Lúc Vương Tĩnh kỳ từ bệnh viện đi ra đã hơn bảy giờ tối, cô nhìn cổng bệnh viện đã thấy con xe Land Rover kia của Chu Cẩn Du.
Cô
kéo cửa ra rồi ngồi vào vị trí lái phụ, Chu Cẩn Du liền nghiêng người
sang giúp cô cài dây an toàn, sau đó nâng mặt cô lên hôn một cái.
Trong
xe trầm mặc một hồi lâu mới nghe thấy âm thanh thở dốc của hai người.
Vương Tĩnh Kỳ lấy tay chống vào ngực Chu Cẩn Du, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô đang phấn hồng, nhìn thấy ngọn lửa léo sáng đầy thâm ý trong mắt
Chu Cẩn Du thì càng hồng hơn.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn, không cho
phép nhìn.” Anh mà còn nhìn nữa cô sẽ móc hai mắt của anh. Vương Tĩnh
Kỳ cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể quát để phô trương thanh thế.
“Ha
ha, anh không nghĩ là em còn là một cô bé đâu.” Chu Cẩn Du cũng không
bởi vì thái độ không tốt của cô mà tức giận, ngược lại anh lại cảm thấy
thú vị, một loại tình cảm rất thú vị.
Không thể không nói hai
người hiện tại giống như là đang hưởng tuần trăng mật vậy, lúc này đây
họ nhìn nhau cái gì cũng thấy tốt.
“Ai là cô bé chứ, anh nghĩ em
sẽ nguyện ý sao, nếu không phải tại em vừa đến đã động tay động chân thì
em có thể nói anh như vậy sao. Anh vội vàng cho em thành kẻ ngốc sao.”
Vương Tĩnh Kỳ cũng không cảm thấy tính tình của mình không tốt, mặc kề
là đời trước hay đời này đều vậy, người khác đánh giá cô vốn không ít.
Cô nhìn thấy Chu Cẩn Du lại duỗi bàn tay ra liền nhanh chóng trừng mắt
trách móc.
“Được rồi, không náo loạn với em nữa, lúc đó anh không
phải là không gặp em một ngày nên nhớ em sao.” Chu Cẩn Du da mặt dày
nói ra những lời ngon tiếng ngọt.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong không nói gì chỉ bĩu môi tỏ vẻ không tin, sau đó liền im lặng nhìn phong cảnh ngoài xe.
“Em
không tin? Anh thật sự rất nhớ em.” Chu Cẩn Du bớt chút thời gian nhìn
cô gái đang ngắm phong cảnh kia, anh đúng lànói thật, hôm nay lúc anh
đang họp đúng là anh đã lặn mất, cả đầu anh chỉ nghĩ đến hỉnh ảnh hai
người buổi sáng ở phòng tắm.
Căn bản Vương Tĩnh Kỳ không nghĩ sẽ để ý tới anh, nói như vậy thì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin được.
Chu
Cần Du nhìn phản ứng của cô, cảm thấy cô gái này lúc ở trên giường vẫn
đáng yêu hơn một chút, vì vậy mà buổi tối hôm nay ở trên giường anh nhất
định phải làm cho cô tin tưởng mình.
“Em ăn cơm chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Chu Cẩn Du hỏi.
“Em
không đi, em ăn rồi.” Hiện tại cô chỉ muốn về nhà nằm ở trên giường
nghỉ ngơi. Đêm qua điên cuồng như vậy, hơn nữa lại cộng thêm bữa sáng
nay. Ban ngày cô còn dạy học, sau khi tan tầm lại chạy đến bệnh viện để
làm cha mình hết giận.
Lượng công việc một ngày này của cô rất nhiều nha, người cô có làm bằng sắt cũng không chịu nổi đâu.
“Anh
chưa ăn, em đi với anh đi.” Chu Cẩn Du trừng mắt, liếc Vương Tĩnh Kỳ
một cái, anh không thích người khác phản bác lại mình. Hơn nữa anh đúng
là chưa ăn cơm, biết buổi tối Vương Tĩnh Kỳ tới bệnh viện anh liền ở tại
văn phòng xử lý công việc đến tận bây giờ. Vốn Bí thư Lý muốn chuẩn bị
cơm cho anh, nhưng Chu Cẩn Du muốn cùng cô ăn cơm cũng không muộn, dù
sao lúc đi đón Vương Tĩnh Kỳ cũng không tính là muộn, ai biết cô gái này
lại không có lương tâm tự mình ăn trước.
