Không Nhớ, Không Quên

Chương 37: Cao trung, rất nhiều điều mới . .




Thiên hạ còn có chuyện trùng hợp như thế này sao?

Giang Thu Thiên sẽ nói cho ngươi biết, có, tuyệt đối có!

Không chỉ là có, hơn nữa trùng hợp đến mức ngươi không có cách nào tưởng tượng được.

Ví dụ như hiện tại, nàng, Giang Thu Thiên, rốt cuộc lần đầu tiên trong đời hóa đá đối mặt với màn ảnh máy vi tính, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Nhìn xem Thỏ Con vừa thêm ai vào này?

Tên chỉ có ba chữ: Văn sư huynh.

Thỏ Con nói rồi, nàng phải đem GG người mà nàng đã làm anh hùng cứu trai đẹp đó thêm vào nhóm QQ , trong trò chơi không cho phép trùng tên , mà rất không đúng dịp, căn cứ vào sự hiểu biết của Giang Thu Thiên, trong trò chơi người có tên là Văn sư huynh chỉ có một người.

Mà mẹ người kia, nửa giờ trước đang còn gọi điện thoại cho mẹ nàng, hai người mẹ trò chuyện với nhau thật vui, say mê cuồng nhiệt thảo luận tuần này muốn dẫn hai người bọn họ đi "Liên hoan" công việc.

Lại là liên hoan! Đơn giản chỉ là vì để cho nàng và Văn Hiên gì đó gặp mặt, Thu Thiên cau mày, từ chối mẹ.

"Mẹ, ngày hôm đó con bận việc." Nàng rất bận rộn, muốn đến trong trò chơi đánh quái vật, còn phải cùng mọi người trong bang Thu Ý Nồng chuẩn bị cho cuộc bang chiến sắp tới.

Mẹ Giang lập tức mây đen tụ lại: "Một mình con là học sinh sao, đang còn nghỉ đông, có cái gì mà bận chứ!"

"Con là chủ tịch quốc gia? Con là đặc công? Con phải giải quyết vấn đề ngoại giao? Hay con phải đả kích phần tử phạm tội?" Mẹ Giang hỏi ngược lại một dãy câu hỏi, hỏi cho mặt Thu Thiên đen lại.

Được rồi, nàng không phải chủ tịch, không phải đặc công, nhưng mà nàng cũng phải có thời gian tự do của bản thân.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng cuối cùng Thu Thiên vẫn có một tia lý trí, duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Không thể đấu cùng mẹ, không thể, tuyệt đối không thể.

Thu Thiên im lặng, khiến mẹ Giang đắc ý hừ một tiếng: "Ngày mai, cùng mẹ đi ăn cơm!"

Cháu Văn, mẹ Giang đã trải đường tốt giúp con, con nhớ phải theo đuổi được con gái bảo bối của cô đó, sớm ngày cùng con bé bước vào con đường tình yêu hạnh phúc! A ha ha ha!

Thu Thiên nhìn nụ cười có thâm ý khác trên mặt mẹ mình, nội tâm phát điên.

Mẹ xác định cô không có ai muốn sao? Nàng còn trẻ như vậy nhưng đã khiến mẹ lo lắng hạnh phúc nửa đời sau rồi?

Trong đôi mắt nàng có một tia ánh sáng chớp chớp, ngược lại từ từ sáng lên.

Ai nói nàng không có ai muốn? Không phải vẫn có một người sao, không chỉ thỉnh thoảng ở trước mặt nàng xuất hiện gần hai tháng, còn cùng cô kết hôn !

Hơn nữa, người mẹ thích họ tên họ Văn đó cũng đã gặp rồi.

Ặc, mặc dù chỉ là gặp qua ở trong trò chơi, nhưng mà. . . Hiệu quả dường như không tệ.

Xoa nhẹ tóc mai trước trán, Thu Thiên khẽ mỉm cười, xem ra, nàng cần phải cùng anh chàng kia xuất hiện nhiều thêm mấy lần trước mặt "Sư huynh" mới được.

