Ngọc Minh trước hai ngày. Ở cùng Lâm Nhã Hân hai ngày, đồng thời cùng cô ký kết với Du Tinh Thần hiệp nghị hợp tác đầu tư mới. Hai bên cùng bỏ vốn thành lập 'Công ty Châu báu Đế Vương. Kinh doanh chủ yếu của công ty này là Phỉ Thúy đỉnh cấp. Ngụ ý là bất cứ lúc nào đều có thể mua được trang sức Phỉ Thúy do Phỉ Thúy Đế Vương Lục tạo ra. Đây chính là khẩu hiệu mà đến Trần Thị cũng không dám hô.

Lúc Du Tinh Thần đột nhiên nghe được khẩu hiệu này của Đỗ Long, anh ta cũng hoảng sợ. Đế Vương Lục cũng không phải tùy tiện xuất ra Phỉ Thúy cao cấp. Cho dù hơn mười nghìn khối nguyên liệu chào bán công khai mỗi kỳ ở Myanmar cũng có xác suất lớn không xuất ra được một khối Đế Vương Lục. Khẩu hiệu kia thật sự là quá kinh người, tất nhiên sẽ tạo ra chấn động. Nhưng nếu như không có cách nào thực hiện, thì sẽ biến thành truyện cười cho thiên hạ.

Để an lòng Du Tinh Thần, Đỗ Long dẫn anh ta đi thăm tầng hầm ngầm của Lâm Nhã Hân. Nguyên thạch lần trước bọn họ mua được từ hội chào bán công khai mùa xuân ở Myanmar đã được Đỗ Long tranh thủ thời gian giải được kha khá rồi. Lâm Nhã Hân liên tiếp sang tay bán đi gần một phần ba. Hơn nữa số bán đi đều là số nguyên liệu đẳng cấp tương đối thấp. Nguyên liệu tốt thật sự một cái cũng chưa bán.

Có thể giữ lại đều là nguyên liệu Phỉ Thúy Băng chủng trở lên. Hồng Phỉ cao cấp, Hoàng Phỉ, Lam Phỉ chỗ nào cũng có. Pha Lê chủng, Đế Vương Lục cũng không thiếu trong đó...

Ngay cả Du Tinh Thần từng làm việc cho Trần Thị, từng tham gia không biết bao nhiêu hội chào bán công khai Myanmar. Nhưng vẫn đang bị bảo bối cất trong kho này làm cho hoa mắt. Chỉ riêng Đế Vương Lục đã có hơn năm khối, trọng lượng cộng lại vượt qúa hai mươi cân. Trong đó nguyên liệu Đế Vương Lục giống như quả bóng khiến lòng Du Tinh Thần trở nên xao động.

Dựa vào những nguyên liệu hiện tại này đã đủ chèo chống cung cấp cho một cửa hàng Châu báu đỉnh cấp mấy năm liền. Cho dù mỗi ngày đều bán đi một món trang sức Đế Vương Lục, cũng đủ chèo chống tầm ba đến năm tháng!

Du Tinh Thần xao động không ngừng lắc đầu nói:

- Không được, trang sức Đế Vương Lục không thể bán như vậy. Nhất định phải áp dụng phương pháp tiếp thị đói khát.

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Du Tinh Thần, anh đang nói gì vậy?

Du Tinh Thần lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện mình bởi vì quá kích động mà thất thần. Khuôn mặt nham nhở vết sẹo co rúm một hồi, nói:

- Cung ứng vô hạn chỉ có thể là một mánh khóe. Khi mới khai trương có thể bán đi hai ba cái, nhưng không thể thật sự coi Phỉ Thúy Đế Vương Lục như rau cải trắng để bán. Chỉ có những thứ hường xuyên không mua được mới có thể khiến người ta chạy theo như vịt...

Đỗ Long cười nói:

- Anh là Tổng giám đốc, tự anh quyết định. Tôi và Nhã Hân chỉ phụ trách ủng hộ tài chính và nguyên liệu cho anh thôi.

Du Tinh Thần lúc này đã yên tâm. Có nhiều tồn kho như vậy, hơn nữa sắp đến hội chào bán công khai mùa thu Myanmar rồi. Du Tinh Thần nắm chắc đội quân xông ra, đánh cho Trần Thị trở tay không kịp. Công ty Châu báu Đế Vương sẽ đánh gục căn cứ Trần Thị ở Bắc Kinh chắc như đinh đóng cột.

Đúng vậy, công ty Châu báu Đế Vương sẽ nhanh chóng thành lập ở Bắc Kinh. Nếu như thuận lợi..., Đỗ Long có lẽ còn có thể tham gia nghi thức khánh thành.

Tổng vốn đầu tư định ra trong kỳ một của Công ty Châu báu Đế Vương là một tỷ đồng. Tập đoàn Long Hân của Lâm Nhã Hân chiếm 51% cổ phần, quyền kinh doanh tạm thời do Du Tinh Thần phụ trách. Tuy nhiên trong vòng ba năm công ty Châu báu Đế Vương nếu như vẫn không thể hồi vốn, cổ phần của Kỷ gia do Du Tinh Thần đại diện sẽ tự động chuyển nhượng hai mươi phần trăm cho tập đoàn Long Hân. Đến lúc đó hai bên lại một lần nữa ký hiệp nghị tương tự.

Lâm Nhã Hân và Du Tinh Thần trực tiếp bay đến Bắc Kinh thu xếp công ty mới. Còn Đỗ Long lại lần nữa đến trụ sở Tỉnh ủy, đến nhà Bạch Nhạc Tiên làm khách.