“Em mệt nên không đi
cùng anh đâu, anh đưa em đến cổng trường Nhất Trung là được.” Vương Tĩnh
Kỳ tựa đầu vào cửa kính xe, cô căn bản không tiếp nhận cái nhìn chằm
chằm của Chu Cẩn Du. Hiện tại cô đã nghĩ đến việc trong chốc lát nữa sẽ
được nằm ngủ trên giường.
Trong xe yên tĩnh trở lại, sau đó Vương
Tĩnh Kỳ đang nhắm mắt cảm thấy quanh người mình lạnh buốt, sau khi mở
mắt ra cô liếc về phía Chu Cẩn Du đang ngồi ghế lái một cái. Cuối cùng
cũng phát hiện ra mặt anh đang đen xì.
Vương Tĩnh kỳ không thể
không giữ vững tinh thần, cẩn thận nnghĩ xem mình vừa nói cái gì mà để
người đàn ông này làm không khí thành như vậy.
Sau đó cô mơ hồ
biết được người đàn ông này khó chịu cái gì. Nhưng cô đã mệt chết đi
được, thật sự không nghĩ sẽ lại đi đến khách sạn đợi ở đấy để cho anh
gọi món, chờ đồ ăn, ăn cơm, sau đó về nhà. Cô khẳng định trước mười giờ
mình không thể lên được giường.
Cô nhìn nhìn khuôn mặt đen xì của
Chu Cẩn Du trong lòng cân nhắc một chút, sau đó cẩn thận hỏi: “Buổi tối
ăn nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Anh hiện tại đã hơn ba mươi tuổi,
nhìn cũng sắp đến buổi mươi đi, phải biết chăm sóc cơ thể chứ. Hay ta
không đi khách sạn lớn ăn cơm tối nữa, em với anh đến quán cháo ăn cháo
có được không? Buổi tối ăn cháo bồi dưỡng.”
Thực ra là cô nghĩ
cháo ở các quán cháo đều có sẵn, đi ăn cháo như trong lời nói của cô thì
bữa cơm chỉ khoảng nửa giờ là có thể xong.
“Không đi, cái loại
đấy làm sao bồi dưỡng được, mà ai có thể đảm bảo được an toàn, em có
biết họ dùng dầu mỡ, nguyên vật liệu gì không, những cái đấy với cơ thể
càng không tốt.” Chu Cẩn Du hừ lạnh một tiếng.
Vương Tĩnh Kỳ nghe
xong trong lòng thầm mắng, quán nhỏ không thể đảm bảo an toàn nhưng
cũng có ai biết khách sạn lớn có đảm bảo được an toàn hay không. Người
không tốt thì dùng dầu gì gì đó cũng không tốt mới lừa được những kẻ
ngốc nha.
“Nhưng buổi tối ăn cháo cũng không phải không được,
nhưng phải là do em nấu.” Chu Cẩn Du đột nhiên sửa lời, nghĩ tới biện
pháp tốt nhất.
Nghĩ đến đây anh lập tức hành động, đánh tay lái đi về phía siêu thị Tân Mão Đặc đang mở.
Vương
Tĩnh Kỳ nghe xong thì lặng người đi một lúc, cơ hội cho chính mình nấu
cơm có thể như vậy sao, ngày đầu tiên hai người mới có quan hệ, ngày hôm
sau cô đã phải giống phụ nữ có chồng cải tà quy chính nấu cơm cho anh
rồi.
“Em không biết nấu ăn, vì thân thể khỏe mạnh của anh hay là
thôi đi.” Cô không có nói chuyện chết, nếu về sau anh biết cô có thể nấu
ăn thì vẫn không thể làm gì được cô.
Chu Cẩn Du không để ý tới
cô, trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe, sau khi xe dừng lại thì kéo Vương
Tĩnh Kỳ đi vào bên trong siêu thị.