Nói như thế nào đây, nếu một anh chàng thường xuyên xuất hiện trước mặt, vị Văn sư huynh này chắc chắn sẽ không vui vẻ gì rồi?

Vì vậy, lấy kinh nghiệm một giờ trước của Thu Thiên, cùng với nội dung tsuy nghĩ trong cái đầu nhỏ.

Không phải người kết hôn cùng nàng trong trò chơi chính là đối tượng trá hình của nàng hay sao? Mẹ có thể giới thiệu, nàng cũng có thể có phương pháp của riêng mình.

Thu Thiên đưa mắt nhìn đi mẹ đại nhân rời khỏi gian phòng của mình, bởi vì nghĩ ra phương pháp tốt, cho nên tâm tình nàng không tệ, nhớ tới chuyện vài ngày nay không thấy Thỏ Con ở trong trò chơi, quyết định lên Q tìm Thỏ Con trò chuyện.

Ai biết Thỏ Con mười giờ mới xuất hiện, hơn nữa, vừa xuất hiện đã quang một tin tức bất ngờ như vậy.

Thì ra là, người Thỏ cứu chính là Văn Hiên, Văn sư huynh.

Thì ra người bị Mị Song đùa giỡn chính là Văn Hiên, Văn sư huynh.

Thật đúng là, trùng hợp quá.

Thu Thiên tà ác liên tưởng đến cậu bé to xác luôn luôn giữ nụ cười trên mặt, và hình ảnh hắn ta biểu cảm nhu nhược bị một nữ nhân đáng khinh đùa giỡn.

"Phốc -!" Thu Thiên nhịn cười không được, Văn mỗ người ta bị trêu ghẹo, ừ, nàng lại có thêm một lợi thế có thể để cho hắn biết khó mà lui.

Thu Thiên nhìn về phía người mà Thỏ Con vừa mới thêm vào nhóm Q, hoạt bát gửi mộ biểu cảm HI.

Người tới hình như cũng rất kinh ngạc khi có thể thấy nàng ở trong này, nhưng ngay sau đó ôn hòa mỉm cười chào hỏi nàng: "Tiểu sư muội, muội ở đây sao."

Thu Thiên lập tức gửi lại một nụ cười tủm tỉm.

"À? Không phải chứ!" Thỏ Con nhìn trái nhìn phải, dùng sức nháy mắt: "Nàng, các ngươi quen biết nhau sao!"

"Ừ, biết." Thu Thiên gật đầu.

"A a a a a a!" Thỏ Con lập tức thét chói tai "Nàng biết Văn Văn!" Biết soái oa vậy mà không giới thiệu cho nàng biết, để cho nàng tịch mịch ở trong trò chơi lưu lạc lâu như vậy!

Thỏ Con yên lặng lệ, nàng đơn độc quá lâu rồi: "Ta đau đớn lâu như vậy, ngươi vẫn không nói cho ta biết, ngươi biết một soái ca như vậy."

Thu Thiên: " Ngươi có thể bình tĩnh một chút được không?"

Thỏ Con: "Ta không có biện pháp bình tĩnh được! Ta yên lặng độc thân lâu như vậy, chính là vì có thể ở trong trò chơi vô tình gặp được một anh chàng đẹp trai!"

Thu Thiên: "Vô tình gặp được sau đó muốn làm gì?"

Thỏ Con: "Éc. . . Người ta còn chưa nghĩ ra." Tóm lại trước tiên phải vô tình gặp được đã! Quản cái khỉ gió vô tình gặp được sau đó làm sao? Ít nhất biết mình và trai đẹp đồng thời ở trò chơi, tâm tình vui vẻ đó!

Cười mấp máy môi, cô nàng Thỏ Con này.

"Ta nói. . ." Đôi mắt Thu Thiên khẽ sáng lên: "Ngươi thích người như Văn sư huynh sao?"

Thỏ Con liều mạng gật đầu, nửa ngày sau mới phát hiện ra mình đang gật đầu với máy tính, Thu Thiên nhìn cũng không thấy được! Vội vàng viết chữ nói là Đúng vậy Đúng vậy, vô số Đúng vậy.