Lúc Đỗ Long đi vào Bạch gia, Bạch Nhạc Tiên ra mở cửa cho hắn. Bạch Nhạc Tiên mừng khấp khởi nói với hắn:

- Anh Long, cha em đang dùng bút anh tặng để luyện chữ đấy. Ông nói ông rất thích mấy thứ đồ này.

Tiếng cười của Bạch Tùng Tiết từ thư phòng truyền đến, ông ta nói:

- Đúng thật là con gái hướng ngoại. Đỗ Long, cậu lại đây xem chữ tôi viết như thế nào?

Đỗ Long cùng với sự đồng hành của Bạch Nhạc Tiên đi vào thư phòng. Chỉ thấy Bạch Tùng Tiết đang mài mực, trên bàn sách bày một bức chữ đã viết xong.

Đỗ Long đi lại, trước tiên gọi một tiếng bác trai, rồi mới nhìn lại bức chữ kia. Chỉ thấy trên giấy viết hai hàng chữ là ‘Bên thuyền chìm có nhiều thuyền qua lại, trước cây bệnh có nhiều cây tươi tốt’

Hai hàng chữ này viết cũng không tệ lắm. Mặc dù không tính là kiệt tác gì, nhưng vẫn nhận ra được Bạch Tùng Tiết đã hao tổn công sức.

Đỗ Long cười nói:

- Bác trai, hai hàng chữ này của bác rất có phong cách của Đổng Kỳ Hưng triều Minh. Hẳn là đã luyện rất lâu rồi phải không?

Bạch Tùng Tiết kinh ngạc nói:

- Không ngờ cậu nhận ra được tôi học chữ của Đổng Kỳ Hưng?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Trước kia mặc dù cháu không học hành gì, tuy nhiên đối với thư pháp vẫn có chút nghiên cứu. Bác trai hai hàng chữ này của bác tuy rằng rất có hình của Đổng Kỳ Hưng, nhưng mà bút pháp có chút khô khan, không đủ lưu loát tự nhiên. Chỉ bắt chước được một phần mười tinh hoa của Đổng Kỳ Hưng.

Bạch Nhạc Tiên lén véo Đỗ Long một cái, lo lắng lời của hắn làm cho cha mình tức giận. Bạch Tùng Tiết lại cười nói:

- Nghe cậu nói như vậy, hai hàng chữ này dường như thật sự hơi khó coi …Đỗ Long, xem ra trình độ thư pháp của cậu rất thâm sâu. Hay là cậu viết một bức cho tôi xem thì thế nào?

Đỗ Long nói:

- Được, vậy cháu xin bêu xấu một chút.

Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nói:

- Anh Long, anh làm được không đấy? Chớ viết bậy chọc người ta chê cười.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Cũng chẳng phải người ngoài, ai chê cười? Ồ, cảm mến Đỗ Long có thể bỡn cợt chữ ta viết không đáng một đồng, ta lại không thể chê cười cậu ta? Thật sự là con gái lớn không dùng được rồi.

- Cha...

Bạch Nhạc Tiên dậm chân, nói:

- Con mặc kệ hai người, con xuống bếp giúp mẹ nấu cơm đây. Anh Long, anh dụng tâm viết đẹp một chút, hừ…

Bạch Nhạc Tiên ngây thơ thẳng bước đi. Bạch Tùng Tiết nhìn theo bóng lưng của cô lắc lắc đầu. Thấy Đỗ Long đang cầm bút trầm tư, một giọt mực theo ngòi bút nhỏ trên tờ giấy trắng hắn vẫn không phát hiện ra. Bạch Tùng Tiết nói:

- Đỗ Long, cậu đang nghĩ gì vậy?

Đỗ Long không trả lời, hắn cúi đầu, chấm mực bắt đầu viết ‘Muốn biết tùng thanh cao, phải đợi khi tuyết tan!’

Nhìn mấy chữ này của Đỗ Long, Bạch Tùng Tiết ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy bút pháp của Đỗ Long tròn chĩnh xinh đẹp nho nhã, lưu loát tự nhiên. Rõ ràng cũng là phong cách của Đổng Kỳ Hưng. Chỉ có điều so với Bạch Tùng Tiết thì có vẻ viết tốt hơn nhiều.

Đỗ Long hạ bút xuống thuận miệng cười nói:

- Tùy tiện viết thôi, khiến bác trai chê cười rồi... Kế hoạch an dưỡng của bác trai sắp xếp xong xuôi chưa?

Bạch Tùng Tiết thở dài:

- Tùy tiện viết có thể viết được như vậy, cậu bảo tấm mặt mo này của ta để ở đâu chứ? Muốn biết tùng thanh cao, phải đợi khi tuyết tan! Chữ đợi này viết rất hay. Nhân sinh bất đắc dĩ đều bị một chữ đợi này nói hết. Nếu như không cần chờ đợi mà có thể biết kết quả thì thật tốt.

Đỗ Long trầm mặc một chút, rồi mới lên tiếng:

- Ngay cả biết kết quả, lại có bao nhiêu người có thể thay đổi?

Bạch Tùng Tiết quay đầu nhìn lại Đỗ Long, nói:

- Đỗ Long, cái nơi mà cậu nói kia ta sẽ tìm người hỏi một chút. Nơi đó đúng là nơi quyền uy nhất của quốc nội. Tuy nhiên kỹ thuật của bệnh viện Nhân dân thành phố Ngọc Minh so với bọn họ cũng không kém bao nhiêu. Cậu vì sao vẫn muốn tôi vào trong đó chữa bệnh? Chẳng lẽ cũng bởi vì thông tin đồn thổi? Cậu nói tôi nên tin chuyên gia của bệnh viện Nhân dân hay là tin cậu hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.