Vương Tĩnh Kỳ biết mình bây giờ có nói gì đều đã muộn nên cô bắt đầu cằn nhằn.
“Em
nói là không biết nấu ăn, nếu không anh để em làm thì em cũng có thể
làm, nhưng hương vị em cũng không cam đoan đâu. Trước tiên nói tốt đã,
đến lúc đó anh đừng có nhăm mặt với em.”
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy lối vào siêu thị thì vội vàng rút tay của mình đang ở trong bàn tay của Chu Cẩn Du ra.
Nhìn
thấy Chu Cẩn Du dừng lại, quay đầu trừng mắt với mình thì cô vội vàng
giải thích: “Khiêm tốn, khiêm tốn, chúng ta đều đã lớn tuổi như vậy rồi
còn dắt tay nhau đi siêu thị, người khác mà nhìn thấy mà sẽ chê cười.”
Cô nói xong cũng không nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Du mà trực tiếp bước nhanh vào trong siêu thị, đẩy xe hướng mục tiêu đi đến.
Chu
Cẩn Du ở đằng sau đi theo cô, hai mắt anh gắt gao trừng cô gái phía
trước đi rất nhanh giống như là chạy trốn, chẳng nhẽ mình bị ghét bỏ
sao? Mình nhiều hơn cô ấy mấy tuổi? Hôm nay cô ấy đã hai lần nói anh lớn
tuổi. Chính bản thân anh mới qua ba mươi thôi mà, làm sao mà cô ấy lại
nói mình giống như bảy tám chục tuổi vậy.
Nhưng anh cẩn thận nghĩ
lại, Tĩnh Kỳ so với mình quả thật còn khá trẻ, năm nay cô ấy mới hai
mươi tư tuổi, so với mình ước chừng nhỏ hơn tám tuổi nha. Nhưng anh chắc
chắn không thừa nhận mình già. Người đàn ông đến tuổi này như anh mới
cực kỳ có sức quyến rũ, không phải sao?
Vương Tĩnh Kỳ ở phía
trước không biết là vì một câu vô tâm trong lời nói của mình lại khiến
cho lòng tự trọng mạnh mẽ của người đàn ông đằng sau chở nên mơ hồ đôi
chút. Cô chỉ đẩy xe hướng phía khu gạo và mì đi tới.
Đời trước
cái siêu thị Tân Mão Đặc này Vương Tĩnh Kỳ đi dạo không biết bao nhiêu
lần, đối với nơi này đặc biệt quen thuộc, cho nên cô rất nhanh đã tìm
được gạo.
Cô có vẻ lưỡng lự giữa mua gạo Đông Bắc, hay là mua gạo Thái Lan, Chu Cẩn Du cũng muốn giúp cô đưa ra sự lựa chọn.
Bốp một tiếng, mười cân gạo Trang Ngũ Thường bị ném vào xe đẩy.
Vương
Tĩnh Kỳ nhìn người đàn ông đứng sánh vai với mình, đột nhiên nghĩ đến
tại sao mình lại cùng người đàn ông này ở trong nơi công cộng như vậy,
nếu như bị người khác nhìn thấy được thì đúng là chuyện phiền toái.
Cô
chột dạ một chút hướng về phía bên cạnh nhìn, cô định không ai chú ý
tới mình thì vội vàng nói: “Được rồi, gạo chọn loại này đi, anh nhìn
giúp em xem có phải là Tiểu Mễ hay không.”
Cứ như vậy, cô làm anh
đi rất xa, Vương Tĩnh Kỳ cũng không lựa chọn kỹ càng để làm lãng phí
thời gian nữa, muốn mua cái gì liền đến gần lấy để vào trong xe đẩy,
đương nhiên chọn lựa đồ tốt nhất, vì dù sao người cuối cùng trả tiền
cũng không phải là cô.
Chu Cẩn Di bị cô sai khiến mấy lần cũng
nhìn ra chút manh mối, lúc trở lại bên người cô anh thấp giọng cảnh cáo
vô cùng nguy hiểm nói: “Em được đấy, biến anh thành người hầu để đùa
giỡn.”