Khóe miệng Thu Thiên không nhịn được co giật nhẹ: "Đánh một lần là được, không cần nhiều lần như vậy."

Xem ra, nàng lại có thêm một lợi thế.

Suy nghĩ chốc lát, Thu Thiên cười sâu xa.

Văn Hiên ngồi trước máy vi tính chờ cả ngày, phát hiện hai cô nương này lặng yên không một tiếng động, không khỏi sờ sờ mặt của mình.

Tại sao, hắn có cảm giác rất kỳ quái? Hắn rõ ràng đang ở trong phòng của mình, đang ngồi trước máy vi tính của mình, nhưng cảm giác này rốt cuộc vì sao mà đến?

À. . . À! ! Đúng rồi! Cảm giác với người có tên Tây Hồ kia rất giống nhau.

Dường như luôn có một người đang đứng ở một góc nào đó âm thầm cười hắn…

Ngay sau đó khuôn mặt của hắn tự giễu cười cười, xem ra hắn thật sự bị tên họ Kỷ kia áp bức quá lâu, cho nên mới có cảm giác như thế này.

Cười một tiếng, ở trong nhóm Q ôn hòa gõ mấy chữ: "Hai vị mỹ nữ, vẫn còn ở đây chứ?"

Thỏ Con là người đầu tiên trả lời: "Vẫn luôn ở đây! Ta ở đây ta ở đây ở đây!" Có soái ca ở đây, nàng làm sao có thể rời đi được!

Văn Hiên cười ha ha : "Vậy, tiểu sư muội cũng ở đây chứ?" Nữ nhân Băng Tuyết kia rất thông minh, cũng là một cô gái biết giữ gì khoảng cách. . .

Thu Thiên lúc này mới chầm rì rì hiện thân: "Ta cũng ở đây." Nhưng mà, ngươi sẽ lập tức hối hận vì gọi ta xuất hiện.

"Ha ha" Văn Hiên quan tâm hỏi "Đang làm gì đó?"

"Nàng đang hỏi ta cảnh tượng ngày đó gặp ngươi!" Thỏ Con lắc lắc cái đuôi ngắn "Ta đã kể cho nàng ấy!" Hơn nữa một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua Hàaa...!

"A, ngày ấy. . ." Văn Hiên sững sờ, muốn giải thích, nhưng không chờ hắn tiếp tục nói, Thu Thiên đã tiếp lời.

"Ta nghe Thỏ Con nói rồi, ngươi gặp phải một nữ nhân lưu manh" dừng lại mấy giây, sau đó hơi tiếc hận "Bị đùa giỡn nữa." Hai chữ đùa giỡn, còn cố ý nhấn mạnh hơn, giọng điệu giống như ngày đó Tây Hồ nghe Vạn Năm nói vậy.

Quả nhiên, Văn sư huynh cứng ngắc.

Thu Thiên rất tự nhiên khiến hắn trầm mặc chịu đựng, gửi một biểu cảm vỗ vai: "Yên tâm, chuyện này không có gì ."

Chẳng qua là bị nữ nhân đùa giỡn mà thôi! Lại đúng dịp được nữ nhân cứu! Không có gì .

Quả thật không có gì, nhưng lời nói này của Thi Thiên, nghe vào trong lỗ tai Tô Nhiên, lại giống như thật sự có cái gì đó vậy.

Hắn chỉ mới rời khỏi máy vi tính mấy phút, trở lại đã nhìn thấy Thỏ Con giết hoàng y nữ tử kia, sau đó Thỏ Con vẻ mặt bi tráng quay đầu lại nhìn hắn, nói hắn đi mau, không cần phải để ý đến nàng!

Nếu như không phải là trên{Kênh khu vực} có ghi lại cuộc trò chuyện, hơn MM tên là Thỏ Con đó ở trước mặt hắn cảm thán thuật lại mọi việc, thì hắn cũng không biết chuyện đã xảy ra.

