Không Mừng

Chương 6: Cổ Áo Nam Nhân Mở Rộng




Vân Thiên Vũ vừa nghĩ, vừa nghiêm túc điều tra chứng bệnh của hoàng đế, cuối cùng nhanh chóng mở miệng: “Thái hậu nương nương, hoàng thượng bị trúng độc?”

Độc này thực sự phát ra rất nhanh, là một loại độc của cá dưới biển sâu, độc tố phát tán nhanh vô cùng.

Vân Thiên Vũ dứt lời, trên giường hoàng đế đã không ngừng giãy giụa hít không khí, tựa hồ như sắp không xong rồi. 

Thái hậu khóc đến tê tâm liệt phế: “Hoàng nhi, hoàng nhi.”

“Vũ Nhi, ngươi cứu nó đi, ngươi nhất định phải cứu nó.”

Thái hậu mở miệng, Vân Thiên Vũ nhanh chóng lấy ngân châm ra, sau đó ngân châm ra tay, nhanh chóng châm vào huyệt đạo trên người hoàng đế. 

Đồng thời nàng từ trong tay áo lấy ra một viên giải độc đan tốt nhất, nhanh chóng đút vào miệng hoàng đế.

Giải độc đan được đút vào miệng hoàng đế rồi, Vân Thiên Vũ căn dặn Tiêu Cửu Uyên dùng linh lực bức độc cho hoàng thượng.

Tiêu Cửu Uyên nhảy lên giường, giơ tay vận linh lực, bức ngay giữa lưng hoàng đế, bắt đầu bức độc cho hoàng đế. 

Vân Thiên Vũ không ngừng châm ngân châm, hai người trước sau phối hợp.

Rất nhanh sau đó, hoàng đế bắt đầu hộc máu, nhưng mà lúc này đây, lão ta nhổ ra toàn là máu đen vô cùng hôi thối.

Ngoài việc nhổ ra máu đen, huyệt vị cũng có máu đen tràn ra. 

Sau khi hoàng đế từ trong miệng phun ra máu đen, trên người cũng đổ ra một ít máu đen, sắc mặt đã khá hơn một chút.

Vân Thiên Vũ chậm rãi thu ngân châm, nhìn thái hậu nói: “Thái hậu đừng lo lắng, hoàng thượng không việc gì.”

“Hoàng nhi không việc gì sao?” 

Thái hậu kích động lau khô nước mắt, nhìn Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lãnh đạm nói: “Tuy rằng còn có chút độc, nhưng cũng không đáng lo ngại, ta sẽ kê một phương thuốc cho hoàng thượng, để hoàng thượng dùng nước nóng tắm rửa, dần dần sẽ không có việc gì.”

“Đêm nay hoàng thượng trúng phải độc của loài cá dưới biển sâu, may mắn phát hiện sớm, nếu không bây giờ cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được.”

Vân Thiên Vũ dứt lời, đưa mắt nhìn từng người trong tẩm cung, khuôn mặt dữ tợn lên. 

Kẻ đó đúng là hoàng hậu.

Vân Thiên Vũ không khỏi nhíu mi, chẳng lẽ đêm nay người hạ độc hoàng thượng lại là hoàng hậu.

Nhưng mà mặc kệ có phải hoàng hậu hay không, hoàng hậu cũng không trốn thoát được. 

Vân Thiên Vũ bất động thanh sắc đứng dậy, thái hậu bổ nhào vào trước giường hoàng đế, khẩn trương kêu lên: “Hoàng thượng, ngươi tỉnh lại đi.”

Trong tẩm cung, mọi người nhìn hoàng thượng trên giường lớn, lo lắng không thôi.

Chỉ có hoàng hậu vẻ mặt thị huyết sát khí, đồng mắt âm độc nhìn chằm chằm hoàng đế. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một ít phấn đã bị bóp nát đưa tới tay Tiêu Cửu Uyên, sau đó dùng ánh mắt chỉ về hướng hoàng hậu.

Tiêu Cửu Uyên lập tức hiểu ý của nàng là gì, đem thuốc bột đưa tới tay Bạch Diệu, sau đó hắn cùng Bạch Diệu mấp máy nói nhỏ một câu, Bạch Diệu lập tức đi làm chuyện này.

Tẩm cung không có ai chú ý tới những điều này. 

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hoàng thượng.

Trên giường lớn trong tẩm cung, hoàng đế lúc nãy phun ra rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt nói không nên lời, lão ta chậm rãi mở mắt, nhìn mọi người trong tẩm cung.

Ánh mắt hoàng đế từ trên người người khác chuyển đến trên người thái hậu, nhìn thấy thái hậu khóc đến thở hổn hển. 

Hoàng đế rốt cuộc có chút đau lòng, mở miệng nói: “Mẫu hậu, người làm sao vậy?”

Thái hậu nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, ngươi bị người hạ độc, hiện tại không có việc gì, nếu không phải ai gia đêm nay cảm thấy tâm thần không yên, chỉ sợ hoàng thượng, hoàng thượng đã…”

Thái hậu không nói được nữa. 

Hoàng đế kinh hãi nói không nên lời, trúng độc, lão ta lại bị người ta hạ độc, nếu không có mẫu hậu, chỉ sợ lão ta đã phải mất mạng, nghĩ đến chuyện trước kia lạnh nhạt với thái hậu, hoàng đế áy náy nói:

“Mẫu hậu, là hài nhi bất hiếu.”

Thái hậu lắc đầu: “Đừng nói những lời này, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” 

Hoàng đế làm sao chịu nghỉ ngơi, lão ta chỉ cần tưởng tượng đã có người hạ độc mình thì phẫn nộ đến muốn giết người.

“Người đâu, lập tức đi điều tra cho trẫm, tra xét người của ngự thiện phòng trong cung, trẫm trúng độc như thế nào, trẫm nhớ rõ lúc nãy trẫm đã ăn một chén chè táo đỏ hạt sen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.