Người đàn ông này đúng là giát vàng lên mặt mình, anh có
bằng lòng làm người hầu sao? Đương nhiên những lời này có đánh chết
Vương Tĩnh Kỳ cũng không dám nói. Cô làm như nghe không hiểu, cười nhẹ:
”Anh nói gì vậy, không thể bình thường một chút sao. Được rồi, em thấy
lấy cũng không ít, chính là làm tám món ăn cho mười người cũng đủ, hôm
nay như vậy đi.” Vương Tĩnh Kỳ vỗ vỗ xe đẩy gần như đầy nói.
Chu Cẩn Du hung dữ trừng mắt liếc cô một cái, cũng không nói gì mà giành lấy xe đẩy đi về phía cửa ra.
Bởi vì là buổi tối nên cũng không tồi, người cũng không đông nên rất nhanh đến lượt cô tính tiền.
Lúc
Vương Tĩnh Kỳ lấy đồ trong xe đẩy để lên bàn thu ngân thì đột nhiên Chu
Cẩn Du trực tiếp hướng lên quầy lấy đi hai hộp Đông Tây, Vương Tĩnh Kỳ
đảo mắt qua thấy vậy thì mặt liền phiếm hồng.
Người đàn ông vô sỉ
này, mua cái này cũng không biết lựa thời điểm, anh chỉ sợ người khác
không biết anh muốn làm chuyện xấu gì chắc.
Động tác trên tay cô
vẫn tiếp tục nhưng ánh mắt lại hung hăng nhìn Chu Cẩn Du, cô hy vọng có
thể làm cho anh nhớ lại lễ nghĩa liêm sỉ là thế nào. Nhưng hiển nhiên là
cô đánh giá cao chính mình, cái người đàn ông kia như còn thấy mua chưa
đủ nên tự nhiên cầm thêm hai hộp so sánh cái gì đó.
Chu Cẩn Du
phảng phất cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Vương Tĩnh Kỳ,
anh đem sự chú ý trong tay chuyển đến khuôn mặt đỏ au của cô, đột nhiên
anh cười dịu dàng, dùng giọng nói không lớn nhưng cũng để người xung
quanh nghe được hỏi: “Em yêu, em nhìn xem em thích hương vị gì.”
Thẳng
đến khi xe vào Lan Hòa Tiểu Trúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ
vẫn còn sa sầm, đối với người bên cạnh không biểu cảm gì. Mà Chu Cẩn Du
sau khi ngồi vào xe thì bắt đầu cười, anh vốn đã muốn tỉnh táo lại,
nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không chút thay đổi đang đỏ
bừng của Vương Tĩnh Kỳ thì anh đều không nhịn được bật cười.
Rất
nhiều năm anh đều không cười sảng khoái như vậy, xem ra cùng với cô gái
này ở chung một chỗ cũng tốt, chính là làm thân thể khỏe mạnh nha.
Hai
người túi lớn túi nhỏ đi vào thang máy, Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Cẩn Du
qua gương thang máy vẫn thấy khóe miệng anh còn cong lên rất lớn, cuối
cùng cô cũng không nhịn được.
“Anh có thể không cười được không, anh đúng là không phải đàn ông, thấy em bẽ mặt như vậy anh cảm thấy cực kỳ thú vị sao?”
“Anh
không phải là đàn ông à, ngày hôm qua không phải em đã biết sao, như
thế nào, em còn muốn để anh chứng thực với em một chút sao? Cũng không
phải không được, chẳng qua là để cho ngựa chạy thì cũng cần cho ngựa ăn
cỏ đã. Em trước hết cho bụng ta no đã, rồi anh khẳng định sẽ thỏa mãn
hết thảy chu cầu của em.” Cửa thang máy mở, Chu Cẩn Du mang theo toàn bộ
túi to đi vào trong nhà, quay đầu đá lông nheo với Vương Tĩnh Kỳ còn
đang đứng ngây người.
“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, quá
không biết xấu hổ rồi.” Vương Tĩnh Kỳ bị tức điên lên, cô xách túi lớn
bên chân lên nén về phía gáy người đàn ông trước mặt.