Hơn nữa Thỏ Con lại hết lần này đến lần khác an ủi hắn: "Văn Văn, Thu Thiên nói rất đúng, không có gì đâu! Ngươi xem, ngươi không phải là gặp đã gặp được ta sao!" Cảm tạ GM, rốt cuộc để cho nàng ở trong trò chơi gặp được trai đẹp, mặc dù gặp tương đối trễ, nhưng so không có còn tốt hơn.

Thu Thiên nói: "Bang hội của chúng ta và bang hội của Thỏ Con, sẽ bảo vệ ngươi. Những người chơi khác sau này cũng không có ai dám động vào ngươi đâu."

Ngày ấy, Tây Hồ nói chỉ cần bọn họ muốn bảo vệ một người, Tử Thần cái đồ bỏ đi đó chỉ có thể đứng sang một bên. Ừ Ừ, Thu Thiên mỉm cười, những lời của Tây Hồ dùng vào lúc này càng hoàn mỹ hơn.

Thỏ Con cảm động hít mũi một cái: "Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết! Quần chúng thật tốt! ~"

Quần chúng. . . Chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả mọi người đều biết hắn bị một nữ nhân "Đùa giỡn" rồi sao?

Tự ái của hắn, tôn nghiêm của hắn, ấn tượng của hắn đối với Thu Thiên. . . Cái thế giới này tại sao có thể điên cuồng như thế, hắn chỉ mới rời khỏi máy vi tính có mấy phút thôi mà! ! !

Toàn bộ cơ mặt của Văn sư huynh gần như co rúm, nhiều lần cố gắng, rốt cuộc hắn cũng khôi phục được vẻ mặt bình thường.

Nhưng mà vẫn buồn bực nhìn máy vi tính, rối rắm vì hắn đã trở thành nam chủ trong các câu chuyện bát quái, hơn nữa còn là một nam chủ bị nữ nhân đùa giỡn.

"Đúng rồi!" Thỏ Con đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Thu Thiên: "Vây hai bang của chúng muốn kết minh à?" Dường như các MM trong bang nhắn tin lại nói như vậy, nhưng lại không nói nội dung cụ thể.

Thu Thiên: "Ừ, ngày đó bang chủ của các ngươi cùng bọn Tây Hồ đã nói rồi, về sau hai bang thân như một nhà."

Thỏ Con rơi lệ: "Tốt Tốt oh! Đáng tiếc cùng Tây Hồ đại thần kết minh." Tây Hồ đại thần, Tây Hồ đại thần, hoan hô!

Lúc này đổi thành Thu Thiên M nàng: "Ngươi không phải là nói ngươi thích văn GG của ngươi sao?" Tại sao lại biến thành Tây Hồ rồi.

Thỏ Con đối với những lời này của Thu Thiên chẳng thèm ngó tới: "Trai đẹp chỉ có chê ít, không có ngại nhiều." Văn GG chỉ là lớn lên đẹp trai, đâu có như Tây Hồ đại thần anh dũng !

Thu Thiên đỡ cằm, buồn buồn im lặng: "Thỏ Con ngươi là một người đa tình!"

Thỏ Con cười xấu xa: "Ngươi không thể bởi vì ngươi kết hôn cùng với Tây Hồ đại thần mà chiếm lấy hắn ~~~" hắc hắc, phản ứng của Thu Thiên đặc biệt tốt.

"Ai muốn chiếm đoạt hắn chứ!" Thu Thiên vội vàng giải thích.

"Đừng giải thích, giải thích tương đương với che giấu." Thỏ Con cười trộm "Che giấu thì đồng nghĩa với việc ngươi đối với Tây Hồ đại thần đã có cái gì cái kia."

Thu Thiên uy hiếp: "Cái gì gọi là cái gì cái kia chứ, ngươi nói cho rõ ràng."

Thỏ Con cười hắc hắc: "Không nói, tự nghĩ đi ~" dù sao trời biết đất biết Thu Thiên biết.

Nhìn bên trong cửa sổ QQ, con Thỏ Con nào đó đang cười đắc ý, Thu Thiên nhẹ lắc đầu, nhưng trong trái tim lại có chút buồn bực.

Về phần tại sao buồn bực. . . Thu Thiên cho là, có lẽ do mẹ nhất quyết muốn tác hợp nàng với Văn Hiên, cho nên cảm xúc sinh ra mâu thuẫn.

Không sai, không sai, đâu có quan hệ gì tới Tây Hồ chứ? Hoàn toàn không quan hệ. . .

Thu Thiên nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, dù sao ở trong mắt người khác, quan hệ giữa Thu Thiên và Tây Hồ cũng rất thắm thiết.

Ít nhất ở trong mắt Thỏ Con là như thế, Thu Thiên đối với Tây Hồ, hắc hắc, nàng ngửi thấy chút gì đó đang thay đổi.

Bên kia, một người con trai nào đó đang ngồi trên ghế sa lon phòng khách, vừa nhìn sách vừa nghiên cứu ván cờ trên bàn trà; còn Tiêu Sái đang lặng lẽ di chuyển đến gần

"Cậu cảm thấy tớ không nhìn thấy cậu sao?" Người con trai nào đó vẫn không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.

Tiêu Sái lập tức đứng lại, trên mặt bỗng nhiên nở một nụ cười nịnh nọt, giống như cô vợ nhỏ tới gần.

"Lão Tứ, cậu ở đây làm gì? Nói chuyện với tớ một lát được không?" Ván cờ này cũng còn có mấy con cờ nữa, cũng không còn gì để nhìn nữa sao! Hơn nữa cậu rất vất vả mới có thể chạy về nhà Lão Tứ ở Bắc Kinh, nội tâm của cậu rất kích động!

Người con trai nào đó nhíu mày, vừa định từ chối Tiêu Sái, kết quả điện thoại vang lên.

"Tri Viễn" là ba cậu "Chiều nay về nhà , ba dẫn con đi đến nhà ông Giang chúc mừng năm mới."

Ông Giang? Là vị giáo sư đã từng đến giảng bài ở đại học L, hơn nữa còn là vị trưởng bối đạt được không ít thành công trong thiết kế? Cậu đồng ý "Dạ, ba."

Tiêu Sái chờ cậu cúp điện thoại xong, vẻ mặt lập tức trở nên buồn bã: "Lão Tứ , ngày mau cậu phải rời khỏi tớ sao?"

Tên con trai nào đó không nói gì.

Ngu quan Tiêu Sái co rúm lại: "Tri Viễn ~~~~~~~~~!" Không cần đi, không cần đi được không, cậu rất nhớ Tứ ca thân yêu; vô số người thưởng thức và khích lệ Kỷ Tri Viễn, mỗi ngày ở bên cạnh, một phút đều không chia lìa !

Kỷ Tri Viễn nhắm lại mắt, đưa tay phải ra "Tới đây."

Tiêu Sái lập tức tới gần, ngón tay thon dài của Kỷ Tri Viễn đặt lên đầu cậu, vỗ hai cái.

Đôi mắt Bạn học Tiêu Sái giống như chú chó nhỏ ra sức chớp chớp, còn kém là không vẫy đuôi nữa mà thôi. Tứ ca vuốt ve, cậu rất vui vẻ A ha ha ha ha.

Sau khi vỗ mười giây, Kỷ Tri Viễn duỗi tay trở lại, đóng sách, đứng dậy trở về phòng.

Trước khi vào phòng ngủ nói với Tiêu Sái một câu: "Ngày mai cậu sẽ không cô đơn."

Tiêu Sái mừng như điên, dùng sức nháy mắt, nhưng câu sau của Kỷ Tri Viễn lại là: "Bởi vì ngày mai lão Nhị sẽ đến ở cùng cậu."

A! ! ! ! ! Tiêu Sái nhào qua, nhưng chỉ bổ nhào vào cánh cửa mà Kỷ Tri Viễn đã đóng lại.

Cậu ta khóc, Tứ ca, cậu không cần như vậy ~~~~~~~~ tớ không muốn lão Nhị, không cần lão Nhị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.